Nôn khan một hồi, Lạc Khuynh Thành muốn đưa rút tay về nhưng lại không biết phải làm sao, Lạc Ngâm Tích nắm giữ tay cô rất chặt, cô vốn dĩ không thoát ra được.
Thôi không sao, Ngâm Tích học chuyên ngành y, để cho chị ấy xem bệnh cũng tốt, dạo này cô hay ăn uống thất thường, thỉnh thoảng thấy vài món lại dị ứng nôn khan, biết đâu chị ấy sẽ giúp mình cảm thấy tốt hơn?
Rút ra một cái khăn giấy mỏng lau bên khóe môi, Lạc Khuynh Thành im lặng đứng yên ngay đó mặc cho Lạc Ngâm Tích tiếp tục xem mạch...
Một lát sau, bầu không khí trong phòng tắm trở nên yên tĩnh khác thường, Lạc Khuynh Thành ngưng mi cẩn thận quan sát sự thay đổi sắc mặt của Lạc Ngâm Tích, hai phút trôi qua Lạc Khuynh Thành thấy hai hàng mày của chị chợt nhíu chặt, cuối cùng sắc mặt chị ấy, chợt có sự biến đổi rõ rệt, phần nhiều là sững sờ!
Xong rồi...
Vốn đang ôm tia hy vọng nhỏ. Là bởi vì các triệu chứng cô kể trên còn có một khả năng khác, khả năng đó quá hoang đường khiến cô khó lòng chấp nhận được nên khi nhìn thấy biểu cảm của chị mình như thế, trái tim cô lạnh đi, giống như cánh bồ công anh trôi dạt giữa trời tuyết Nam Cực lạnh lẽo.
"Chị, có phải em..."
Thật sự mang thai?
Tuy rằng biểu tình của Ngâm Tích đã nói cho cô biết đáp án, nhưng cô vẫn muốn, muốn chính tai nghe được câu đáp án từ chị mình, có lẽ, nó sẽ giúp cho cô an ủi được phần nào sự tuyệt vọng đang bao trùm trên người cô!
"Khuynh Thành... Khuynh Thành..."
Hơi cắn môi, hốc mắt đỏ ửng vì khóc mới khôi phục lại một lần nữa hồng lên, bỗng nhiên Lạc Ngâm Tích lao đến, ôm lấy Lạc Khuynh Thành thêm lần nữa, âm thanh nghẹn ngào có chút khản đặc.
Khuynh Thành, em gái của mình, từ trước đến giờ vẫn luôn là một đứa hiền lành sạch sẽ, thế nhưng, thế nhưng chỉ mấy tháng trời ngắn ngủi, liền mang thai?
Con bé mới chỉ ở độ tuổi mười chín, là độ tuổi đẹp nhất của đời người, làm sao có thể gánh vác trách nhiệm làm mẹ được cơ chứ? Đến cả thân là chị của nó còn chưa có con, làm sao có thể giúp nó chăm sóc em bé được?! Quan trọng nhất là, con bé còn chưa kết hôn a! Chuyện này là để cho nhị vị phụ huynh ở nhà biết được, không đánh gãy chân con bé mới lạ!
Huống chi, con của nó, có mang dòng máu người Đức a, mà cha của nó, lại chính là hung thần ác độc nhất cái nước Đức này a, làm sao tên đó có thể cho phép con bé mang thai con của hắn!?
"Thì ra, em thật sự mang thai..."
Cánh môi anh đào khẽ run rẩy bật mở, Lạc Khuynh Thành lẩm bẩm trong miệng như người bị tâm thần, nếu không phải vì có chị mình ở bên, cô còn tưởng mình đang nằm mộng.
Lời nói nhẹ tựa đóa hồng của Lạc Khuynh Thành khiến cho Lạc Ngâm Tích sợ hãi không thôi, phần nhiều là đau lòng, em gái mình, rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì, vì sao lại để con bé phải trải qua chuyện khủng khiếp này?!
Nâng cánh tay lên nhẹ nhàng vuốt gò má tái nhợt của em mình, Lạc Ngâm Tích có phần do dự mở miệng:"Khuynh Thành, đứa bé này nên..."
"Em muốn."
Hít sâu một hơi, Lạc Khuynh Thành rõ ràng đáp một câu, chắc nịch như đá, kiên định tràn đầy...
Đúng vậy, cô muốn đứa bé này, cô biết cả đời này cô không thể cho con mình một thân phận đường đường chính chính, càng không thể quang minh chính đại cho phép nó gọi đối phương một tiếng "Cha", nhưng cô vẫn muốn giữ đứa bé này, đây là con cô, là con của cô và anh.
Nhưng cho dù cô có muốn giữ lại nó đến thế nào thì cũng không thể để cho German biết, bởi vì, anh nhất định sẽ không muốn...
Cô nhớ rõ trước kia anh từng nói rằng trên đời này anh ghét nhất là con nít, nghe khẩu khí của anh, giống như là không muốn cô sinh con cho anh, huống chi cô là người ngoại quốc, sự tồn tại của đứa trẻ này, đối với anh mà nói, sẽ là sự uy hiếp lớn đến tiền đồ tương lai sau này của anh, là một người tính tình lãnh huyết vô tình như anh, nhất định sẽ không muốn đứa bé này ra đời?
Trải qua một đoạn thời gian sống cùng anh, Lạc Khuynh Thành đã thừa nhận trái tim mình rằng cô đã yêu German, tạm thời chưa thể xem xét phần tình cảm đó rốt cuộc có sâu đậm hay không, chỉ một chữ "Yêu" đó thôi, cũng đã đủ rồi. Nhưng đắng cay thay, anh không yêu cô.
"Không yêu", chỉ bằng hai chữ đó thôi cũng đủ để anh tàn nhẫn hủy diệt mọi thứ cản trở con đường sự nghiệp của anh, cho dù bây giờ anh có đối xử dịu dàng tử tế với cô, cũng chỉ là giây phút nhất thời ngắn ngủi mà thôi, tựa cánh hoa quỳnh một đời hoà hợp sắc với trăng trong bàng bạc, hoà hợp hương đồng cỏ nội, hoà hợp thanh âm cùng côn trùng trỗi khúc nhạc đêm mà rung chuyển cả thân cành, cuối cùng lại đau đớn và mê đắm mãnh liệt phút giây huy hoàng ngắn ngủi trong vật vã niềm đau sinh nở khiến người ta không khỏi cảm thấy mất mát muôn phần...
Trên hết, anh là sĩ quan có chức vị cao nhất dưới sự cai trị của đế quốc thứ ba, thân phận vô cùng tôn quý, tương lai nhất định phải tìm một cô tiểu thư nào đó có tiền đồ cao quý xứng đôi vừa lứa với anh. Còn cô, một người có tính cách ngang ngược, quật cường, lại thề sống chết bảo vệ nữ quyền, cho nên vĩnh viễn không bao giờ mơ tưởng đến tình yêu chân thành, chỉ có thể khúm núm trở thành tình nhân bí mật của anh, một thứ tình yêu đánh mất cả lòng tự trọng của bản thân như thế, cô không thể chấp nhận được, huống chi là để đứa bé sinh ra sống ủy khuất đi theo anh, cả đời không thể bước ra khỏi ánh mặt trời?
Cho nên, cô tình nguyện sống một cuộc sống để con mình mồ côi cha, còn hơn là chết tâm cả đời bên cạnh anh...
Người đời nói mẹ là người vĩ đại nhất, đúng là hoàn toàn không sai, thật lòng, cô không muốn con mình chịu bất cứ khổ cực gì, cũng đã nghĩ đến khả năng lấy hết dũng khí để thuyết phục anh chấp nhận đứa bé, chỉ sợ sức lực của cô không đủ, cô lấy thân phận gì thuyết phục anh, đây là con của cô, cho nên, cô nhất định phải dùng cả tính mạng mình để bảo vệ nó, cho dù có trả giá đắt thế nào, cô cũng không tiếc...
Và đây cũng chính là lý do thuyết phục nhất để cô có thể buông xuôi tất cả rời khỏi anh, mặc dù tận sâu trong nội tâm cô, cô thật sự... Luyến tiếc không buông.
Cô biết dạo gần đây cô có nảy sinh ý nghĩ muốn ỷ lại vào anh, đôi khi cô tự dối lòng mình rằng hãy ở lại bên cạnh anh đi, nhưng, cuối cùng, chỉ vì đứa bé này, ý nghĩ đó, đã hoàn toàn bị dập tắt!
Tuy rằng cô là người hiện đại xuyên đến, nhưng cô biết, ở cái niên đại hiện nay, danh phận và danh tiết của người con gái quan trọng đến nhường nào, con ngoài giá thú, chỉ bằng bốn chữ này đã biết sự việc sẽ nghiêm trọng thế nào nếu bị phát giác...
German a German, rốt cuộc anh đã làm gì lại khiến cho em can tâm tình nguyện vì anh, tự phá hủy tương lai mình?!
Quên đi, German, cứ coi như kiếp trước em thiếu nợ anh, nên để kiếp này, em mới vô pháp vô thiên bị anh bắt cóc, bị anh nhốt giam, thậm chí cả trước khi rời xa anh, còn phải mang theo "kỷ vật" của anh, một đời không cách gì cắt đứt nổi...
Muốn?
Khuynh Thành, sao con bé... lại muốn đứa trẻ này?
Lạc Ngâm Tích là phụ nữ thuộc tầng lớp Trung cổ xưa nên đối với việc giữ gìn trinh tiết rất quan niệm sâu sắc, con ngoài giá thú, điều này là đại nghịch bất đạo, hơn nữa vẫn là con ruột của người ngoại quốc!
Chỉ là, nếu như cô thử đặt mình vào con bé, bảo cô tàn nhẫn đi phá thai, đúng là cô cũng không làm được, cho nên, cô cũng đành thông cảm cho con bé, càng thương tiếc nó...nửa đời còn lại phải gánh chịu thế nào đây.
"Được, nếu em muốn, hai chị em mình sẽ cùng nhau nuôi đứa bé này."
Chỉ sợ cha mẹ biết được, mọi chuyện coi như xong...
Cầm chặt lấy bàn tay Lạc Khuynh Thành, Lạc Ngâm Tích kiên định nói, mày đen gắt gao nhíu lại, cô trầm mặt trong giây lát, sau đó cắn chặt răng đưa ra quyết định: "Không được, không thể đợi thêm được nữa, bây giờ em phải bỏ trốn cho chị."
Ban nãy Mục Kiền chỉ đến thông báo cho cô biết, cô với Khuynh Thành chỉ đến gặp mặt nhau, còn về phần chạy trốn, phải đợi Lệ Thiếu Thành suy nghĩ chu toàn, chuẩn bị đâu ra đó mới thực hiện, nhưng sau khi biết tin em gái mình mang thai, cô thấy có đợi thêm giây phút nào nữa cũng không kịp, trong mắt Lạc Ngâm Tích bây giờ, Lạc Khuynh Thành phải đi, lập tức, lập tức! Nếu không, đừng nói là đứa con trong bụng, đến bản thân con bé, cô cũng không đảm bảo nổi!
"Bây giờ sao?"
Há hốc miệng, giống như vì quá đột ngột nên cộng thêm việc Lạc Ngâm Tích quá xúc động, Lạc Khuynh Thành kinh sợ vạn phần thấp giọng đáp: "Không thể được, German đang ở ngoài kia."
Không phải vì cô bi quan, là vì sự thật vốn hiển nhiên như vậy, anh ấy là một tên biế.n thái! Tính cảnh giác cực kỳ cao, cao đến mức cả một con kiến đi ngang qua cũng cảm giác được! Muốn bỏ trốn trước mặt anh, đúng là mơ mộng hảo huyền!
Nhắc đến German, trái tim Lạc Khuynh Thành không khỏi sợ hãi đến nhảy ra khỏi lồng ng.ực...
Chết rồi! Cô quên mất nói chuyện với Ngâm Tích một hồi lâu như vậy, không biết anh có hoài nghi gì không.
Không đi không thể, cô phải lập tức đi ra ngoài...
"Chị, em phải ra ngoài rồi, nếu ở mãi trong này, em sợ German sẽ nghi ngờ, đến lúc đó cả chị cũng sẽ bị liên lụy mất!"
Quay đầu nhìn về phía gương, Lạc Khuynh Thành vừa nói vừa chỉnh sửa tóc tai gọn gàng, xác định bề ngoài ổn thỏa không có gì khác thường, cô quay lại dặn dò Lạc Ngâm Tích lần nữa: "Về phần giúp em chạy trốn, chị cứ cùng Lệ Thiếu Đình cẩn thận thương lượng, sau đó tìm cơ hội nói với em, em đi trước, bảo trọng."
"Không, Khuynh Thành."
Con ngươi đen láy lóe ra một tia âm u, Lạc Ngâm Tích cắn chặt răng, giống như hạ quyết tâm một phen, cô cầm lấy tay Lạc Khuynh Thành, gằn từng chữ một: "Khuynh Thành, ngay bây giờ chị phải đưa em đi."
Ngồi ở trên ban công lặng lẽ rít một hơi thuốc lá, bộ quân phục tinh xảo mà tỉ mỉ khiến cho cả người hắn toát lên khí chất quý tộc. Thân mình cao lớn, tao nhã của anh thật nổi bật, phi phàm, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang theo sự ổn trọng, uy quyền. Ngay cả cách khi anh đứng im lặng cầm điếu thuốc hững hờ hòa giữa làn khói trắng thôi cũng lộ ra vẻ mị lực vô cùng. Tuy nhiên ánh mắt anh lại từ lúc người nào đó bước vào toilet đến bây giờ vẫn không hề rời đi, nhìn vào trông thì như tùy ý, nhưng đôi mắt đầy sắc bén của anh càng trở nên sầm lạnh hơn trước. Thân mình anh cứng rắn như vị thần, toàn bộ đường nét cơ thể đều đẹp như vậy; so với bình thường càng thêm sắc bén bức người, giống như một vị Đế vương phẫn nộ từ trên trời giáng xuống.
Loạng choạng ly rượu, xuyên thấu qua cốc dừng trước người German, Lệ Thiếu Đình cảm thấy không ổn bèn nhẹ giọng cười: "Lôi thượng tướng, con gái không có quan niệm về thời gian, điểm ấy đúng là trăm nghe không bằng một thấy."
"Không ngờ mỹ nhân phiên dịch của chúng ta đến bây giờ còn chưa đi ra, chắc là trang điểm lâu quá thì phải?"
Ngoài mặt là lạnh nhạt nói thế nhưng bên trong thì sốt ruột đổ mồ hôi lạnh không thôi, Lệ Thiếu Đình cho rằng mình đã thuộc hạng nhân v.ật cứng đầu khó giải quyết rồi, nào ngờ vì sĩ quan đế quốc này, so với anh còn khó chơi hơn nhiều, thông minh có thừa, khả năng quan sát vô cùng tinh tế, căn bản không có biện pháp lừa gạt được đối phương, chứ đừng nói là tìm cách đuổi khéo đi, con mắt tinh tường kia, chỉ cần liếc nhìn một cái thôi, đã có thể chọc thủng tim người khác rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT