Edit: Qing Yun
Nụ cười của Dazai Osamu không thay đổi nhưng bên trong đã không còn độ ấm.
“Vì sao?”
— Không phải cô một mực theo đuổi tôi không bỏ à.
— Không phải cô vẫn luôn muốn tôi chấp nhận cô sao.
— Tại sao bây giờ lại không đồng ý?
Iwanaga Kotoko cảm thấy biểu cảm của cậu truyền lại những suy nghĩ này.
Cô cắn môi.
A… Nói thế nào đây, thật ra cô cũng rất rối rắm.
Vui vẻ là rất vui vẻ, nhưng lại không quá giống cái vui vẻ mà cô dự đoán.
Cứ cảm thấy… Rất có khả năng là Dazai không thật sự thích cô.
Dazai là đang đồng ý sự theo đuổi của cô chứ không phải tỏ tình với cô, cũng không chính miệng nói thích cô.
Nhưng tình cảm của cô là thật!
Lại còn thật sự lấy kết hôn làm mục đích qua lại nữa.
Phải cử hành hôn lễ long trọng, ước định cả đời, còn muốn đêm đêm triền miên, nhìn thấy sợi tóc dính trên gò má xinh đẹp của Dazai, mồ hôi trượt xuống theo đường cong, nghe tiếng thở nhẹ trầm thấp… A lạc đề rồi.
Mà như bây giờ….
Thật sự sẽ ở bên nhau ngay tại đây sao? Đây là cái cô kỳ vọng à?
Có thể là do cô yên lặng lâu quá, Dazai Osamu đành nói.
“Côn còn đang tức giận?”
Iwanaga Kotoko nhớ tới chuyện cậu khống chế tim đập rồi giả chết.
Đúng ha, vẫn còn việc này.
“… Anh hung cái gì chứ!!”
Nghĩ lại là thấy tủi thân, quan trọng là bây giờ người này còn phóng khí lạnh với cô? A, anh còn có lý à???
“Đương nhiên là em giận rồi, đều bị anh chọc khóc… Nào có ai dùng sinh mạng của mình để đùa giỡn chứ, đồ tồi, cực kỳ tồi!”
Nếu không phải đột nhiên có hỏa hoạn, chắc chắn cô sẽ không để ý đến Dazai Osamu suốt một tháng! Không… Một tháng quá dài, vẫn là nửa tháng đi, một tuần! Một tuần không để ý tới anh.
Nghe xong lời của cô, cảm giác áp bách trên người Dazai Osamu tiêu tán hơn phân nửa.
Bọn họ mỗi người có tâm tư riêng, một hồi lâu cũng chưa ai lên tiếng.
Tức giận.
Iwanaga Kotoko phồng mặt quay sang hướng khác không nhìn Dazai Osamu.
Tay bỗng nhiên bị người kéo.
Có người dùng hai tay nắm tay cô, nắn bóp lòng bàn tay rồi tới ngón tay, nắn từng cái, thậm chí còn quơ nhẹ.
Vô tình toát ra ý làm nũng hàm xúc.
Dazai Osamu ở tuổi này vốn dĩ có lòng tự trọng rất cao, không hiểu cách nhận sai, hơn nữa cậu còn có thân phận được mọi người kính ngưỡng sợ hãi… Hiện tại, cái này có khả năng là sự biểu đạt cảm xúc cực hạn của cậu.
Iwanaga Kotoko gạt đi sau khi bị nhéo một lúc.
“Được rồi.”
Cô vẫn không biết nên trả lời Dazai Osamu như thế nào.
Yêu quái có thể thu thập tình báo nhưng không cách nào xem được lòng người.
Chẳng qua…
Iwanaga Kotoko nhớ tới Nakahara Chuuya từng nói với cố về việc trước kia Dazai Osamu đã tán tỉnh con gái như thế nào.
“Buông tay đi Kotoko, tên kia thật sự không phải người đáng giá để phó thác.
Hơn nữa… Chúng tôi còn là Mafia.”
Nếu không phải vì ánh mắt của Nakahara Chuuya quá mức trong suốt chính trực thì cô đã hoài nghi cậu ấy có ý với mình rồi.
Những việc đó bao gồm không chỉ giới hạn như: trò chuyện vui vẻ với những cô gái xinh đẹp trong vũ hội.
Làm cách nào để chỉ dựa vào khuôn mặt và cái miệng để tiếp cận mục tiêu nhiệm vụ, sau khi nhiệm vụ hoàn thành thì đá người ta không chút e dè, dù đối phương lấy nước mắt rửa mặt cũng đều thờ ờ.
Có hơi ghen tỵ, cũng có tức giận.
Có khi nào Dazai cũng dùng dáng vẻ này đối phó với những cô gái kia không? Vậy thì ở trong lòng anh ấy, mình và bọn họ không khác gì nhau.
“Là vì người kia à?”
Dazai Osamu đột nhiên lên tiếng.
Iwanaga Kotoko không kịp hiểu ra sao,
“Ai?”
Chẳng lẽ Dazai biết chuyện Chuuya nói với cô?
Dazai Osamu đưa lưng về phía cô, cậu tiến lên trước vài bước khiến cô không nhìn được vẻ mặt của cậu.
“Chính là chuyện thi đại học mà cô nói, rằng cô muốn thi đến thành phố có người kia… Là vì người đó à?”
Giọng nói của cậu có phần mất bình tĩnh.
A, người anh nói chính là anh đó.
Iwanaga Kotoko cố hết sức để khống chế khóe miệng mình không nhếch lên.
Cái gì chứ, này không phải hơi để ý rồi à.
Iwanaga Kotoko không trả lời mà hỏi sang vấn đề khác.
Cô cũng cần biết suy nghĩ của Dazai Osamu.
“Vì sao bây giờ Dazai lại đột nhiên đồng ý?”
Cô đi đến trước mặt Dazai Osamu, nghiêng đầu nhìn cậu: “Không có ý nghi ngờ, chỉ là muốn hỏi… Có phải có nguyên nhân gì không.”
Cô cũng không dám tự phỏng đoán rằng Dazai thích cô.
Chẳng qua, nếu có lý do khác hợp lý thì cô cũng có thể chấp nhận.
Có thể chậm rãi bồi dưỡng tình cảm của Dazai dành cho cô trước khi quen nhau.
Dazai Osamu đối diện với cô, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Trong không khí như có gì đó trầm trọng ép xuống, ép tới mức không thể thở nổi.
“… Không có gì.”
Dazai Osamu nhún vai, dùng giọng điệu vui vẻ như chim sơn ca trả lời cô: “Chỉ là muốn nhìn một chút, xem Kotoko luôn bị tôi từ chối mà đột nhiên được đồng ý thì sẽ có phản ứng gì… Đáng tiếc, phản ứng của Kotoko không thú vị gì cả.”
“…”
Cái gì, quả nhiên là trêu cợt mình à.
Dazai Osamu sửng sốt.
Iwanaga Kotoko dùng đầu ngón tay chạm môi.
Hình như vừa rồi cô bất cẩn nói ra lời?
Dazai Osamu: “Bị cô nhìn ra rồi.”
“… Dazai!”
Dazai Osamu xoay người rời đi, cậu không có ý muốn nói tiếp với cô, trong giọng nói còn có phần không kiên nhẫn.
“Không phải cô là Thần Trí Tuệ à, không tự mình đoán được sao?”
“Cho dù là Thần Trí Tuệ….”
Cũng không đoán được tâm tư của con người mà.
–
“Chuuya, cậu nói có phải anh ấy rất quá đáng không!”
“Không phải người ta chỉ nói nhiều một câu thôi à.
Lúc trước thái độ của anh ấy sáng nắng chiều mưa, nảy sinh lòng nghi ngờ là quá bình thường, hỏi một chút thì sao chứ, cũng không phải không đồng ý với anh ấy.”
“Hu hu hu, Dazai, Dazai của tôi…”
Có cô gái thất tình đang khóc lóc kể lể với “chị em bạn dì” trong khu biệt thự cao cấp Iwanaga.
Nakahara Chuuya bình tĩnh nói: “Không cần để ý, không phải vấn đề của cô.”
Cậu ấy hừ lạnh một tiếng.
“Tên kia chính là kẻ nhát gan.”
Thích cũng sẽ không nói rõ.
Nghẹn chết đi!
“Cái này không phải trọng điểm.” Iwanaga Kotoko hít mũi: “Trọng điểm là, tôi vừa mới nhận ra… Tôi để lầm mất cơ thể Dazai đó!”
Nghĩ lại thái độ của Dazai lúc đó, cô chắc chắn đã có cơ hội!
“Hả?!”
Iwanaga Kotoko úp mặt vào gối kêu rên.
“Cảm giác lầm mất 10 tỷ…”
Cuộc sống vô vọng.
Không được ngủ với Dazai thì cuộc đời này còn ý nghĩa gì nữa!!!
Có thể nghe được tiếng chậc lưỡi của Nakahara Chuuya.
Đối phương tỏ vẻ không muốn nói chuyện với cô.
Bên kia rất im lặng, có thể nghe thấy tiếng bút máy đang viết chữ.
Chuuya đeo bao tay đen, chắc chắn chữ viết rất đẹp.
Nakahara Chuuya đang đi làm, bây giờ cậu đang ở khách sạn.
Tuy rằng cô nói nếu cậu bận thì có thể đổi thời gian khác, nhưng Nakahara Chuuya nói không sao, không phải chuyện gì quan trọng, thế nên hai người lại tiếp tục nói chuyện.
Lại nói tiếp, quan hệ giữa cô và Nakahara Chuuya tốt lên là bởi vì Dazai Osamu—
Không phải Dazai làm xe Chuuya bị hỏng à? Trùng hợp xe của Chuuya là xe do nhà Iwanaga và một hãng nước ngoài hợp tác sản xuất, lúc cậu ấy đi mua xe thì đụng trúng Iwanaga Kotoko.
Biết Chuuya nhất định sẽ không đồng ý để mình tặng xe, cô đành giảm giá cho cậu ấy.
Sau đó Nakahara Chuuya mời cô ăn bữa cơm.
Vì thế quan hệ liền từng bước kéo lại gần.
“Nếu tôi và Dazai ở bên nhau, nói không chừng bây giờ người gọi điện thoại cho Chuuya chính là Dazai.”
Nakahara Chuuya không hiểu.
“Vì sao?”
Ai nha, nói ra thật là ngượng ngùng.
“Nếu ở cùng nhau, chắc tôi sẽ nhanh chóng thưởng thức được chuối của Dazai.
Rồi sáng sớm hôm sau, anh ấy ngồi tựa lưng vào đầu giường, vừa hút thuốc vừa gọi điện thoại cho Chuuya, ‘tôi đã thành công tốt nghiệp, Chuuya vẫn là trai tân nhỉ, thật đáng thương ha ha…”
Giọng điệu bắt chước đặc biệt giống.
Răng rắc.
“….”
Iwanaga Kotoko yên lặng một lát rồi nhắc nhở thiện ý: “Chuuya, đừng bẻ gãy bút.”
“Một cô gái như cô sao lại nói chuyện như thế!!”
“Nghĩ lại tên Dazai kia thật đúng là có thể nói như vậy… Có phải cậu ta dạy cô không? Đáng giận, thằng đó dạy cô cái gì thế hả?”
Nghe thấy giọng nói cũng để để Iwanaga Kotoko tưởng tượng ra dáng vẻ phát điên của Nakahara Chuuya.
A, cái nồi này Dazai không nhận.
Cô giơ điện thoại ra xem, đã hơn sáu mươi phút.
Thế mà lại nói chuyện cùng cô lâu như vậy, Chuuya thật tốt, moa moa.
Iwanaga Kotoko quyết định nói sang chuyện khác, để Chuuya nói mãi về Dazai, người mà cậu ấy không thích cũng không tốt cho lắm.
“Chuuya, thật ra có một chuyện về cậu mà tôi vẫn luôn rất để ý.”
Nakahara Chuuya cảnh giác.
“Làm gì?”
“Chẳng qua trước khi nói cái này, tôi có một yêu cầu quá đáng.”
“Làm gì?”
“Lần sau gặp mặt, có thể…”
“Làm gì?”
“…”
Cậu là máy lặp lại à! Có cần cảnh giác thế không?
Iwanaga khó được lần suy nghĩ lại bản thân, mình không làm gì Chuuya nhỉ? Mọi công kính về ném về phía Dazai có được không!
“Tôi có thể sờ bím tóc của cậu không?”
Đuôi tóc của Nakahara Chuuya rất ngắn, cậu dùng dây buộc lại, quấn thành một nắm nhỏ, giống như là treo quả quýt, rất đáng yêu.
Ngứa tay.
“Tôi từ chối.”
“Oa…”
Để đối phó với người miệng cứng lòng mềm như Nakahara Chuuya, có thể nói Iwanaga Kotoko là ngựa quen đường cũ.
Cô méo miệng đang định giả khóc thì cậu ấy như đoán trước được cô muốn làm gì, chỉ có thể hung hăng sửa lời: “Gặp rồi nói sau!”
“Còn chuyện để ý kia, cô nói mau.”
Iwanaga Kotoko hắng giọng.
“Nếu bệnh viện mà tôi chữa bệnh đã bị Mafia Cảng thu mua thì có lẽ Chuuya đã biết tôi bị mất ký ức của hai năm.”
“Căn cứ phản ứng của Chuuya khi chúng ta gặp nhau trên du thuyền, tôi đoán rất có khả năng chúng ta quen biết, hơn nữa sự quan tâm của Chuuya đối với tôi cũng chứng minh suy đoán của tôi là đúng.
Nhưng trong trí nhớ của tôi, tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì với Chuuya cả.”
“— như vậy, trước đây chúng ta từng quen biết sao Chuuya?”.