Editor: Qing Yun
"Anh Odasaku?"
Iwanaga Kotoko nhìn thấy bóng người cạnh cửa.
"Quấy rầy đến cô à?"
"Không phải, tôi làm kiểm tra xong rồi."
Iwanaga Kotoko đoan trang ngồi lên, nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Odasaku, bèn mỉm cười hỏi: "Anh Odasaku đến tìm tôi là vì Dazai đúng không?"
Có lẽ cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn tâm sự với cô gái đang theo đổi Dazai, nhưng đi đến cửa rồi lại không biết mở miệng thế nào.
"Dazai đâu ạ?"
Cô hỏi.
"Dazai ngủ...!Cũng không phải." Chàng thanh niên tóc hồng nhức đầu, rầu rĩ nói: "Hình như tôi chọc cậu ấy tức giận rồi, cậu ấy không muốn nói chuyện với tôi nữa."
Iwanaga Kotoko cười khúc khích.
"Cũng chỉ có ở trước mặt Odasaku, Dazai mới có dáng vẻ này."
"Dáng vẻ gì?"
"Càng chân thật hơn bình thường một chút."
"Chân thật...!Sao."
"Đương nhiên, ở trước mặt tôi, anh ấy cũng như vậy!"
Iwanaga Kotoko tự hào ưỡn ngực, còn vỗ ngực nói: "Anh Odasaku thấy rồi đúng không, tôi và Dazai ở bên nhau ấm áp hạnh phúc cỡ nào! Cả hai chúng tôi đều vui vẻ...!Anh Odasaku, vẻ mặt anh là thế nào vậy?!"
Tại sao lại đầy mặt hoài nghi?
— Vui vẻ...!Sao?
— Vui vẻ...!Thật nhỉ.
"Nhưng mà có mặt anh Odasaku nên Dazai hơi thẹn thùng!"
"Thẹn thùng...!Thật sao?"
Vẻ mặt Odasaku càng thêm hoang mang, giống như đang tự hỏi Dazai Osamu thẹn thùng là giống loài thần kỳ cỡ nào.
Anh gật đầu: "Tôi hiểu."
A, thế mà lại không phủ nhận?
Iwanaga Kotoko không khỏi cảm khái: "Anh Odasaku quả nhiên rất giỏi an ủi."
"?"
"Anh Odasaku không nói ra ngoài, ban đầu sẽ cảm thấy rất khó khăn, quen rồi sẽ cảm nhận được các loại an ủi."
"Cái này đại khái chính là nguyên nhân Dazai chọn anh làm bạn.
Ở bên anh Odasaku sẽ không dễ bị tổn thương."
Hơi ghen tỵ rồi.
Tại sao Dazai không thể ý người bạn gái là cô hơn một chút chứ, thật đúng là!
Odasaku muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu.
"Dazai, đành nhờ cô giúp cậu ấy."
Đến rồi, lời nhắc nhở của cha già!
"Giao cho tôi đi, tôi cũng có thể sớm ngày tiến hành yêu đương với Dazai với tiền đề là lấy hôn nhân làm mục tiêu!"
Odasaku kinh ngạc.
"Kết hôn?"
Dazai kết hôn...!Không thể tưởng tượng nổi.
Hình như còn thần kỳ hơn cả Dazai thẹn thùng.
"Đúng vậy, kết hôn."
"Cô đã lo xa như vậy sao...!Thái độ còn rất nghiêm túc." Odasaku nói: "Có cơ hội tôi sẽ nói Dazai."
Thông tình đạt lý ngoài ý muốn đó anh Odasaku.
"Cám ơn anh Odasaku!"
"Nếu sau này tôi và Dazai có con, anh chính là bố nuôi của nó."
"A...!Cám ơn?"
Nói chuyện đủ rồi, Oda Sakunosuke rời khỏi bệnh viện.
Bên trong, Phù Du Linh bay ra, nâng một viên tròn đen trong tay.
— Máy nghe trộm.
Cũng không biết Dazai đặt trên người cô từ khi nào, sau khi trở về phòng, yêu quái phát hiện ra cái này giúp cô.
Không biết Dazai che lén được lời nhờ vả của cha già thì có cảm tưởng gì ha ha ha.
Tiếng điện nổ tanh tách vang lên.
Yêu quái có thể ảnh hưởng đến sóng điện, máy nghe trộm này đã không dùng được nữa.
–
"Công chúa!"
"Công chúa—"
Đêm khuya, Iwanaga Kotoko bị tiếng gọi của yêu quái đánh thức.
Cô dụi mắt, mang theo cái đầu xù như ổ gà ngồi dậy.
"Làm cao vậy?"
"Cậu Dazai—"
Iwanaga Kotoko lập tức tỉnh táo.
Cô từng dặn dò yêu quái, chỉ cần Dazai xảy ra chuyện gì là phải báo cho cô ngay.
"— Tình huống không quá bình thường."
....
Dazai Osamu không thích người khác bước vào không gian riêng tư của mình, cho nên cấp dưới đều canh giữ ngoài cửa, trong phòng chỉ có một mình cậu.
Đương nhiên, kiểu mạnh mẽ xâm nhập như Iwanaga Kotoko là ngoại lệ.
Thừa dịp bên ngoài không có ai, yêu quái nâng cô đến trước cửa sổ phòng Dazai Osamu, cô nhẹ nhàng nhảy vào phòng.
"Tình huống gì?"
Cô nhỏ giọng hỏi yêu quái được sắp xếp trông coi trong phòng.
Trên giường bệnh, Dazai Osamu trùm chăn kín đầu, chỉ lộ ra mấy lọn tóc đen.
Gối đầu rơi trên mặt đất.
Trong chăn truyền ra tiếng kêu rất kỳ lạ, lộn xộn, lúc cao lúc thấp.
Khó có thể miêu tả âm thanh đó như thế nào, như là bị thứ gì đó cực kỳ khủng bố đuổi theo, mất hết sức lực, nhưng lại không thể không tiếp tục chạy trốn.
Như là tiếng kêu khi sắp tắt thở vì bị bóp cổ.
Như là tiếng rít khi đuối nước.
Ba bên hỗn loạn.
Hiển nhiên đám yêu quái chưa từng thấy con người có phản ứng thế này bao giờ, chúng vây quanh giường, tay chân luống cuống.
Bị bóng đè sao?
Iwanaga Kotoko đi qua, thử vỗ ngọn núi nhỏ kia: "Dazai à?"
Không có phản ứng.
"Như vậy sẽ nghẹn thở đấy..."
Iwanaga Kotoko lôi kéo chăn, vẫn bất động.
Thêm sức lực, vẫn bất động.
Cuối cùng mặt cô đỏ lên, chăn vẫn không chút sứt mẻ, người trong chăn như đang phân cao thấp với cô.
Sao lại thế này, một tay bị bó thạch cao rồi mà còn khỏe như vậy?!
Đám yêu quái vây xem giật mình!
— Thì ra là phải kéo co à?!
"Công chúa, chúng tôi đến giúp người!!!"
Con yêu quái thứ nhất giữ chặt eo Iwanaga Kotoko, con thứ hai cắn đuôi con thứ nhất, tiếp theo con thứ ba, con thứ tư...!Tất cả yêu quái nối thành một hàng dài.
Cuộc thi kéo co đầu tiên của yêu quái, bắt đầu!
"Một, hai, ba—!"
Thành công!
Dưới tác dụng của quán tính, cả đám yêu quái ngã chổng vó, chăn rơi xuống người chúng nó.
Mất chăn, thiếu niên vô thức cuộn tròn người hơn, đôi mắt nhắm chặt, ngón tay túm sàng đan, giống như phải túm được cái gì đó, nếu không sẽ rơi xuống vực sâu.
Nếu gặp ác mộng thì chỉ cần đánh thức là được rồi nhỉ?
Chẳng qua cô có thể nghĩ cách khác.
Vừa lúc yêu quái cô đưa đến có Thực Mộng Mô(1), cô nói nó gọi cậu về.
Sinh vật hồng nhạt xuất hiện, vẻ ngoài giống như heo.
Nhưng cũng có điểm khác, chân thân của Thực Mộng Mô đáng sợ hơn, thân mình như ngựa, mặt như sư tử, chân như chân hổ, nghe nói là khi Thần sáng tạo ra động vật, đã dùng chút đồ còn sót lại để sáng tạo ra nói.
Người nó có khói hồng nhạt vờn quanh, đám sương này dùng để mang giấc mộng của người đang say ngủ đi.
"Công chúa."
Iwanaga Kotoko ra hiệu về phía Dazai Osamu: "Đi xem đi."
"Công chúa muốn tôi xem cảnh trong mơ ạ?"
Ngoài ăn ác mộng, nó còn có năng lực này nữa.
Thực Mộng Mô giải thích: "Không phải công chúa đang theo đuổi người này sao.
Mộng là chiết xạ giữa tiềm thức và dục vọng dưới đáy lòng, có thể biết được suy nghĩ thật sự mà bình thường người ta không biểu lộ ra thông qua cảnh trong mơ, nói không chừng có thể giúp được công chúa trong việc theo đuổi."
Yêu quái còn lại phụ họa.
"Ý kiến hay, công chúa!"
"Nói không chừng có thể bắt được nhược điểm của người này!"
Sắc mặt Iwanaga Kotoko không thay đổi.
"Không cần."
Yêu quái khó có thể hiểu được suy nghĩ của loài người.
Đối mặt với đám yêu quái đang ngơ ngác, Iwanaga Kotoko giải thích: "Đúng là ta sẽ sử dụng một vài chiêu trò nho nhỏ khi theo đuổi anh ấy, nhưng không phải cách lợi dụng khi người gặp khó khăn thế này."
Cô vạch trần nội tâm Dazai, nhưng làm vậy là vì có thể làm trong Dazai tiếp nhận cô từ tận đáy lòng, là ở dưới tình huống anh tỉnh táo, một loại thua cuộc về mặt tinh thần.
Không phải loại rình xem như bây giờ.
Iwanaga Kotoko không nói thêm gì nữa.
"Đi đi."
Đám yêu quái còn lại nâng chăn về.
Đợi một lúc, đến khi Thực Mộng Mô đi ra, dáng vẻ của nó làm cả đám yêu quái đều sợ hãi.
— Sương khói màu hồng nhạt biến thành màu xám trắng, cả người run như cầy sấy, ánh mắt tan rã, sắc mặt hoảng hốt như vừa mới chịu đả kích lớn.
Dù hỏi cái gì nó cũng không trả lời được, chỉ có thể lặp lại không ngừng: "Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ..."
Trạng thái sợ hãi khó nói thành lời.
"Tôi không bao giờ...!Vào mộng cảnh loại này nữa, không bao giờ...!Đi nữa..."
Thực Mộng Mô sắp mất ý thức.
Cơ thể nó phai màu, tiết ra chất dịch màu đen, tựa như bùn đen sôi trào."
Đây là hậu quả của việc bị cảnh trong mơ đánh lại.
Thực Mộng Mô cũng coi như yêu quái từ thời xưa, tình huống này là cực kỳ hiếm thấy.
Loại yêu quái tạo ra ô nhiễm thế này ở lần gần nhất chính là Tà Thần.
Iwanaga Kotoko cho nó một lá bùa giúp ổn định tinh thần.
"Trở về đi, vất vả rồi."
Thực Mộng Mô lập tức biến mất, như là ở lại thêm một giây thôi cũng đủ làm nó không thở nổi.
Khó làm hơn mình nghĩ rồi.
Cô nhíu mày.
Sử dụng thần minh mạnh hơn thì có chút chuyện bé xé ra to.
Nhưng để mặc cho Dazai bị ác mộng tra tấn, cô lại đau lòng.
"Thật ra còn một cách khác..."
Nhìn ra cô đang do dự, một con Mộc Linh lên tiếng.
"Người là thần minh, khí trên người có tác dụng tinh lọc.
Nếu người có thể tiếp xúc với đối phương cả đêm, nói không chừng có thể làm giảm đau đớn cho cậu ấy."
Thì ra tôi có tác dụng như vậy.
Iwanaga Kotoko ngồi xuống bên giường, tầm mắt đảo quanh người Dazai Osamu, suy nghĩ nên tiếp xúc ở bộ phận nào, cuối cùng lựa chọn nắm tay.
Cô không nắm được tay Dazai Osamu, chỉ có thể đặt tay lên mu bàn tay cậu.
Lẳng lặng chờ đợi một lát, Dazai Osamu dần hít thở bình thường lại, hai hàng lông mày cũng dãn ra.
Đôi mắt Iwanaga Kotoko lập tức sáng ngời.
Xem ra có tác dụng!
Bàn tay đang túm chặt giường của cậu cũng không còn dùng sức như vậy nữa.
Ngay lúc cô giở trò muốn luồn tay vào tay cậu, Dazai Osamu chợt lật tay nắm lấy tay cô trước.
Iwanaga Kotoko ngạc nhiên, sau đó thở dài nói.
"Ngoài miệng thì nói không cần, nhưng cơ thể vẫn rất thành thật đó thôi."
"Đồng ý với em ngay từ đầu có phải tốt hơn không."
Tuy rằng đúng là cô có giảm bớt đau đớn cho Dazai Osamu, nhưng cậu vẫn bị khó chịu vì bóng đè.
Bàn tay dần nắm chặt hơn, chặt đến mức tay cô đau nhói.
...!Thôi, nể tình anh đang gặp ác mộng.
"Lần đầu tiên cũng không biết dịu dàng một chút."
Iwanaga Kotoko nói nhỏ, tầm mắt rơi xuống mái tóc đen xõa tung, nhìn xúc cảm không tồi.
Cô vươn bàn tay đang để không lên.
"Ừ, thu một chút lợi vậy."
Sau đó sờ soạng thích ý.
Nếu đổi lại là Dazai của ngày thường, liệu có một súng bắt chết cô luôn không?
Sau khi yên tĩnh lại, cơn buồn ngủ lại đánh ập tới, Iwanaga Kotoko ngáp một cái, cô ghé vào giường khép mắt lại.
Đám yêu quái lấy áo khoác của Dazai Osamu khoác lên người cô không chút khách khí.
...
Sáng sớm.
Đám yêu quái kéo váy Iwanaga Kotoko gọi cô dậy, vừa mở mắt ra, cô lập tức đối diện với đôi mắt sáng ngời ở phía trước.
Không giống tối hôm qua, giờ phút này chủ chân của nó đã bình tĩnh lại, bình tĩnh như nước.
Cũng không biết cậu đã nhìn cô bao lâu, đang suy nghĩ cái gì.
"Buổi sáng tốt lành, Dazai."
Iwanaga Kotoko hỏi: "Anh còn nhớ chuyện xảy ra tối qua không?"
Dazai Osamu lẳng lặng nhìn cô.
Bằng đầu óc của Dazai Osamu, không khó để cậu đoán được chuyện đêm qua, có lẽ bị bóng đè cũng không phải chuyện mới lần một lần hai, ngưng điều này không ảnh hưởng tới việc cô diễn trò.
"Tối hôm qua anh làm chuyện cực kỳ thô bạo với em!"
"Rõ ràng là lần đầu tiên, anh lại không dịu dàng chút nào cả, chỉ biết làm mình dễ chịu hu hu hu."
"Em đau đến mức nhíu mày anh cũng không dừng lại, còn..."
Một tiếng ầm vang chặt lại những lời Iwanaga Kotoko định nói.
Quay đầu lại nhìn, Nakahara Chuuya đang đứng ở cửa, đôi mắt lam trợn tròn, có lẽ cậu ấy đã nghe được hết những lời vừa rồi, cho nên nói năng cũng không được lưu loát nữa.
"Xảy, đã xảy ra chuyện gì?"
Tại sao Iwanaga lại ở trong phòng Dazai?
Là thật sao.
Trên người Tiểu Chuuya phủ đầy dấu chấm hỏi.
"Một khi đã như vậy..."
Lúc này, Dazai Osamu bỗng nhiên lên tiếng.
"Để mặc không phải là được rồi sao."
"..."
Thì ra suốt buổi sáng Dazai đều đang suy nghĩ vấn đề này.
Đúng là cô có thể bỏ mặc, nhưng mà—
"Vì sao lại mặc kệ?"
Iwanaga Kotoko nghiêng đầu, cực kỳ tự nhiên nói.
"Dazai đang cầu cứu mà."
***
Chú thích:
Thực Mộng Mô (còn có tên khác là Lợn Vòi Voi): Là loại yêu quái chuyên ăn giấc mộng, không phải là giấc mơ vui vẻ mà là loại giấc mơ mà người ta không muốn mơ lại nữa (theo Baidu).
Nếu ai chơi Âm Dương Sư sẽ biết, nó là con Yumekui..