Tiếng bước chân này cô đã quá quen thuộc, không hiểu vì sao, đã từ bao giờ, mọi thứ liên quan đến người đàn ông ấy, đã sớm khắc ghi sâu nặng vào lòng cô, từng hành động, từng cử chỉ dù là nhỏ nhặt nhất, tất cả đều được bộ não cô tiếp thu và ghi nhớ một cách rõ ràng.
Cũng đúng, anh dùng nhiều biện pháp bừa bãi lại bá đạo như thế, làm gì có người phụ nữ nào dễ dàng quên được!
Mang theo tâm trạng hồi hộp đầy mong chờ, Lạc Khuynh Thành đưa mắt khẩn thiết nhìn về phía phát ra tiếng bước chân, ngay khi thân ảnh người đàn ông cô chờ mong xuất hiện từ tối qua đến giờ, cả trái tim cô, gần như ngừng đập, hô hấp cũng ngưng trệ.
Thật sự là anh...
Hôm nay, anh mặc một bộ quân trang khác biệt so với bình thường, có lẽ là quân trang được dùng trong những trường hợp trang trọng, cổ áo dựng thẳng, giữa phần cổ với yết hầu được đính một chiếc phù hiệu gỉ sét hình chữ thập, đó là phù hiệu thuộc riêng về của đảng phái Nazi, trên thế giới này, không ai không biết. Huân chương gắn đầy hai bên đầu vai cũng đai lưng anh, thứ kim loại sáng bóng kết hợp với tướng mạo cao lớn của người đàn ông, tất cả đều là để tô điểm hào quang lạnh lùng và uy nghiêm cho một vị sĩ quan cấp cao của đế quốc, một loại tư thế và cử chỉ mê hoặc lòng người.
Cứ như thế, anh cứ xuất hiện rồi biến mất ngay trước mắt cô, mỗi một lần xuất hiện trước mắt cô, anh đều giống như một vị chiến thần Hy Lạp cổ đại, chân đạp yên ngựa xông thẳng về phía địch, khi lại giống như một vị thần lãnh mị giáng xuống trần, khi lại giống như một đại sứ của địa ngục và chết chóc, dù là giống ai, anh luôn khiến cho cô phải rung động, kể cả giờ phút này...
Không hề chớp mắt nhìn German, hai hàng lông mi khẽ run lên như sợi lông tơ mềm mại bị gió vờn thổi, bỗng nhiên, cô trở nên khẩn trương lạ thường, tim đập liên hồi không có dấu hiệu giảm nhịp, cảm giác kỳ lạ giống như một thiếu nữ chung tình đang thấy chồng mình đi lính trở về cố hương.
Mới không gặp anh một đêm thôi mà bộ dáng bây giờ của mình thật không có chút tiền đồ.
Thong thả sải chân bước đến bên Lạc Khuynh Thành, khi khoảng cách giữa anh và cô chỉ còn hai bước chân, German không hề mở miệng lên tiếng, chỉ là trong đôi mắt màu xanh lam trong vắt của biển kia, ẩn chứa một tia quang mang sắc bén của hùng ưng...
Hôm nay cô mặc một bộ đầm dài màu xanh lam, tươi mát mà êm dịu, không giống với vẻ đẹp đậm chất cổ điển có phần gợi cảm như đêm hôm qua, hôm nay lại trẻ trung, dịu dàng, hấp dẫn như loài hoa thúy điệp nhỏ bé, chỉ hợp để cất giữ trong biệt thự nhà anh.
Lạc Khuynh Thành đứng đó nhìn anh đến ngây ngốc, phần nhiều là kinh ngạc, rồi bỗng nhiên, cô nhận ra bộ dáng mình đang thất thố nhìn anh, gò má từ tái nhợt chuyển sang đỏ bừng.
Mất mặt chết đi được, sao lại có thể ngắm anh đến mất hồn như vậy chứ?
Hai tay đưa ra sau lưng nắm chặt, hai chân nhỏ cũng chụm lại thành một hàng, cô cúi đầu che giấu đi sự xấu hổ của mình, nhìn cô chẳng khác gì một cô học trò nhỏ bị thầy giáo mắng mỏ nghiêm khắc.
Biểu hiện mới mẻ này của Lạc Khuynh Thành không nằm trong dự liệu của German, bộ dáng anh tuấn thẳng tắp đứng trước mặt cô, không nói gì, không phản ứng gì, chỉ là khóe môi nhè nhẹ cong lên ý cười đầy hứng thú. Sự trầm mặc của anh khiến cô không khỏi bối rối cùng ngượng ngùng.
Vừa thẹn vừa quẫn, cúi đầu yên lặng vài giây, cuối cùng Lạc Khuynh Thành vẫn không chịu được bầu không khí quỷ dị đang bao trùm lấy mình, càng không chịu nổi ánh mắt đánh giá đầy hưng phấn của người nào đó, cô khẽ cắn môi, đầu đột nhiên ngẩng cao, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh, anh... sao anh lại tới đây?"
Tuy ngoài mặt nhìn cô lo lắng là vậy, có thể vì người đàn ông trước mắt là German, dù cô có làm ra biết bao nhiêu dáng vẻ mạnh mẽ, cường đại thì lập tức sẽ bị khí tức và phong thái của anh nuốt chửng, ngắn gọn hỏi anh một câu, trên gương mặt cô không giấu được quẫn bách ngập tràn.
Thật sự là nhịn không được muốn phỉ nhổ chính mình, êm đẹp, thẹn thùng cái cái gì khỏe mạnh!?
Tại sao phải thẹn thùng, tại sao phải xấu hổ, Lạc Khuynh Thành, mày ngốc quá đi?!
Môi mỏng hơi mấp máy, German vẫn không phản ứng, từ đầu đến cuối đều không nói lời nào, cứ dùng loại ánh mắt có phần hung dữ lãnh đạm nhìn chằm chằm vào cô. Chính vì thẹn quá hóa giận, cô liền nắm chặt tay tiến về phía anh một bước, sự bướng bỉnh và cứng đầu lại một lần nữa trổi dậy.
Dù gì mất mặt thì cũng đã mất rồi, dằn mặt với anh được đằng nào hay đằng ấy!
"Anh đến đây làm gì? Đến rồi còn không nói tiếng nào? Có phải là muốn dọa... Ơ!"
Vòng tay rộng lớn mở ra, German nhanh chóng ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng mình, lời ai oán còn chưa dứt, thì âm vực đã biến thành nũng nịu nhẹ hô lên.
Bàn tay mềm ngoặc đặt lên lồng ng.ực anh, cô vừa sợ, vừa hoảng kháng nghị đẩy anh ra, cô có phần ngạc nhiên với hành động đột ngột của anh, người đàn ông này rốt cuộc muốn cái gì? Tự dưng ôm cô làm gì? Còn nữa, miệng anh bị ai khâu lại rồi sao, hay là mới làm việc có một đêm mà đã câm điếc rồi?
"Anh... German?"
Đỉnh đầu truyền đến hơi thở mãnh liệt của người đàn ông, ngay khi Lạc Khuynh Thành cho rằng anh sẽ hôn mình, miệng đã đến bên chóp mũi cô, anh đột nhiên ngừng động tác, miệng, cuối cùng cũng hé mở.
"Tìm em."
Một câu nói đầy nặng nề của người đàn ông mang theo một loại tư thái mê hoặc lòng người, âm thanh ngập tràn từ tính đó vờn quanh bên tai cô, chỉ vứt cho cô đơn giản hai chữ nhưng không hiểu sao lại khiến lòng cô tràn ra một tia ấm áp ngọt ngào khác thường. Rõ ràng là ngọt đến ngấy, thế nhưng vẫn ngoan cố bồi thêm một câu châm chọc.
"Anh... Anh gạt người, anh tới tìm Lệ Thiếu Đình thì có."
Đúng là hôm nay anh tới tìm Lệ Thiếu Đình bàn bạc công việc mà, không phải sao?!
Môi đỏ anh đào hé mở lên tiếng kháng nghị, âm thanh mềm mỏng có một chút ý vị làm nũng kết hợp với hai gò má phấn hồng xinh tươi, trông cô kiều mỵ mà đáng yêu đến rúng động lòng người.
Con ngươi màu lam sắc bén khóa chặt cô, yết hầu kêu gợi cao thấp nhẹ động hai cái, giống như bị thôi niên, anh chậm rãi cúi người, không kiềm lòng được mà nhẹ hôn lên gò má cô.
"Tới tận đây không tìm em thì tìm ai? Hửm?"
Thề với trời đất những gì anh nói với cô đều là thật, tuy mục đích chính là đến tìm Lệ Thiếu ĐÌnh, nhưng ngay khi anh vừa tiến vào gặp người, mắt thấy không có cô ở đó, anh liền đưa mắt nhìn về phía Gavin dò hỏi tình hình, đối phương ngoái đầu ra sau, anh liền lập tức xoay người đi về phía đó...
Tối hôm qua ở biệt thự của Percy, vì đối phương một lòng nhiệt tình chào đón anh, mà anh cũng muốn nhân cơ hội này mà điều tra một chút nên mới đồng ý với chủ nhà qua đêm tại biệt thự ông. Nhưng có trời mới biết, anh vốn dĩ thức nguyên cả một đêm đó, lý do thứ nhất, anh không có thói quen ngủ trên giường lạ, huống chi là giường của nhà Percy, mắt không hề nhắm, anh lặng lẽ bước chân ra ngoài ban công, đánh giá cả căn biệt thự vài lần, dưới cái lạnh lẽo trong đêm yên tĩnh, không biết anh đã đứng đó bao lâu, chỉ biết bên cạnh mũi giày anh đã xuất hiện hai điếu thuốc tàn.
Và lý do thứ hai anh không thể chợp mắt được, chỉ là vì trong đầu anh, trong tiềm thức anh chỉ có duy nhất một hình ảnh trong đầu, không cách nào xua tan, cũng không cách nào quên được, rõ ràng anh cố gắng ghi lại hết toàn bộ cấu trúc tòa biệt thự, nhưng vì sao, trước mắt, chỉ duy nhất một hình bóng, hình bóng nhỏ nhắn xinh đẹp của con thỏ ngốc phương Đông biết tra tấn trái tim người khác kia?
Đây là lần đầu tiên trong đời, anh muốn điên muốn dại để chiếm đoạt một người, anh không biết rốt cuộc tại sao mình lại có loại cảm xúc mãnh liệt như thế, rõ ràng vừa mới gặp cô cách đây mấy tiếng, thế nhưng giờ này anh rất muốn cô, rất muốn..
Có thể nói, chuyện anh một mình cô độc dưới bầu trời đêm, cũng chẳng có gì là lạ, nhiều năm trôi qua, anh đã sớm lập cho mình thói quen thống trị cái khắc nghiệt mà con người cực kỳ không thích đó. Nhưng chỉ duy nhất tối hôm nay, không hiểu sao anh lại cảm thấy gian nan vô cùng, đột nhiên, anh nhận ra việc mỗi đêm được ôm cô vào lòng vẫn dễ chịu và thoải mái hơn, quan trọng nhất là, ngay bây giờ, anh rất muốn biết có phải tiểu bạch thỏ của anh đang mang thai con của anh không?!
Cứ như vậy, thức trắng cả một đêm đến sáng, vì có công vụ phải xử lý nên chí ít nó có thể giúp anh quên đi phần nào tâm tư rối bòng bong trong đầu anh, cho đến khi lên xe đến điểm hẹn chỗ Lệ Thiếu Đình, một người trấn định như anh, lại cũng có thể bất an nhíu mày ra mặt?!
Là nôn nóng, là khẩn trương, hai thứ cảm xúc mới mẻ ấy lần lượt chi phối anh, anh phát hiện, anh muốn gặp cô đến điên rồi, cho nên, ngay thời điểm không nhìn thấy được thân ảnh mềm mại không ngừng xuất hiện trong đầu anh cả một ngày, trái tim anh như đập hụt một nhịp, anh còn cho rằng cô tìm cách chạy trốn khỏi anh, cho nên khi nhận được ánh mắt ra hiệu của Gavin, một giây suy nghĩ cũng không có, một câu cũng không quăng cho đối phương, chỉ sải bước đi đến đây...
Có thể nói cách hành xử của anh đối với một vị khách quý như Lệ Thiếu Đình, được cho là có chút vô lễ, nhưng đối với German mà nói, anh dám thề, nếu như anh không được nhìn thấy cô, anh sẽ không kiềm chế được mà ra tay đánh người!
Thời điểm phát hiện cô đứng ở một góc đường, ban đầu là lo lắng khôn nguôi, nhưng sau đó, không hiểu vì sao, ngay khi thân ảnh dịu dàng nhỏ nhắn của người con gái xinh đẹp đó khắc ghi trong con ngươi màu lam sâu thẳm, anh đột nhiên lấy lại bình tĩnh, giống như một lữ khách đi giữa chốn sa mạc, điên cuồng chạy đi tìm nguồn nước, mãi đến khi thấy được thứ mình bức thiết trước mắt, anh thong dong khoan thai tiến tới cảm nhận cái chân thật nhất đang tồn tại trước mắt mình, gương mặt ấy, đôi vai nhỏ hơi run rẩy ấy, quả là tốt đẹp đến mức anh muốn gìn giữ chúng, trân quý chúng.
Bỗng nhiên, từ sâu trong tận đáy lòng anh sinh ra một loại cảm xúc muốn cùng cô vĩnh viễn ở bên nhau đến tận cùng đất trời.
Có điều, cô gái này còn nợ anh một lời giải thích, một chuyện liên quan đến thế giới nhân sinh và tương hai của hai bọn họ!
"Em có gì muốn nói với tôi không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT