Editor: Qing Yun
"Tôi từ chối cũng vô dụng nhỉ."
Đi được một đoạn, Dazai Osamu đột nhiên lên tiếng.
"?"
"Loại địa phương hoang tàn vắng vẻ này, người bình thường đều cho rằng đây là nơi giao chiến, kết thúc sẽ rời đi, chúng ta lại đi vào sâu hơn."
Dazai Osamu nhìn về phía trước.
"Cô không hỏi gì cả, chứng tỏ cô đã biết tôi ở đây từ trước."
Nơi này...
Thùng đựng hàng xếp thành mê cung loại nhỏ, ánh sáng bị ngăn cản, bốn phía đen kịt.

Lác đác vài bộ xương trắng lẫn dưới đất bùn, cùng với những thứ gây hại cho cơ thể phi pháp, làm người khác nhìn thấy không khỏi sởn tóc gáy.
Dazai Osamu quay đầu nhìn.
Đôi mắt kia còn đen tối hơn bóng tối quanh đây.
Iwanaga Kotoko có dự cảm mãnh liệt, rằng Dazai Osamu đang đợi cô nói gì đó.

Không đoán được đối phương sẽ có phản ứng gì khi nghe được lời nói của cô, nói không chừng còn tuyên án tử hình luôn.
Lý do khiến Mafia Cảng ở đây vô cùng đơn giản: tránh né sự truy lùng của chính phủ và kẻ địch.
Nhưng không phải.
Nhất định là có lý do sâu hơn.
"Dazai-san tự ép bản thân ở chỗ này đúng không."
Iwanaga Kotoko lựa chọn nói thẳng suy nghĩ của mình ra.
"Dazai-san mang đến nhiều lợi ích cho Mafia Cảng nhưng anh lại không thích chiến công này.

Những việc anh làm sẽ càng đẩy anh vào bóng tối, tiếp tục giết hại kẻ địch, thỏa mãn sở thích ngược đã thi thể và ngược đãi chính mình."
"Đồng thời, anh cũng cảm thấy đau đớn và mờ mịt vì nó."
"Không ngừng lặp lại tuần hoàn."
Bàng hoàng tự ngược, tự sát, tự hủy hoại.
Chỉ có một giây, một giây thoảng qua ấy, Dazai Osamu chợt ngừng thở.
Nhưng một giây này làm cho Iwanaga Kotoko có cảm giác như đánh trúng tim đen, giống như cô đã bắt được cái gì.
Dazai Osamu bước nhanh về phía trước.
Iwanaga Kotoko đuổi theo.
"Hơn nữa, nói thế nào nhỉ." Cô quyết định điều tiết bầu không khí, hai tay múa may trên không trung: "Sống trong thùng đựng hàng cảm giác như con mèo sống trong thùng các-tông".
Dazai Osamu hơi ngạc nhiên.
"Vậy mà lại là cảm tưởng này sao."
"Là theo đuổi sở thích đặc biệt ạ, hay là vì tiết kiệm tài sản? Nếu anh kết hôn với em, chút tiền ấy không là gì cả, sở thích đặc biệt cũng...!A, chờ em với Dazai-san!"
...
Thùng hàng mà Dazai Osamu ở là thùng xe có rèm chở hàng ra nước ngoài.

Thùng đựng hàng khá sạch sẽ, có chăn màn gối đệm, một vài thiết bị đơn giản như bàn ghế, quạt điện.
"Quấy rầy."

Iwanaga Kotoko đi vào.
Dazai Osamu bật công tắc đèn, bóng đèn trên đỉnh tỏa ánh sàng nhàn nhạt.
Cậu lấy hộp y tế ra.

Iwanaga Kotoko nhìn qua, trong hộp đều là băng vải.
Đây là tích trữ bao nhiêu năm rồi?
Dazai Osamu tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng đào ra được cồn và thuốc ở dưới đáy, nhìn vẻ ngoài là biết hai thứ này chưa được dùng lần nào.
"Tự mình xử lý đi."
"Dạ?"
Dazai Osamu chỉ cánh tay cô.

Lúc này Iwanaga Kotoko mới phát hiện khuỷu tay mình có vết trầy da, có lẽ là bị khi ngã xuống đất, tay áo cũng rách rồi.
"Cô..."
Iwanaga Kotoko nhìn lại, Dazai Osamu đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
"Thật bất ngờ, cô phản ứng rất chậm với nguy hiểm của bản thân và thương tích trên người nhỉ."
"Có lẽ vậy.

Làm trọng tài giúp yêu quái khó tránh khỏi nguy hiểm, bị nhiều nên cũng dần quen luôn.

Trước kia em cũng thường xuyên bị nhắc..."
Cô đột nhiên dừng lại.
Bị nhắc nhở.
Bị...!Ai nhắc nhở?
Cô lắc đầu.
"Không có gì."
Cánh tay không dễ băng bó, Iwanaga Kotoko để yêu quái làm giúp.

Yêu quái không hiện hình, Dazai Osamu cũng nhìn không tới.

Cho nên trong mắt cậu chính là cảnh thuốc trị thương tự bôi lên vết thương, băng vải tự quấn lên cánh tay.
Đôi đồng tử của cậu đột nhiên hơi trợn to, như là mèo con phát hiện chuyện lý thú.
"Cô nói nhóm yêu quái cầu cô làm Thần trí tuệ.

Vậy vì sao không để yêu quái tự đi chiến đấu?"
"Yêu quái lớn thật sự lợi hại sẽ không mượn lực lượng của Thần minh.

Yêu quái cần mượn trí tuệ của em phần lớn đều yếu hoặc là không được thông minh cho lắm."
Iwanaga Kotoko gọi xương trắng ở đây đi vào, để nó hiện hình ngón tay, cô cầm gậy gõ lên một cái.
Rầm, xương cốt tan nát.
Xương trắng: "Oa..."

Ý cười xẹt qua mắt Dazai Osamu: "Thì ra là thế."
Iwanaga Kotoko hứng thú bừng bừng cầm lấy băng vải: "Em giúp anh xử lý vết thương nhé Dazai-san."
Lúc trước cô ngửi được mùi máu, có lẽ cậu đã bị thương trong lúc chiến đấu.
Dazai Osamu không phản ứng trước sự săn sóc của cô.
Thậm chí còn vươn tay giữ chặt quần áo.
Cần đề phòng như vậy sao? Cô nam quả nữ ở chung một phòng, người nên cảnh giác là cô mới đúng,
"Anh cũng không phải thiếu nữ." Iwanaga Kotoko không khỏi châm chọc: "Yên tâm, em nhất định sẽ không làm gì anh đâu."
"...!Cô đã nói tiếng lòng của mình ra rồi."
Cuối cùng, Dazai Osamu vẫn cởi áo.
Cậu ngồi ở mép giường, băng vải dính máu rơi xuống như buông tuyết.

Vết sẹo trên người to nhỏ đủ loại, có cái là vết dao chém, có cái là vết đạn bắn, cổ tay cũng có vài vết cứa loạn.
Rất khó tưởng tượng một cơ thể lại có nhiều vết thương như vậy, thị giác càng bị tác động mạnh hơn.
Cho nên, vừa rồi anh do dự là không biết có nên để lộ những vết thương này trước mặt cô hay không?
Iwanaga Kotoko còn giật mình chưa định thì Dazai Osamu chợt cúi đầu cười rộ lên.
"Rất đáng sợ, rất kinh khủng đúng không...!Những thứ này không phải người khác tạo thành, toàn bộ đều là vết sẹo do tôi tự sát để lại."
Cậu xoay người, đôi mắt dưới ánh sáng mờ như vực sâu ngón nhìn quan sát phản ứng của cô.
"Không thay đổi vì bất cứ thứ gì, cả đời chỉ có một lần tử vong, đây là nguyện vọng của tôi.

Đáng tiếc, nhờ tên khốn nào đó mà chưa lần nào chết thành."
Giữa bầu không khí nặng nề, nụ cười của Dazai Osamu càng nở rộ hơn.
"Bị dọa rồi à?"
— Xem đi, tôi chính là một người không bình thường như vậy đấy.
— Cho nên mau rời xa tôi, giống như người bình thường.
Iwanaga Kotoko cảm thấy cậu đang truyền đạt tin tức này.
Cô há miệng thử dốc, đang định nói gì đó thì Dazai Osamu đột nhiên đổi sắc mặt.
"Đủ rồi."
Như là không muốn nghe cô nói nữa.
Trời đất trước mặt Iwanaga Kotoko chợt đảo lộn.

Hồi thần lại, cô mới phát hiện mình bị Dazai Osamu đặt trên giường.
Nói là giường cũng không đúng, đây chỉ đơn giản là một mặt phẳng được phủ chăn gối đệm, lưng cô hơi nhói đau vì bị va đập.
"Cô có mục đích gì?"
Dazai Osamu nhìn xuống cô từ trên cao.
Bị bao phủ dưới bóng của đối phương, đối lại đôi mắt lạnh băng mà nguy hiểm, Iwanaga Kotoko đột nhiên nhớ tới cách người ta gọi cậu.
— U linh màu đen của Mafia Cảng.
"Nếu muốn cơ thể của tôi thì bây giờ thỏa mãn cô luôn cũng được."
Mắt Iwanaga Kotoko lập tức sáng ngời.

"Thật vậy sao?!"
Dazai Osamu: "..."
Iwanaga Kotoko hừ cười.
"Không phải em đã nói với Dazai-san rồi à." Cô nhìn thẳng vào mắt cậu: "Lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để quen nhau, mục đích đương nhiên là kết hôn rồi."
Thì ra Dazai Osamu không tin lời này.
Cũng đúng, đối với Mafia Cảng mà nói, tình báo, ám sát...!Chuyện nào cũng thực tế hơn là thứ tình yêu hư vô mờ mịt này.
Đôi đồng tử của Dazai Osamu âm u trống rỗng, băng vải chưa quấn xong bị tản ra, rũ xuống dưới, có loại mỹ cảm làm nhục.
Iwanaga Kotoko bỗng nhiên hiểu ra, Dazai-san cố ý cởi quần áo trước mặt cô.
Bởi vì cô vẫn luôn biểu hiện rất có hứng thú với cơ thể anh sao (?) làm Dazai-san cảm thấy đây là ngụy trang, thấy cô có mục đích sâu hơn.

Cho nên anh mới thỏa mãn ý muốn của cô, muốn dẫn mục đích này ra, hoặc là biết được gì đó...
Dazai-san, thật là không lúc nào không đề phòng.
Có lẽ bây giờ là lúc nên nói những lời kia ra.
"Dazai-san, thứ em nói thẳng, sống ở nơi này, anh sẽ không bao giờ tìm thấy được đâu."
Iwanaga Kotoko đánh mắt nhìn bốn phía, sau đó lại nhìn mặt Dazai Osamu lần nữa.
Đồng tử của cậu hơi co lại.
"Cô nói cái gì?"
"Máu me, bạo lực, tử vong...!Dazai-san, không phải anh nghĩ chỉ cần ở lại Mafia thì sẽ tiếp xúc gần với bản ngã của con người, nói không chừng có thể tìm được lý do sống à?"
"Nhưng mà, không có đâu."
Không đợi Dazai Osamu mở miệng, cô đã tự đưa ra câu trả lời.

Xuất phát từ tâm trạng kỳ diệu nào đó, cô chợt khẽ cười.
Thần trí tuệ có thể nhìn thấy một vài thứ quấn quanh Dazai Osamu, như căn nguyên tội ác của tinh thần mà mắt thường không thể thấy, sẽ phá hủy tất cả mọi thứ không để sót là gì.(1)
Đến từ tiểu thuyết [Dazai Osamu và Thời đại hắc ám].
"Mafia Cảng không có thứ anh muốn tìm, thế giới này không có gì có thể lấp đầy sự cô độc của anh, nếu cứ đợi mãi, cái anh đợi được chỉ có hư không thôi...!Đây chẳng phải là lý do anh ép mình sống trong thùng đựng hàng à."
Rất ít người có thể hiểu được loại cảm xúc này.
Iwanaga Kotoko không khỏi lo lắng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, liệu Dazai-san có giữ vững tinh thần được không?
"Lại là yêu quái nói cho cô à?"
Tiếng nói của Dazai Osamu khàn đặc như người đi trong sa mạc bị khát nước mấy ngày.
"Cô có nghĩ tôi có thể giết cô ngay bây giờ không?"
Tuy rằng không có động tác gì, nhưng Iwanaga Kotoko biết lời cậu nói là thật.

Sự âm u lạnh lẽo trên người cậu còn hung tàn hơn cả loài ma vật.
Chẳng trách ngay cả cấp dưới của Mafia Cảng cũng không dám đến gần đây.
Cho dù cô có thể tạm thời đào thoát nhờ sự trợ giúp của yêu quái, nhưng chỉ cần Dazai-san muốn, anh có thể tìm được cô bất cứ lúc nào.
Phân tích lòng người vốn là một chuyện nguy hiểm, Iwanaga Kotoko gặp không ít ví dụ về thẹn quá thành giận.

Ai lại cam nguyện bị xé ra máu chảy đầm đìa đâu?
Cho nên anh cũng hiểu, nếu không nói toạc chuyện này ra, Iwanaga Kotoko không thể đi vào nội tâm anh được.
Bức tường kia cứng rắn hơn bất cứ thứ gì.
Sau một hồi yên lặng.
"Dazai-san nói em không nhanh nhạy với nguy hiểm, bây giờ xem ra là thật."
Iwanaga Kotoko cười.

Lỗ chân lông khắp người đều run rẩy theo bản năng, tâm trạng lại bình tĩnh lạ thường.

"...!Bỏ đi."
Dazai Osamu quay lại dáng vẻ không hứng thú với bất cứ thứ gì.
Cậu đứng lên đi vài bước, đưa lưng về phía Iwanaga Kotoko, giọng nói run rẩy khó nhận ra.
"Đủ rồi...!Đã đủ rồi."
Iwanaga Kotoko ngồi dậy, chậm rãi thở phào.
Một hơi nói ra tất cả.
Nói chuyện dưới áp lực do sát khí của Dazai-san thật không thể dàng, chỉ tạm dừng một chút thôi là mất dũng khí ngay.
"Đây đều là yêu quái nói cho cô à? Hay là cô suy đoán ra?"
Dazai Osamu hỏi.
"Không phải đâu, đừng xem thường sự quan tâm của nữ sinh đối với người âu yếm chứ."
Thiếu niên không nói gì, bóng lưng đơn bạc nhìn như rất cần được ôm cái ôm.
Vì thế cô đã làm như vậy.
Đi chân trần dẫm lên sàn thùng đựng hàng, Iwanaga Kotoko vươn tay ôm vòng qua eo cậu từ phía sau.

Cơ thể bị ôm hơi căng thẳng, nhận ra cô không có ý định buông ra, cậu cũng dần thả lòng.
Ngay cả việc đẩy người ta xuống giường cũng làm rồi, để người ta ôm một cái cũng không quá đáng nhỉ.
Dazai Osamu nhìn rất gầy, nhưng cởi quần áo ra mới phát hiện không gầy như vẻ ngoài.

Dù sao cũng là người của Mafia Cảng, chắc không thiếu rèn luyện cơ thể hàng ngày.
Iwanaga Kotoko tự tiếp thêm dũng khí, lặng lẽ dùng tay sờ.
Oa, ấm áp, hơi cứng.
Sau đó tay cô bị bắt được.
"Buông ra."
"Không buông."
Ha, lúc này ai nghe lời người đó là chó con.
Vất vả lắm mới có cơ hội chọc ghẹo.
"Dazai-san có muốn thử thay đổi tâm trạng không?"
"Cô muốn nói cái gì?"
"Em muốn nói, câu sau câu thế giới này không có thứ gì có thể lấp đầy sự cô độc của anh..."
Dazai Osamu quay đầu, khóe mắt liếc cô.
Lẳng lặng chờ câu nói tiếp theo của cô.
Iwanaga Kotoko hừ cười.
"...!Ngoài em ra."
Chỉ có người cũng khác loài, từng gặp trăm thái của người và yêu như em, mới có thể hiểu được nỗi cô độc của anh.
"Để chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi nhé, không phải anh vừa nói có thể thỏa mãn em sao?"
Iwanaga Kotoko nói xong thì hơi trầm tư: "Nhưng mà bây giờ Dazai-san còn rất trẻ, em vẫn hy vọng có thể chờ chuối của anh lớn thêm chút nữa..."
"..."
Dazai Osamu gặp chuyện không sợ hãi: "Hơi quá đáng đó, cho nên thật sự tham cơ thể tôi à."
"Đương nhiên không phải!"
Iwanaga Kotoko chân thành nói: "Làm ơn cho em cả tâm và thân của anh."
Dazai Osamu im lặng.
"Dazai, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện..."
Bóng người xuất hiện ngoài cửa thùng đựng hàng.
Odasaku đi rồi lại quay về, khi nhìn thấy cảnh này thì lập tức quay người, còn xuýt chút nữa là vấp ngã vì quay người quá nhanh.
"Xin lỗi, quấy rầy rồi.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play