Edit: Qing Yun
Không chỉ có năng lực, giá trị nhan sắc của Gojo Satoru cũng có thể coi là top đầu của trò chơi.
Chiều cao 1m90, dáng người thon dài, cơ bắp hoàn mỹ.
Iwanaga Kotoko còn chưa kịp xem thêm thì bạn mèo nào đó đã âm thầm đi đến sau laptop, muốn dùng cơ thể mình đẩy nắp xuống.
“Này này này!”
Cô vội vàng ngăn cản.
“Đóng lại thì chị không thể nhìn thấy cơ thể của Gojo tiên sinh nữa, không đúng, là tình huống bên kia.”
Mèo Ragdoll lại đến ngồi giữa cô và máy tính, lông xõa tung vừa lúc ngăn trở cảnh đẹp bên kia, đôi mắt màu nâu sẫm nhìn cô chằm chằm.
Meo meo meo?
Mèo bị sao vậy?
Iwanaga Kotoko bỗng nhiên cảm thấy lạnh căm căm.
Tuy nhiên xoang mũi lại trái ngược, nó đang nóng lên lần nữa.
Lộp bộp.
Một giọt máu đỏ tươi rơi xuống.
Iwanaga Kotoko: “…”
Mèo Ragdoll: “…”
“Meo!”
Mèo cong người lên, lông trên người dựng ngược, nhìn kỹ còn thấy nó run lên nhè nhẹ… Bị máu mũi dọa sợ? Hay là bị chọc tức?
Thế mà cô lại cảm nhận được sự tức giận của một con mèo.
Iwanaga Kotoko rút khăn giấy chà lau, cũng may chỉ có một chút.
Nghĩ lại mới nhớ, có lẽ đồ ăn trưa hôm nay hơi nóng.
“Không phải mình sai, ai kêu Dazai tiên sinh không thỏa mãn nhu cầu của mình chứ.”
Iwanaga Kotoko nói, có cảm giác chột dạ vi diệu… Không đúng, mình chột dạ với một con mèo làm gì.
Cô ho nhẹ một tiếng rồi đẩy mèo ra.
“Tránh ra, đừng chắn chị xem trai đẹp.”
Mình chỉ xem, chỉ xem thôi, không làm gì cả.
Tuy rằng mình xem trai đẹp, nhưng người mình yêu vẫn là Dazai tiên sinh.
(tuy rằng mình yêu Dazai tiên sinh, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc mình xem trai đẹp.)
… A, đừng quên chuyện chính.
Iwanaga Kotoko hồi thần, sau đó dùng cách thức đặc biệt để thông báo cho Sadako và hồ ly tinh.
Có thể bắt đầu rồi!
Màn hình—
Tiết trời mùa đông vốn không đủ sáng, trong phòng của Gojo Satoru càng tối sầm hơn, cả phòng dày đặc quỷ khí.
Dường như người đàn ông không phát hiện ra điều ấy, anh ta ngồi ủ rũ ở mép giường.
TV đột nhiên xuất hiện bông tuyết, nhấp nháy liên tục.
“… Hả?”
Gojo Satoru ngước mắt nhìn.
TV dừng hình ở một tấm ảnh đen trắng, cô gái tóc đen váy trắng ò ra từ miệng giếng, cách màn hình ngày càng gần, cái đầu bị tóc che khuất thò ra khỏi TV, sau đó là cánh tay trắng xanh—
Gojo Satoru vẫn không nhúc nhích.
Bị dọa sợ rồi sao?
【 Gojo Satoru · giá trị cảm xúc dao động: 9】
Sao lại thế này, tại sao còn bị giảm một ít.
“Hi—“
Gojo Satoru đột nhiên giơ tay, cảm xúc dâng trào.
“Tôi chờ cả một đêm rồi đấy, sao giờ cô mới đến.
Ha ha ha, yên tâm, người mạnh nhất sẽ không bị quỷ dọa sợ.
Cô bò nhanh lên đi, động tác chậm quá đó, chờ cô bò ra đến nơi có lẽ tôi đã ngủ mấy giấc rồi! Cô che mặt là vì không trang điểm à? Đúng rồi, cô có đồng lõa khác không…”
Bla bla.
Iwanaga Kotoko: “… Tiếp tục.”
“Đúng đúng, chính là như vậy, nhanh lên nhanh lên, còn muốn tôi dạy cô bò thế nào à, quá thiếu chuyên nghiệp rồi!”
Nhìn Sadako bò ra ngoài, Gojo Satoru càng ngày càng hưng phấn, duỗi tay vỗ bên cạnh một cái.
“Ha ha ha quá thú vị, thì ra thật sự có Sadako bò ra từ TV, Suguru cậu—” xem.
Anh ta đột nhiên dừng lại.
Tất cả cảm xúc rút đi như thủy triều.
Anh ta chậm rãi thu hồi bàn tay đang ngừng giữa không trung.
【 Gojo Satoru · giá trị cảm xúc dao động: 30】
“…”
Iwanaga Kotoko quan sát một hồi: “Quay về đi.”
Sadako lùi về TV.
Cô vốn định gọi một người khác quay về, nhưng nữ yêu có tâm lý thắng bại mạnh lại không chờ mệnh lệnh của cô mà nhảy ra sân khấu sớm hơn dự tính.
Cửa phòng tắm mở ra.
Trong hơi nước lượn lờ, thiếu nữ xinh đẹp đi ra, áo tắm dài khoác lỏng lẻo trên người.
“A, anh tỉnh rồi.”
Cô ấy õng ẹo tạo dáng, liên tục nháy mắt với người đàn ông ngồi ở mép giường: “Thêm lần nữa không anh trai.”
Gojo Satorru không liếc nhìn cô ấy dù chỉ một cái.
“Cút.”
【 Gojo Satoru · giá trị cảm xúc dao động: 31】
Không cần nghĩ cũng biết điểm tăng lên đó là do tức giận.
Dưới áp lực của người mạnh nhất, hồ ly tinh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội tông cửa xông ra.
Oa, đâm phải họng súng rồi.
Iwanaga Kotoko thở dài.
Bắt đầu từ lúc nãy, cảm xúc của Gojo Satoru đã không bình thường.
Iwanaga Kotoko nhìn màn hình, Gojo Satoru nhìn thẳng về phía cameras, giống như đối diện với cô qua màn hình, sắc mặt lạnh băng.
… Bị phát hiện sao?
Chắc là không phải.
Hệ thống đã thiết lập che chắn cho cô,
Trừ phi — Gojo Satoru nhận ra được điều gì.
Iwanaga Kotoko nhớ tới câu hỏi của Gojo Satoru trong nhiệm vụ son môi, rằng cô liên tục đến tìm tôi hỏi son môi để làm gì.
Vì để đảm bảo an toàn, cô lựa chọn 【 Làm lại】
Thời gian trở lại trước khi Sadako và hồ ly tinh lên sân khấu.
Iwanaga ngăn bọn họ lại: “Không cần, các cô quay về đi.” Dù sao cũng biết kết quả trước rồi.
Sadako và hồ ly tinh xem như yêu quái đô thị thường gặp.
Cô không trông cậy vào việc nhờ chúng nó làm cảm xúc của Gojo Satoru dao động tới 60, chỉ muốn thử một chút.
“Uống say thì nói thật” có đạo lý nhất định.
Sau khi uống rượu, cảm xúc dễ mất khống chế, nói không chừng kích thích một chút sẽ nhận được tin tức giá trị không tưởng.
— Suguru.
Iwanaga Kotoko nằm trên giường, nhìn trần nhà lẩm ẩm.
“… Geto Suguru sao?”
Quả thật, cô nên nghĩ đến khía cạnh đó từ sớm.
— Người từng chính tay giết chết xuất hiện lần nữa.
Geto Suguru là người bạn thân bị chính tay Gojo Satoru giết chết.
Sau khi nói ra tên này, giá trị cảm xúc của Gojo Satoru tăng từ 9 lên tới 30.
Người đàn ông kia còn đang ngủ ở phòng khách nhà cô.
Cứu là cứu sống, nhưng không biết khi nào có thể tỉnh lại.
Còn một người khác, là Fushiguro Touji.
Fushiguro Touji là bố của Fushiguro Megumi, kẻ mạnh thiếu chút nữa là giết chết Gojo Satoru, sau đó bị Gojo Satoru thức tỉnh giết ngược lại.
Cũng là sau khi nghe di ngôn của Fushiguro Touji, Gojo Satoru mới đi tìm Fushiguro Megumi rồi nhận nuôi cậu ấy.
Hình như Megumi vẫn chưa biết chuyện này.
Nếu là Geto Suguru thì tương đối có lực sát thương về mặt tình cảm.
Nếu là Fushiguro Touji thì tương đối có… Lực sát thương về giống loài?
Đang nghĩ, Iwanaga Kotoko đột nhiên nhận ra một điều.
— mèo của mình đâu?!
Trong phòng không còn bóng dáng của mèo, chỉ có cửa sổ bị mở ra, gió lạnh vô tình thổi vào.
Nghĩ lại thời gian, chính lúc cô đẩy mèo ra khỏi màn hình, nó liền chạy.
“…”
Chủ nhân nhìn đàn ông khác một chút là rời nhà trốn đi.
Rốt cuộc cô nuôi phải con mèo kiểu gì đây?
Tạm thời gác nhiệm vụ sang một bên.
Iwanaga Kotoko bò dậy, huy động toàn bộ yêu quái đi khắp thế giới tìm mèo.
Cuối cùng, rốt cuộc, Iwanaga Kotoko tìm được mèo đã mất tích suốt một ngày của mình.
Khi bị thủy quái đưa lên bờ, mèo còn ý đồ giãy giụa, không biết là quá lạnh hay là đói đến không còn sức lực, cuối cùng nó cũng không tránh thoát.
Băng vải quấn trên người đã không còn, có lẽ là bị nước cuốn trôi đi rồi.
Lông mèo ướt đẫm dính sát vào người, lúc trước còn có thể coi là mập mạp, bây giờ thì gầy trơ xương.
Iwanaga Kotoko thật sự muốn xách mèo lên răn dạy một trận, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của nó, cô lại không đành lòng.
“Sao lại không cẩn thận như vậy.”
Không để ý đến việc cả người nó ướt đẫm, cô bọc nó vào trong áo khoác, như vậy sẽ ấm áp hơn một chút.
Có thể cảm nhận được quần áo bị ướt, cùng với cơ thể mèo Ragdoll đang run lên.
Cô đi lên đê, ngồi xe về nhà.
“Phục em rồi, giận dỗi gì à.”
“Nếu bị bệnh còn phải mang em đi bệnh viện, phải bị tiêm đó.
Trời lạnh thế này còn chạy xuống nước… Gọi em vài tiếng Dazai, em thật sự coi mình là Dazai tiên sinh à?”
Iwanaga Kotoko không ngờ rằng chuyện tiến thoái lưỡng nan hơn đang ở sau chờ cô.
Cả người ướt đẫm, chuyện đầu tiên làm sau khi về nhà chính là tắm cho mèo.
Nhận thấy được ý đồ của cô, mèo Ragdoll bắt đầu giãy giụa.
Nhưng lần này Iwanaga Kotoko có chuẩn bị từ sớm, cô nói các yêu quái ngăn cản đường đi của nó.
Một mèo khó địch chúng yêu.
Cuối cùng vẫn bị ép vào phòng tắm.
“Không thể tưởng được lần đầu tiên tắm chung lại là tắm với một con mèo… Rõ ràng muốn tắm với Dazai tiên sinh.”
Phòng tắm có bật máy sưởi, Iwanaga Kotoko chỉ quấn một cái khăn tắm trên người, quần áo ướt nhẹp bị ném vào sọt ở bên.
Bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch đủ lớn, nước ở độ ấm thích hợp, đồ tắm cho thú cưng đã chuẩn bị đầy đủ… Nhưng mèo cực kỳ không phối hợp! Khi cô giơ đôi tay đầy bọt về phía mèo, mèo Ragdoll giãy giụa kịch liệt, rất giống sắp sửa bị sàm sỡ.
Bọt nước bắn lên làm khăn tắm trên người cô bị ướt!
Nghe nói mèo không thích tắm rửa, nhưng không ngờ lại khó như vậy.
Không phải con mèo này còn tự chạy xuống nước à, theo lý không sợ nước mới đúng.
Đấu nửa ngày, Iwanaga Kotoko cũng đã hơi tức giận.
Loại cảm giác bị ghét bỏ quen thuộc này!
“Em còn như vậy thì chị sẽ gọi Megumi đến tắm cho em đấy!”
Tật xấu gì thế này.
Mỹ nữ tắm rửa cho mà còn không muốn (không phải).
Mèo Ragdoll hơi dừng lại, đại khái là suy xét xem cô tắm đáng sợ hay là Fushiguro Megumi tắm càng đáng sợ hơn.
Cửa sổ có yêu quái gác, nó không thể chuồn êm ra ngoài được.
Cuối cùng nó lựa chọn từ bỏ giãy giụa.
Mèo Ragdoll nằm liệt trên bồn rửa tay giả chết, cả mèo tản ra hơi thở đê mê “Mình bị sờ soạng mình không sạch sẽ”, đại khái là mèo đã mất hết sức sống.
Iwanaga Kotoko làm bộ không thấy gì cả mà tiếp tục tắm cho mèo, đến khi bế mèo lên đặt vào khăn lông để lau khô, cô mới híp mắt cười nói.
“Quả nhiên là mèo đực.”
“?!”
“Meo!”
Mèo đang hấp hối đột ngột ngồi dậy!
Mèo Ragdoll xù lông thành trái bóng.
Phi lễ chế coi! Phi lễ chớ coi!
Iwanaga Kotoko không thấy gì cả.
Ở trong phòng tắm vốn là phải cởi đồ, mèo cũng tắm xong rồi, bây giờ đến lượt cô.
Cảm giác đau đớn truyền đến từ xương quai xanh và mu bàn tay.
“Á… Đau quá.”
Iwanaga Kotoko giơ tay, bên trên có vài vết cào đang chảy máu.
Một người một mèo đều ngạc nhiên.
“Phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh dại…” Cô hơi tủi thân: “Em cào chị.”
Tuy lúc trước Dazai cũng giãy giụa nhưng đều thu móng vuốt lại, chụp lên người cô không đau không ngứa.
Có thể là lần này nó không chú ý?
Mèo Ragdoll quay người đi không nhìn cô, kết quả gương lớn trước bồn rửa tay chiếu ra cơ thể cô, nó phát ra tiếng kêu kỳ quái, sau đó nhảy xuống đi đến trước cửa phòng tắm ngồi canh.
Iwanaga Kotoko tắm xong bèn bước vào bồn tắm, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ chỉ hận không thể phá cửa xông ra của mèo Ragdoll, từ đầu tới đuôi nó không nhìn cô lần nào.
“Bây giờ ra ngoài sẽ cảm lạnh, chờ chị tắm xong sẽ sấy khô cho em.”
“Dazai không đến ngâm nước ấm à, hôm nay muối tắm có vị kẹo sữa đó.”
“Tay của chị đau quá hu hu hu.”
Nói nửa ngày Dazai cũng không chú ý đến cô, nhiều nhất là vẫy tai hai cái.
Iwanaga Kotoko tự cảm thấy không thú vị, cô thu hồi tầm mắt, cả người ngồi trầm xuống, tay đặt trên thành ồn, nước tắm dâng lên qua cằm, cảm giác ấm áp lan khắp toàn thân, cơ thể thả lỏng xuống.
Hơi nhớ Dazai tiên sinh.
“Bây giờ Dazai tiên sinh đang làm gì nhỉ…”
Cảm giác tê dại truyền đến từ mu bàn tay.
Iwanaga Kotoko vươn đầu nhìn, thấy mèo Dazai đi đến mép bồn tắm từ khi nào không hay, nó đang nhẹ nhàng liếm vết thương trên tay cô.
Đầu lưỡi của mèo có gai ngược, ngứa ngứa tê tê, cảm giác nóng rát đau đớn tan đi hơi nửa.
Cô đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, trở tay ôm mèo kéo xuống.
Mèo Ragdoll như đã đoán được hành vi của cô từ trước, nó chỉ đành nhận mệnh bị ôm vào bồn tắm.
Hắc hắc, chui đầu vào lưới nha.
“Không nên liếm chỗ này luôn à.”
Iwanaga Kotoko chỉ xương quai xanh.
“Haiz, thật muốn được Dazai tiên sinh để lại dấu vết ở chỗ này, thật dùng sức, thật thô bạo—“
Thèm, nhưng không ăn được liền thái quá.
Không biết có phải cô nhìn lầm hay không mà cô lại thấy mèo Ragdoll trợn trắng mắt.
“Em thật sự rất giống Dazai tiên sinh.”
Iwanaga Kotoko lẩm bẩm.
“Dazai tiên sinh cũng thế này, vừa đến gần là anh ấy liền xoay người chạy trốn, tìm chỗ nào cũng không thấy.
Nhưng nếu thật sự không để ý đến anh ấy, anh ấy sẽ sợ hãi cô đơn rồi lặng lẽ cọ lại đây.”
“Bản chất chính là kẻ ngốc lừa gạt người khác, lừa luôn cả chính mình.”
Mèo Ragdoll an tĩnh dị tường ngồi nghe, lông mèo dài nổi trên nước như tảo biển.
Nhưng mà…
Mình cũng muốn để kẻ ngốc biết anh ấy đáng được người yêu thích.
Cảm giác bi thương đột nhiên ào đến như thủy triều, Iwanaga Kotoko ôm mèo òa khóc.
Mèo cứng đờ cả người.
“Chị nhớ Dazai tiên sinh hu hu hu….”
Nhưng dù nhớ thế nào mà Dazai tiên sinh không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, đi ra ngoài tìm cũng tìm không thấy.
“Chị nói với em, anh ấy rất quá đáng, thật sự rất quá đáng…”
“Không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, quá đáng ghét!”
“Cứ tiếp tục như vậy, khi nào chị mới có thể tắm cùng Dazai tiên sinh hu hu… Người ta muốn xài chung sữa tắm với bạn trai mà!”
Nửa thật nửa giả gào một hồi, Iwanaga Kotoko cảm giác mèo Ragdoll đang liếm mặt mình.
Dazai đang an ủi mình sao?
Ragdoll quả nhiên là thiên sứ!
“Nhưng mà…”
Iwanaga Kotoko ôm mèo đến trước mặt cẩn thận quan sát.
“Chị nghe Megumi nói mèo Ragdoll có mắt màu lam… Giống Chuuya tiên sinh và Gojo tiên sinh nhỉ?”
Sao mèo của cô lại có mắt màu nâu.
Mèo lai à?
Iwanaga Kotoko cảm thấy mèo có thể nghe hiểu tiếng người quả nhiên không phải giả, sau khi cô nói câu này, mèo Dazai liền bơi đến một bên không để ý đến cô, chân trước đặt lên thành bồn tắm, dáng vẻ như đang giận dỗi.
Cô vội đi qua dùng mặt dán dán.
“Ý của chị không phải nói mắt của họ đẹp, đẹp nhất đương nhiên là mắt Dazai của chúng ta.”
— a, con gái.
Trải qua một hồi người mèo tâm sự (?), sau khi ngăn hành vi muốn chìm vào nước hai lần của mèo Ragdoll, lần tắm bồn này của Iwanaga Kotoko mới kết thúc.
Mèo Ragdoll là mèo quý tộc, bản thân vốn đã xinh đẹp, sau khi tắm rửa lau khô càng là vừa thơm vừa mềm, giống miếng kẹo sữa biết đi, Iwanaga Kotoko yêu thích không muốn buông tay.
Sau vài lần giãy giụa không có hiệu quả, Dazai liền nằm yên mặc cô chơi đùa, nhìn có phần tự sa ngã.
Xoa mèo đủ rồi, Iwanaga Kotoko nằm trên giường nhắn tin với Fushiguro Megumi.
Mèo Ragdoll bị cô dùng làm gối đầu đã ngủ rồi.
【 Fushiguro, bây giờ có bận không? 】
Một lát sau, bên kia trả lời.
【 Bình thường】
【 Làm xong bài tập chưa? 】
【 … Đây là chuyện cô muốn nói à? 】
Sao lại vậy được.
Iwanaga Kotoko hừ cười hai tiếng.
【 Bánh ngọt lúc trước thế nào, thích không? 】
【 Hương vị cũng được 】
Megumin đang quan tâm đến cảm nhận của cô sao, rõ ràng là không thích ăn đồ ngọt.
【 Vốn muốn tìm cơ hội tự mình nói lời cảm ơn, kết quả không biết uống say ở đâu, vừa mới dỗ ngủ xong.】
Phụt, thật là vất vả.
Nhìn dáng vẻ Gojo Satoru cũng an toàn về đến nhà, vậy không thành vấn đề.
【 đúng rồi, tôi phát hiện mèo Ragdoll nhà tôi là mèo đực đó.
】
【 mèo đực sao.】Fushiguro rả lời:【 nhớ mang đi tuyệt dục.
】
… Đúng ha.
Cất điện thoại, Iwanaga Kotoko liếc mắt nhìn mèo Ragdoll dưới đầu.
Dazai ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết vận mệnh nào đang nghênh đón mình.
–
Khu đất bỏ hoang.
Không gian tối đen vang lên tiếng máy móc vận chuyển.
Nắp khoang trò chơi mở ra, người bên trong lại chậm chạp không có động tĩnh.
Sau một lúc lâu.
Dazai Osamu giơ tay che lại khuôn mặt đang nóng lên.
Không xong không xong không xong không xong……
Thật sự quá không xong!
“Rốt cuộc trong đầu tên kia nghĩ cái gì…”
“Không có chút tâm phòng bị nào sao.”
Có một số nhiệm vụ khiến cậu nhìn thấy phái nữ, nhưng vì sao lần này…
Còn nữa, đủ rồi đó, vì sao dù cậu không ở đó mà tên kia vẫn thổ lộ khắp nơi.
Biết rồi, biết cô nhớ tôi.
Tiếng than nhẹ thoát ra khỏi khe hở giữa các ngón tay, tựa khóc tựa cười.
“Này thật là…”
Không biết qua bao lâu, Dazai Osamu bình phục lại, cậu cầm điện thoại ở bên cạnh.
Giữa một loạt tin nhắn nghiêm túc, tin nhắn người nào đó oanh tạc đến đặc iệt nổi bật.
Dazai Osamu không nhịn được cong khóe môi, nhưng lại bị áp xuống ngay lập tức.
Cậu quay lại bên cạnh thùng hàng.
Bên trong có vị khách không mời mà đến.
“Cậu chạy đi đâu.”
Nakahara Chuuya chỉ thuận miệng hỏi, cũng không phải thật sự quan tâm.
Cậu ấy ra hiệu về phía tập tài liệu trên bàn: “Có nhiệm vụ thủ lĩnh muốn chúng ta cùng đi, địa điểm là ở… Cậu ghé vào gần thế làm gì?!”
Nakahara Chuuya trợn mắt.
Suýt chút nữa là cậu ấy tung nắm đấm rồi!
“Cái gì chứ,” Dazai Osamu đứng dậy, hứng thú thiếu thiếu: “Mắt lam cũng không đẹp bao nhiêu.”
Nakahara Chuuya không hiểu ra sao.
“Không thể hiểu được.”
“Nhiệm vụ ——”
“Biết biết, kế hoạch là được.
Cậu có thể đi rồi, Chuuya.” Dazai Osamu trả lời có lệ, đôi mắt nâu không ánh sáng: “Một đám râu ria, mau giải quyết đi.”
Không giống Kotoko, cậu có công việc của Mafia, không thể ở khoang trò chơi cả ngày, lúc cần thiết sẽ mở hình thức tự động, cũng chính là ngủ.
Dù sao mèo là giống loài ngủ một ngày hai mươi giờ cũng không kỳ quái.
Nhưng Dazai Osamu không nghĩ tới, một giấc ngủ này khiến cậu suýt chút nữa là mất đi đồ vật qquan trọng….
Kẻ địch thường thường như năm yên tiền xu, nhưng lại khó xử lý hơn so với tưởng tượng.
Khi Dazai Osamu quay lại trò chơi đã hai ngày trôi qua—
Tầm nhìn dần dần rõ ràng, thông qua balo phi hành có thể nhìn thấy chai lo bình vại cùng dụng cụ kim loại lóe sáng bên ngoài, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Không phải ở nhà.
Kotoko đưa cậu đến chỗ nào vậy?
“Cô bé, mèo của cháu ngủ giỏi thật, thế này rồi mà còn không tỉnh.”
“Cháu cũng không biết…”
Tiếng của Kotoko.
“Bác sĩ, có phải lát nữa chúng ta nên diễn kịch không?” Giọng điệu rõ là nóng lòng muốn thử.
Diễn kịch? Diễn cái gì?
“Chú làm phẫu thuật không dưới một nghìn lần, diễn không dưới một trăm lần! Cháu cứ yên tâm về kỹ thuật diễn của chú đi!”
“Vậy phải nhờ chú rồi!”
Dazai Osamu nghe một lúc cũng không nghe ra chuyện gì, cậu duỗi người, lại dùng tiếng kêu mềm mại kêu lên.
“Meo~”
Mèo tỉnh rồi, mèo muốn ôm.
“A, Dazai tỉnh rồi.”
Iwanaga Kotoko vui mừng mở balo ra, ôm cậu vào lòng.
“Kotoko.”
Thiếu niên đầu nhím biển đi vào, trong tay cầm hai ly đồ uống.
Cậu ấy đưa một ly cho Iwanaga Kotoko.
“Cảm ơn Fushiguro.”
Dazai:?
Cậu ngửi thấy mùi trà sữa.
Đã xảy ra cái gì, quan hệ của hai tên này tốt như thế từ khi nào.
“Đồ uống của Fushiguro là cà phê đen này.”
Iwanaga Kotoko thò lại gần nhìn: “Có cảm giác đẹp trai.”
Thiếu niên nhìn hơi mất tự nhiên.
“Cảm, cảm ơn?”
“Cậu biết bạn trai tôi uống cà phê phiền toái tới mức nào không —- ‘muốn cà pha bỏ nhiều sữa bò, hơi lạnh một chút nhưng không được quá lạnh, còn muốn ít cà phê, bỏ hai viên đường’.”
Iwanaga Kotoko thở dài: “Uống sữa bò lạnh luôn không phải được rồi à.”
“Có điều loại phiền toái này cũng chính là điểm hấp dẫn của Dazai tiên sinh.”
Dazai:?
Tại sao cô lại nhớ rõ như vậy.
Còn không phải cà phê đen à, trở về cậu sẽ uống.
Bác sĩ đi tới trao đổi ánh mắt với Iwanaga Kotoko.
Ông tay vươn tay ra.
“Đến đây đi mèo con.”
Iwanaga Kotoko nhập diễn chỉ trong một giây.
“Bác sĩ, chú muốn làm gì mèo nhà cháu?!!”
Bác sĩ túm lấy chân trước của mèo, dùng sức kéo ra bên ngoài.
“Cháu cứ yên tâm giao cho chú đi!”
“Không, cháu không muốn,” Iwanaga Kotoko ôm chặt mèo trong lòng: “Cháu sẽ không buông tay, Dazai”
“Cháu cũng đừng giãy giụa”
“Dazai—“
Kỹ thuật diễn phù hoa cỡ nào.
Fushiguro Megumi: “…”
Mặt mày lạnh nhạt.
Dazai Osamu: “…”
Nói thật, ngay cả cậu mà có đôi khi cũng không quá hiểu mạch não của Kotoko.
Có thể là động tĩnh quá lớn, những người khác trong bệnh viên thú y đến vây quanh đây.
Một người phụ nữ trung niên đeo vàng bạc lên tiếng.
“Cô gái, mèo của cháu rất đẹp, tuyệt dục thì tiếc quá.
Thế này đi, hay là cháu để nó đến nhà cô lai giống, giá cả tùy cháu định đoạt! Để nó ngày nào cũng được làm bạn với đông đảo mèo cái, cuộc sống tình dục coi như mỹ mãn.”
Đúng lúc này, cuối cùng bác sĩ cũng đoạt được mèo từ tay Iwanaga Kotoko.
“Ngoan ngoãn chịu trói đi mèo con, chủ nhân của mày không cứu được mày.”
“Nào, nói tạm biệt với trứng của mày đi.”
Dazai Osamu: …?
Các người muốn làm gì tôi?!
“Méo—-“
****
Đôi lời muốn nói:
Tôi có thay đổi cách xưng hô giữa các nhân vật một chút, cụ thể là thêm từ “tiên sinh” vào sau tên nhân vật.
Thứ nhất, trước đây là do tôi bỏ đi chứ không phải không có, sau đó tôi phát hiện nó có liên quan đến nội dung truyện, nên giờ tôi thêm vào.
Thứ hai, mặc dù có thể một vài bạn không thích việc truyện không được thuần Việt, nhưng tôi cảm thấy từ này hay, tôi thích nó, với cũng không ảnh hưởng gì, quan trọng là tôi không tìm được từ nào thay thế, là cần phải có từ thay thế chứ không bỏ đi được, nên tôi đành giữ nó lại.
Chỉ có thế thôi, chúc mọi người ngủ ngon..