Mục Hiểu Hiểu giống như phát tiết chạy trốn trên đường nhỏ ở thôn quê, tóc dài của nàng theo gió phiêu bay, nước mắt của nàng từng giọt bị thổi rớt, trong đầu nàng hồi tưởng toàn là lời nói của đại tiểu thư.
Cô nói: Hiểu Hiểu, đừng khóc.
Cô nói: Hiểu Hiểu, bất cứ lúc nào ‌, bất kẻ xảy ra chuyện gì, chị cũng sẽ không rời bỏ em, vĩnh viễn ở bên cạnh em
Cô nói: Bất kể em muốn cái gì, kiểu gì chị cũng sẽ để em toại nguyện.

...!
Những lời kia, những hồi ức đó và dịu dàng cùng nhau thổi bay, khiến nước mắt của Hiểu Hiểu chôn dấu dưới đáy lòng nhiều năm một chút xóa đi.
Nàng từ trong bóng tối chạy vội ra, một đường chạy tới bị ánh nắng như thường ruộng lúa mạch trong đất.
Hiểu Hiểu chạy nước mắt ràn rụa, chạy mồ hôi chảy ròng, chạy mà sức cùng lực kiệt.
Đứng ở kia một nụ hôn đầu tiên của nàng và đại tiểu thư ở bên trong biển hoa, Mục Hiểu Hiểu cơ thể khom xuống thở hổn hển, hai tay chống trên đùi, hô hấp dồn dập, ánh mắt chua xót đỏ lên.
Không biết qua bao lâu.
Nàng ngẩng đầu lên, dùng hết toàn lực hô to.
Một tiếng này, khiến đau đớn toàn bộ đáy lòng của nàng đều khơi ra hết.
Lan Nhi...
Cô thấy không?
Tên cầm thú kia, rốt cục nhận lấy trừng phạt.
Cô trông thấy sao?!
Hiểu Hiểu cảm giác tin tức này làm áp lực và căm giận trong đáy lòng của nàng nhiều năm nôn ra, rốt cục có thể bình tĩnh hô hấp một lần.
...!
Đại tiểu thư đang ở bên trong ngồi xem văn kiện nhíu nhíu mày lại, cô nhìn Lưu Phương khoanh tay đứng nghiêm một bên hỏi: "Cô có nghe thấy gì không?"
Có thanh âm kỳ quái.
Lưu Phương nghiêng tai lắng nghe, nhẹ gật đầu: "Nghe thấy được, hẳn là con lừa sát vách của Đại gia Tống đang kêu."
Kia con lừa rất chán ghét, mỗi ngày đều gọi bậy, buổi sáng cô ta thường xuyên bị đánh thức, căm thù đến tận xương tuỷ.
Đại tiểu thư từ từ nhắm hai mắt lại nghe nghe, vẫy vẫy tay: "Cô đi về trước đi."
Cô cảm giác giọng điệu này giống như lúc Hiểu Hiểu ca hát, chẳng lẽ là đứa nhỏ nào không nghe lời, cô còn đe dọa người ta bằng cách hát?
Lưu Phương vừa mới rời đi, Hiểu Hiểu liền một phen đẩy cửa ra, cơ thể của cô đều ướt, áo sơmi dính ở trên người, như từ trong nước vớt ra, ngực từng trận phập phồng, nhìn dáng vẻ là vừa chạy xong bước, ánh mắt của nàng thật sâu nhìn đại tiểu thư.
Tần Di mặc một chiếc váy dài màu lục nhạt, trên vai quấn áo choàng voan mỏng, trên cổ trắng nõn thon dài còn đeo vòng cổ Hiểu Hiểu đưa cho cô, cao quý phương hoa, khí chất nổi bật.
Đại tiểu thư nhiều quần áo, vật phẩm trang sức cũng nhiều, chú ý tinh tế gần như mỗi ngày cô đều sẽ đổi.
Nhưng duy chỉ có sợi dây chuyền này, từ ngày coi như quà sinh nhật từ Hiểu Hiểu đưa cho cô, Đại tiểu thư rốt cục cũng không tháo xuống.
Hiểu Hiểu tim đập gần như muốn lao ra khỏi lồng ngực, nàng cắn môi nhìn đại tiểu thư, từng bước một đi về phía cô.
Trong mắt nàng tràn đầy nước mắt...
Thể xác và tinh thần của nàng gần như muốn nổ tung.
Nàng ‌có tài đức gì, đời này kiếp này có thể có được đại tiểu thư.
Đại tiểu thư:...!
Đây là làm sao vậy?
Tần Di nhìn Hiểu Hiểu, ngơ ngẩn nhìn nàng, nội tâm của cô xoắn xuýt, không biết Hiểu Hiểu có phải hay không lại làm ra chút cái gì đa dạng, có cần phải chạy trốn không.
Mãi cho đến khi trên tay nóng lên, đại tiểu thư bị kéo vào một cái ôm cực nóng, Hiểu Hiểu giống như là chó con đồng dạng cọ lấy cổ cô, hút cái mũi mềm mại kêu một tiếng: "Đại tiểu thư..."
Lúc này cơ thể của Tân Di mới lơi lỏng xuống, cô nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng của Hiểu Hiểu.
Không phải đi hái nấm sao?
Tại sao muốn khóc?
Hiểu Hiểu dùng sức ôm cô, giống như muốn khảm cô vào trong thân thể của mình, Đại tiểu thư ôm nàng, tay một chút một chút nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Buổi chiều gió nhu hòa, bình tĩnh, mang theo sức lực dịu dàng vuốt lên lòng người.
Hiểu Hiểu ở trong lòng Đại tiểu thư yên lặng rơi nước mắt, nàng sợ là muốn đem nước mấy năm nay đều chảy ra.

Không biết bắt đầu từ mấy tuổi, Hiểu Hiểu chỉ biết khóc là không có ích lợi gì, sẽ chỉ làm người khác xem nhẹ coi thường, những người như nàng khác với kiểu người khác lớn lên được nuông chiều trong vòng tay của cha mẹ, rơi nước mắt cũng không có tư cách.
Nhưng hiện giờ, ở trong ngực của Đại tiểu thư, Hiểu Hiểu khóc thoải mái, khóc cái triệt để.
Không cần.
Ở trước mặt người này, nàng không cần ngụy trang gì hết, nàng không cần cần biểu hiện ra mình kiên cường.
Nàng ‌cũng chỉ là nàng ‌.
Nàng ‌không thể lại xoắn xuýt, tiếp tục như vậy, làm sao nàng xứng đáng với Đại tiểu thư thâm tình như biển?
Nàng không xứng.
Đại tiểu thư ôm Hiểu Hiểu bị nàng khóc trong lòng loạn thành một đoàn, cô phân tích chuyện gần đây nhất từng cái từng cái một, vẫn không biết là cái gì làm nàng xúc động lớn như vậy.
Không biết qua bao lâu, Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên, khóc đến chóp mũi và đôi mắt đều hồng hồng, giống như con thỏ nhỏ nhẹ giọng nói: "Vì sao không nói cho em biết?"
Cái gì?
Con ngươi Đại tiểu thư đen như mực nhìn chằm chằm nàng ‌, gió thổi qua nàng ‌phảng phất qua gương mặt của Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu hai tay bóp lấy thắt lưng của Đại tiểu thư, cô đứng đấy, Đại tiểu thư ngồi ở trên xe lăn tư thế này làm cho thân thể của cô rất vất vả, nàng dứt khoát hai chân một bước, ngồi ở trên người Đại tiểu thư.
Cơ thể của Tần Di cứng một chút, gương mặt cuốn lên ửng đỏ, Hiểu Hiểu tựa đầu trên vai cô, ánh mắt ướt sũng nhìn chằm chằm cô: "Rốt cục chị sau lưng em, lén lút làm không ít chuyện?"
Thân thể của Hiểu Hiểu rất nóng rất nóng, ngay tiếp theo hơi thở nóng khiến cho Đại tiểu thư run run một chút, nàng cảm động khó chịu tay ôm bên hông của Đại tiểu thư cũng không buông lỏng.
Nàng nói lén lút làm không ít chuyện, chỉ chính là đại tiểu thư đoạn đường này yên lặng vì nàng nỗ lực, nhưng chưa từng nói ra lời.
Trong cuộc đời Hiểu Hiểu, chỗ có ấm áp gần như đều đến từ mẹ và bà nỗi, nhưng trong cô nhi viện nhóm đứa nhỏ rất nhiều, các cô lại yêu Hiểu Hiểu, yêu cũng là bị chia đều, tinh lực hữu hạn không có khả năng chỉ nhìn chăm chú vào nàng.
Nhưng ở trên người Đại tiểu thư, Hiểu Hiểu đạt được một loại được dùng toàn bộ tâm huyết để yêu, có thể nổ lực cho nàng cảm giác an toàn, nàng tuyệt đối không phụ cô.
Hiểu Hiểu nghe được hai chữ "lét lút" này trong tai của Đại tiểu thư, tâm tư của nàng chạy tới giường gấp mới vừa được Lưu Phương chuẩn bị xong nằm trên đó sẽ sập xuống.
Vừa rồi...
Đây đại khái là Lưu Phương cả đời này ‌làm chuyện khó giải quyết nhất, cô ta xắn tay áo lên đôi mắt của Đại tiểu thư còn thật sự nhìn cô ta, phân phó: "Mắt thường không nên nhìn ra là bởi vì người làm hư hao."
Cơ thể của Lưu Phương vừa mới cúi người xuống cứng đờ, Đại tiểu thư thản nhiên: ": "Muốn nằm lên về sau trực tiếp sụp đổ."
Lưu Phương:......
Thật sự khó thật là khó thật là khó mà......
Đến cuối cùng, cô ta dùng tua vít nới lỏng lò xo, đừng nói là sức nặng của người, hính là lên trên ném một con chó, cái giường này cũng ‌sẽ lập tức sụp đổ.
Trong quá trình cô ta làm, đầu đầy mồ hôi, Alexander, chủ yếu nhất là Lưu Phương quen thuộc với chuyện sau khi Đại tiểu thư sắp xếp, thì bày ra một mặt đạm mạc băng sơn, không đi truy vấn, cô ta một mực chấp hành báo cáo kết quả là tốt.
Nhưng hôm nay, đại tiểu thư kia mắt to trực câu câu nhìn chằm chằm cô ra ‌, toàn bộ hành trình giám sát, Lưu Phương thở mạnh cũng không dám.
Đến cuối cùng, Lưu Phương thật vất vả ngụy trang giường dựa theo lời nói của Đại tiểu thư, chỉ cần có người nằm ở phía trên sẽ lập tức sụt xuống, cô ta tràn đầy tin tưởng nhìn Đại tiểu thư.
Đại tiểu thư nhìn nhìn, hỏi: "Sẽ không quăng ngã hư sao?"
Lưu Phương:...
Thật sự khó thật là khó thật là khó mà....!
......
"Chị nói đi, rốt cuộc chị lén lút gạt em làm không ít chuyện gì?"
Không vừa lòng Đại tiểu thư thất thần, Hiểu Hiểu bóp nhẹ eo của cô, nàng nhìn cô trong đôi mắt tràn đầy vụn nhỏ ánh sáng, dùng kiểu giọng mũi nói người bình thường nghe xong đều phải tê dại.
Nhưng đại tiểu thư có thể có cái gì ý xấu đâu?
Có điều cô chính là không nghĩ chia giường với Hiểu Hiểu thôi?
Ngay lúc hai má của Đại tiểu thư có chút phiếm hồng, Mục Hiểu Hiểu nhịn không được rung động trong lòng, cơ thể nàng nghiêng về phía trước, hôn hôn môi đỏ mọng hơi mỏng kia: "Em yêu chị."
Tần Di thân mình cứng lại, cô ngửa đầu nhìn Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu môi lại hôn tới.
Cảm xúc trong lòng cô giống như sóng thần bùng nổ, căn bản là ngôn ngữ không thể biểu đạt, chỉ có thể hóa thành nụ hôn nhẹ nhàng thật sâu, từ môi đến gương mặt đến mặt mày lại đến cổ...
Một lần lại một lần, một chút lại một chút, lưu luyến lại cuồng nhiệt.
Đại tiểu thư bị hôn hô hấp hỗn loạn, cơ thể dựa vào phía sau, tay Hiểu Hiểu cuốn lấy cô, mười ngón tay đan vào nhau hết sức, trong lòng cô nhẹ nhàng thở hắt ra.
Hóa ra không bị bị phát hiện.
Hiểu Hiểu trút ra một phen, nàng lấy sọt to mà bà nội làm lại đây, một hai phải đòi Đại tiểu thư bên trong cõng nàng đi hái nấm.
Đại tiểu thư cắn môi không thể tưởng tượng nhìn Hiểu Hiểu, đây là nàng thú vị ác cái gì vậy?
Mục Hiểu Hiểu chỉ vào sọt của mình: "Em trải nệm tốt cho chị rồi, ngồi vào đây, em đưa chị đ hái nấm, dọc theo đường đi cho chị hưởng thụ phục vụ năm sao."

Đại tiểu thư không lưu tình chút nào: "Em là biến thái sao?"
Hiểu Hiểu cười ha hả: "Đúng vậy, em có rất nhiều biến thái với chị, nghĩ rất nhiều biện pháp, chị có muốn nghe không?"
Nàng nói xong cơ thể sáp đến bên người Đại tiểu thư, bắt lấy tay cô đang đẩy mình: "Về sau chị biết cái gì em đều nói cho chị, rốt cuộc không che giấu."
Như vậy vì nàng không oán không hối hận nỗ lực của Đại tiểu thư, nếu nàng lại đẩy ra cũng không phải người.
Đại tiểu thư nhận thấy cảm xúc biến hóa của Hiểu Hiểu, ánh mắt nhìn nàng nói: " "Trên đường không cần ca hát."
Mục Hiểu Hiểu:...
Đại tiểu thư chính là đại tiểu thư, thật sự quá chán ghét
Ca khúc của nàng không phải đều cũng đều khen hay sao? Người bình thường còn không được hưởng thụ đãi ngộ này đâu.
Đại tiểu thư nhìn thấy sọt kia, tay nghề bà nội không phải khoe khoang, sọt đan vô cùng rắn chắc, nên là sẽ không đem cô ngã xuống.
Nhìn ánh mắt rất cẩn thận kia của Đại tiểu thư, Hiểu Hiểu vui vẻ, nàng ra sức đề cử: "Em hỏi bà nội, đừng nói là đặt người, chính là đặt con heo to hai trăm cân đều có thể."
Đại tiểu thư:......
Mục —— Hiểu —— Hiểu!!!
Đây là tâm tình tốt, lại tới bắt nạt cô.
Hiện tại Đại tiểu thư khiển cho Hiểu Hiểu này bỗng nhiên khiến cho cảm giác người yêu của nàng không phải cô gái hoa quý, mà là một người phụ nữ tuổi già chính trực thời mãn kinh không có việc gì.
Rốt cuộc là không lay chuyển được Hiểu Hiểu, đại tiểu thư luôn dung túng nàng.
Lúc Hiểu Hiểu nhìn Đại tiểu thư nhỏ như vậy ngồi ở bên trong sọt đan, nàng nhịn không được cảm thán: "Đại tiểu thư, chị cũng thật đẹp."
Tần Di ôm chân, có chút bất đắc dĩ lại có chút cưng chiều nhìn nàng: "Rốt cuộc vì cái gì đột nhiên buông bỏ?"
Hiểu Hiểu cũng không có gạt cô, duỗi tay sờ sờ mặt cô: ""Chiều nay, mẹ gọi điện cho em, nói cho em biết chuyện tên ác ôn kia, cám ơn chị Đại tiểu thư."
Đại tiểu thư một đôi mắt nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu, nhìn thấy mắt nàng sưng đỏ, có chút đau lòng.
Hiểu Hiểu nâng lên tay, che ánh mắt của cô, nhẹ nhàng hôn lên trên trán của cô: "Trước đó là em không tốt, về sau em từ từ sửa, được không?"
Một câu nói như vậy.
Lông mi của Đại tiểu thư nhẹ nhàng lay động, đảo qua bàn tay của Hiểu Hiểu, cô vô ích trả lời, nhưng khóe môi lại hơi hơi giơ lên.
Như vậy sau một buổi chiều.
Mục Hiểu Hiểu cõng đại tiểu thư đi trên con đường nhỏ ở thôn quê, nàng ngâm nga cô gái nhỏ đi hái nấm, từng bước một đi trầm ổn.
Đại tiểu thư không phải rất có thể lý giải Hiểu Hiểu người này trong lòng thượng công quân chính nghĩa, rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ, dù sau luôn luôn thích nàng nhỏ yếu bé xíu dựa vào cô.
Buổi chiều ánh nắng chiếu vào trên mặt, sọt bên trong Hiểu Hiểu lót một tấm đệm xốp, dựa vào rất thoải mái.
Mấy ngày nay, đại tiểu thư cũng thực sự mệt muốn chết rồi, dưới mắt đều có quầng thâm mắt nhàn nhạt.
Lại là công ty, lại là kết nối, lại là sửa đường, lại là trường học......
Cô chính là người sắt phân thân cũng hết cách, cũng may trước khi phải về Bắc Kinh, cô toại nguyện thấy được nụ cười sáng lạn của Hiểu Hiểu.
Vẫn là thích bộ dáng nàng mỉm cười vui vẻ như vậy.
Không có cái gì so với được người yêu cõng, ngửi ngửi mùi hương trên người nàng, phơi ánh mặt trời ấm áp thoải mái hơn sự tình ‌.
Hiểu Hiểu vừa đi vừa lắc lư, giống như một chiếc nôi chuyển động hình người.
Từ khi Đại tiểu thư bắt đầu sinh ra đã không có mẹ, ấm áp như vậy dựa vào đối với cô là quá ít, nhiệt độ ấm áp, lay động nhoáng một cái ở giữa, bất tri bất giác cô ngủ thiếp đi.
Hiểu Hiểu dừng lại ở nơi lão sư Trương nói khi trời đổ mưa thì sẽ hái nấm, nàng rất cẩn thận buông sọt xuống, thấy bộ dáng ngủ say của Đại tiểu thư, tâm đều hóa.
Đại tiểu thư rất đáng yêu cuộn tròn thành hình dáng của ‌trẻ con, đầu gối hai tay, hô hấp vững vàng,lông mi thật dài đen nhánh nồng đậm, môi còn có chút chu.
Thật đáng yêu mà......
Hiểu Hiểu nhịn không được đưa tay đến nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Đại tiểu thư bị quấy rầy giấc mơ đẹp nhíu nhíu mày lại, cô chậm rãi mở mắt.
Cô ‌đã thành thói quen vừa mở ra mắt chính là mặt của Hiểu Hiểu, tươi cười phóng đại, Hiểu Hiểu vuốt tóc cô: "Rất đáng yêu mà, như một đứa trẻ con."
Nàng muốn dùng tay nhéo mũi Đại tiểu thư lần nữa, bị Tần Di một phen hất ra: "Em là biến thái sao?"
Hiểu Hiểu:......
Thật rất chán ghét.

Đại tiểu thư vừa mới trải qua một giấc mơ đẹp, cô mơ thấy chị họ Tần Hải Dao đã trở lại, cô ấy mặc một bộ sườn xám màu xanh ngọc bích, dáng người yểu điệu, theo ánh đèn nghênh đón về phía cô, nhẹ giọng nói: "Di Di, chị đã trở về, đưa chị tới gặp người đó của em."
...
Hiểu Hiểu nhìn thấy bộ dáng không vui của Đại tiểu thư cười hỏi: "Làm cái gì mơ đẹp vui vẻ như vậy, có phải mơ thấy em hôn chị đúng không?"
Tần Di:...
Lão sư Mục lời nói này thật sự là càng ngày càng không biết xấu hổ.
Mảnh đất này bên trên hoàn toàn chính xác lớn rất nhiều cây nấm, từng đống, giống như là dù nhỏ tụ lại cùng một chỗ, Hiểu Hiểu ôm Đại tiểu thư từ bên trong sọt ra, hai người cùng nhau nhặt cây nấm lên.
Sau cơn mưa cây nấm mang theo hương khí nồng đậm, phía trên còn lưu lại hạt sương chưa khô, so với cây nấm trong nhà hàng còn tươi hơn.
Cách đó không xa một vòng cầu vồng treo ở chân trời, giống như là cầu hình vòm, kết nối trời và đất với nhau.
Cảnh đẹp như vậy, cùng người yêu cùng một chỗ trải qua cuộc sống nhàn nhã, lúc sau hái đầy một giỏ nấm, Hiểu Hiểu ôm đại tiểu thư thưởng thức phong cảnh phía xa: "Thật không nghĩ chị trở về."
Hiểu Hiểu ôm đại tiểu thư, ngửi ngửi hương khí trên người cô, Tần Di dựa vào nàng: "Chỉ là mấy ngày trở lại, chị muốn để em yên tâm."
Ai u, nói cùng cô không thành thật như vậy.
Hiểu Hiểu lời thề son sắt bảo đảm: "Đương nhiên em cũng để chị yên tâm, chị là Đại tiểu thư, em cũng chính là điểm trên một đường thẳng, lên lớp, tan học, lên mạng khóa, em nhất định ngoan ngoãn chờ chị trở về."
Còn không rời đi cũng không bỏ được, lão sư Mục từng độc thân chủ nghĩa không nghĩ đế mình cũng sẽ có ngày này.
Đại tiểu thư trừng mắt lên, ánh mắt kéo dài rơi vào trên người Hiểu Hiểu, tuy rằng gần đây bận rộn, nhưng là bị tình yêu làm dịu đi, làn da của Hiểu Hiểu càng thêm mềm mại, trong mắt dường như ngấn đầy nước, môi đỏ mọng hấp dẫn câu người, phải so với khi mới gặp thành thục quyến rũ rất nhiều, thật giống như là một trái cây ngây ngô, ở dưới mưa và xương thẩm thấu vào chín mọng.
Đại tiểu thư không khỏi nghĩ tới ngày ấy bộ dáng Hiểu Hiểu ở dưới môi cô cầu xin hầu hạ...
Hiểu Hiểu bị đại tiểu thư nhìn có chút nóng mặt, cúi đầu xuống lại nghĩ ‌muốn hôn cô, đại tiểu thư lại giơ tay lên, hơi lạnh ngón tay áp lên môi nàng: "Càng ngày em càng đẹp."
Để nàng ở nơi này thật sự không yên tâm.
Nếu không phải Hiểu Hiểu, Đại tiểu thư cũng không biết mình có lòng tham chiếm hữu mãnh liệt đến cỡ nào.
Hiểu Hiểu ôm eo cô, môi dán lên lỗ tai cô, miệng phả ra hơi thở chọc người: "Vậy sao, lần đầu tiên có thể làm cho tiếng trời ca đối đã như vậy, đối đãi, là ai, ai không biết trở nên đẹp mắt, hừm?"
Nàng ‌kỳ thật cũng không nghĩ đến, dáng vẻ đoan trang như vậy, lần đầu tiên Đại tiểu thư rụt rè sẽ dùng môi đối nàng.
Đại tiểu thư:...
Hiểu Hiểu lại bị nện cho, được như ý nguyện nhìn hai má phiếm hồng của Đại tiểu thư, nàng ôm cô cười vui vẻ.
Trên đường trở về, Hiểu Hiểu cõng đại tiểu thư ngâm nghe 《 Trư Bát Giới cõng vợ 》của Tiểu Khúc một đường đi về nhà, Đại tiểu thư vẻ mặt bất đắc dĩ dựa vào nàng.
Cô chính là thích trêu chọc nàng như vậy.
Thật vất vả đến nhà.
Hiểu Hiểu đem Đại tiểu thư và nấm cùng nhau đổ ra, hôm nay thu hoạch cũng không ít, nàng chuẩn bị cũng không phải đi ăn của lão sư Trương, xào một bàn nấm tươi mang qua.
Việc nặng như này, đương nhiên Hiểu Hiểu không nỡ để mười ngón không dính nước mùa xuân của đại tiểu thư làm, nàng để đại tiểu thư ngồi ở trên ghế mây, thổi một làn gió nhỏ, nhàn nhã nhìn xem mình bận bịu.
Hiểu Hiểu làm việc thực sự lưu loát, dứt khoát xử lý tốt rửa sạch sẽ nấm, nàng còn phân loại rất tốt, rất cẩn thận: "Trong chốc lát em kêu Tiểu Hoa tới để cô ấy nhìn một cái, xem em hái có đúng không?"
Cây nấm mọc hoang, ăn phải cẩn thận một chút.
Đại tiểu thư nằm trên ghế mây, nhẹ nhàng lắc lư, ánh mắt ôn nhu nhìn Hiểu Hiểu.
Yêu một người, ánh mắt không giấu được.
Hiểu Hiểu cảm giác bị Đại tiểu thư nhìn tâm đều xốp giòn, trong lòng của nàng có chút nóng, nghĩ Đại tiểu thư sẽ phải trở về, hai người còn không có ý nghĩa thực tế cái gì...
Trong đầu lão sư Mục đang bay thuốc màu màu vàng, nhìn ánh mắt của Đại tiểu thư đều không thích hợp, một đường nhìn lên hai chân thon dài tuyết trắng của cô...!không nhịn được liếm môi.
Đại tiểu thư thản nhiên nhắc nhở nàng: "Đêm nay, em phải chia giường ngủ."
Mục Hiểu Hiểu:......
Cam.
Nàng sẽ đem chuyện này quên đi.
Hiện tại nàng trở về lui giường còn được chưa mà? Thu của nàng không ít tiền đâu.
Trước hết đồi đề tài một chút, Hiểu Hiểu từ nấm đôi bên trong lấy ra một cái lớn nhất, màu đỏ, cây nấm xinh đẹp nhất, nhẹ giọng nói: "Đại tiểu thư, ở trong lòng em, chị giống như cây nấm này, xinh đẹp lại cường thế, bất kể phát sinh cái gì, đều có thể vì em chống đỡ một khoảng trời."
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên.*
*nguyên văn 千穿万穿, 马屁不穿 – Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, nghĩa đen tức là "Cái gì cũng có thể mặc, chỉ có đuôi ngựa là không thể", nghĩa bóng ý nói "Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chỉ có những lời ca tụng, ngợi khen mới không bị vạch trần"

Khi lời nói của lão sư Mục mới rơi xuống, Tiểu Hoa đang cầm một nắm củi ở cửa bước vào nhẹ giọng nói: "Lão sư, trong tay cô cầm chính là nấm độc, ăn sẽ tranh bản."
Hiểu Hiểu:......
Đại tiểu thư:......
Vừa rồi Hiểu Hiểu gửi tin nhắn Wechat cho lão sư Trương, để cô ấy kêu Tiểu Hoa đến xem cây nấm có thể ăn được hay không, Tiểu Hoa nghe Trương Xảo nói xong, cô ấy ôm một bó củi đến đây, vừa vặn trông thấy Hiểu Hiểu cầm cây nấm kia khoe khoang.
Một đứa nhỏ có thể có ý gì xấu đâu?
Nói còn không phải lời nói thật.
Lời này cho lão sư Mục cả mặt đều bị nghẹn đỏ lên, nàng ‌chỉ chỉ cây nấm tốt trong chậu: "Lấy đi, chính cô quay về tự mình chọn."
Đứa nhỏ này!
Tiểu Hoa mỉm cười, cô ấy chạy tới cầm chậu nước lên, trước khi rời đi còn trộm nhìn nhìn Tần Di.
Đại tiểu thư mặt mày đều giãn ra, lười biếng nằm trên ghế mây, nhìn thấy cô ấy gật gật đầu.

Thật tốt mà.
Tần tỷ tỷ vui vẻ.
Là lão sư Mục an ủi sao?
Đứa nhỏ chỗ nào hiểu nhiều tâm tư nhiều như vậy, cửa vừa mới đóng lại, Đại tiểu thư giương mắt cười như không cười: "Em nói chị là nấm độc sao?"
Hiểu Hiểu:...
Thật muốn đánh mình một cái miệng to, này vỗ mông ngựa tới rồi vó ngựa tử thượng.
Đại tiểu thư mỉm cười bóp mặt của lão sư Mục tạo thành kẹo bông gòn, lúc này mới vừa lòng đi vào tắm gội thay quần áo.
Trương Xảo cố ý dặn Hiểu Hiểu nói buổi tối lát nữa ăn tối phải tâm sự buông lỏng một chút, nhưng gần đây trong khoảng thời gian này, làm hai vị lão sư mệt muốn chết rồi, khiến nàng đừng mang theo công việc qua.
Những người điên cuồng với công việc như Hiểu Hiểu không bao giờ phân biệt được công việc và cuộc sống, đây là điều khiến Trương Xảo tức giận nhất, trước kia các cô cơm nước xong, Hiểu Hiểu đều sẽ bận bịu công việc, một chút hưu nhàn ở giữa cũng đều không có.
Đêm nay lão sư Mục có rất nhiều tri tâm nói với Đại tiểu thư, nàng cũng muốn hoàn thành công việc trước, tiếp đón khách hàng, trước tiên nàng kết nối video.
Trước đây, nàng đều là lợi dụng giữa thời gian nghỉ trưa hoàn thành công việc.
Vì vậy, Đại tiểu thư cũng không biết nàng tiếp xúc với người nào.
Lần này Hiểu Hiêu ngay cả liên tuyến chính là một nữ phú bà đã ly hôn, phú bà tên là Vương Địch, chị gái này cái gì cũng có, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, vừa mới kết hôn không bao lâu, cũng bởi vì chồng vội vã muốn có con‌, cô ta lại cảm thấy sự nghiệp vừa khởi bước, cần rèn luyện một chút, hai người dần dần có mâu thuẫn, chồng cô ta cảm thấy phụ nữ nên đặt chuyện gia đình ở vị trí đầu tiên, lại đi suy xét cái khác, thế nhưng Vương Địch cho rằng một người phụ nữ nhất định phải lập được sự nghiệp lời nói mới có trọng lượng, nhưng không bao lâu, từ xung đột nhỏ đến mâu thuẫn lớn, cuối cùng bạo phát thành tranh cãi kịch liệt, liên lụy tới cha mẹ hai bên, cuối cùng biến thành qua loa ly hôn xong việc.
Cô ta là một khách hàng Hiểu Hiểu liên hệ thời gian dài, không phải mỗi cái tuần lễ đều cố định tiếp nhận trị liệu, lần thứ nhất thời kỳ trị liệu vẫn là lúc Hiểu Hiểu ở năm thứ ba đại học học kì thứ nhất, khi đó Vương Địch vừa mới ly hôn, gần như là lấy nước mắt rửa mặt, vừa muốn vội vàng làm việc, khiến chính mình trở nên cực kỳ chật vật.
Bây giờ đã hơn một năm trôi qua, chị gái khôi phục tốt lắm, chủ yếu là sự nghiệp cũng thành quy mô, ở Bắc Kinh có một công ty không nhỏ của riêng mình, không nói mỗi ngày hốt bạc đi, biệt thự siêu xe đều có.
Hôm nay cô ta xem như cùng trị liệu tâm lý của Hiểu Hiểu nói dấu chấm tròn chia tay một lần, cảm xúc của Hiểu Hiểu rất buông lỏng, tùy ý nói chuyện với Vương Địch.
Bình thường khách hàng lâu năm như này, cuối cùng tạm biệt trị liệu đều sẽ rất buông lỏng, phần lớn là nhớ chuyện xưa.
Vương Địch mặc một bộ váy tây màu đen, búi tóc cao, bộ dáng một người phụ nữ mạnh mẽ: "Hiểu Hiểu, nói thật, em tốt nghiệp đại học, không cân nhắc đến công ty của chị sao? Bọn chị rất cần em."
Trong giọng nói của cô ta lộ ra khẩn thiết níu giữ.
Hiểu Hiểu cười: "Ôi, chị, chị là làm công ty kiến trúc, cần gì bác sĩ tâm lý chứ?"
Tắm rửa xong, Đại tiểu thư xoa xoa tóc ở trên ghế mây chờ đợi Hiểu Hiểu ngước mắt lên, nhìn người trong điện thoại di động, cô híp híp mắt.
Góc độ của Vương Địch không nhìn thấy Tần Di, có lẽ là bởi vì nguyên nhân hôm nay là lần cuối cùng, ánh mắt của cô ta không giống với bình thường, giọng điệu cũng cực kỳ sôi nổi: "Tới đây đi, coi như chị cần em."
Hiểu Hiểu:...
Cam.
Một luồng khí lạnh thuận theo chân vọt lên, Hiểu Hiểu cười cười xấu hổ: "Chị, chị khách khí quá."
"Nói thật mà, Hiểu Hiểu, em đùng vất vả như vậy." Ánh mắt Vương Địch nhìn trừng trừng lấy Hiểu Hiểu: "Em nhìn chị bên này, hiện tại xe cũng có, phòng cũng, em tới đây sẽ không cần bôn ba nơi nơi, muốn cái gì chỉ cần nói với chị một tiếng là được."
Nói thẳng ra là chị bao dưỡng em, lại đây làm tiểu bạch kiểm* thôi.
*Tiểu bạch kiểm: dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai.

Một nghĩa khác là chỉ con trai ham tiền.
Đại tiểu thư buông khăn mặt xuống, ở phía sau xem Hiểu Hiểu.
À.
Thân thể Hiểu Hiểu cứng ngắc, nhanh chóng nói: "Cảm ơn chị, tạm thời em không lo lắng." Nàng ngẩng đầu một cái: "Ai, ai bên trong vậy? Lão sư Trương, cậu có chuyện gì ‌? Chờ một lát ‌không được sao? Chị, em có việc bận, em cúp trước nhé."
Cũng không đợi Vương Địch nói xong, Hiểu Hiểu tranh thủ thời gian treo video, nàng ‌lập tức quay đầu lại nhìn Đại tiểu thư.
Đại tiểu thư ngồi khoanh hai chân, thân thể nghiêng về phía trước, một tay đỡ cằm, cười như không cười nhìn Hiểu Hiểu: "Đây chính là em nói ba điểm trên một đường thẳng? Đây chính là em nói để cho chị yên tâm?"
Mục Hiểu Hiểu:......
Mắt thấy cơn giận của Đại tiểu thư lại bắt đầu, Hiểu Hiểu nhanh chóng xoay người ôm lấy cô, đặt ở trên ghế mây: "Ôi chao, cái này cũng ‌không biết thế nào, sau khi được Tần tỷ tỷ xoa dịu, hoa đào bắt đầu nở rộ.

Đừng nóng giận mà, người ta liền yêu chị một cái."
Hiểu Hiểu thực sự nói thật, trước kia tuy rằng người theo đuổi nàng cũng không ít, nhưng là ‌cảm giác ở bên nhau với Đại tiểu thư, thật giống như Cơ Đạt bị mở ra.
Trước kia, phần lớn theo đuổi nàng là nam sinh, hiện giờ, giống như đều là chị gái lớn tuổi một chút.
Vào thời khắc mấu chốt này, ý chí sinh tồn* khiến cho lão sư Mục phản ứng nhanh chóng, nàng xoay người ôm Đại tiểu thư theo kiểu công chúa lên, ở bên tai cô nói: "Đừng nóng giận, cùng lắm thì trước khi trở về, người ta sẽ bồi thường tốt cho chị, giường em mới mua chúng ta có thể thử một lần."
*Nguyên văn 求生欲 – Đây là một thuật ngữ lưu hành trên internet, ý chỉ những người khi gặp phải những câu hỏi vô cùng hóc búa lại có thể trả lời một cách cơ trí, thành công hóa dữ thành lành.

Câu này thường hay dùng cho mấy bạn trai có bồ ấy, một ngày đẹp trời bồ bạn hỏi "Em đẹp hơn hay bạn A đẹp hơn?": "Anh thấy dạo này em có béo lắm không?"

Tần Di: "...!!!"
Hiểu Hiểu áp lên môi cô nhẹ giọng quyến rũ: "Phía dưới giường gấp là lò xo, làm"Két két" "Két két" Nhất định có một phen cảm thụ đặc biệt." Nàng hôn lên lỗ tai của Đại tiểu thư, ôm cô đi về phía trong phòng, tiến một bước dụ hoặc: "Đêm nay để cho em tới hầu hạ chị, em tin tưởng có thể làm sập giường."
Nàng cường thế lại không mất đi dịu dàng ôm Đại tiểu thư ném lên giường, để cô cảm thụ tình yêu mãnh liệt của mình.
Đại tiểu thư:!!!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play