Sau khi dùng bữa với Ân Hi xong Cố Thừa Luân đưa cô trở về văn phòng Dật Vĩ mới đến chỗ bar gần nhà nơi bọn anh hay hẹn nhau.

Đến đó quả nhiên trông thấy Uông Thành đang mặt mày ủ rũ.

Cố Thừa Luân ngồi xuống gọi một cốc bia lớn, nghe bạn mình kể lể mấy câu.
Nghe xong anh không đồng cảm bao nhiêu lại khẽ cười và nói một cách rất thản nhiên:
“Ân Hi lo nghĩ thật đúng, biết chắc mày vì chuyện cô ấy dọn ra ngoài sống mà suy nghĩ lung tung.

Cô ấy vừa hay nhờ tao động viên mày, thật ra...!cô ấy dọn ra ngoài đúng lắm.

Ân Hi không còn phụ bán quán mì, thường hay chạy vại công việc bên ngoài.

Rất ngại phiền hà chú thím Uông.

Khi trước vì chuyện tỏ tình...!à cô ấy, cô ấy đã muốn tự thuê riêng một căn nhà, nhưng vì Lục Phiến gây phiền, chính tao và Tép Nhỏ đã lo ngại đến an toàn cho nên thuyết phục ở lại.

Thành! Mày tuyệt đối nên mừng cho cô ấy, nay có thể ở cùng với Windy thực sự được thuận tiện và thoải mái.

Chỗ con gái với nhau, càng dễ dàng chăm sóc.”
Cố Thừa Luân nói một tràng dài đến chính mình cũng không ngờ đến.

Mình thật sự chỉ vì thuyết phục cho cá nhân Uông Thành được hiểu thôi sao? Dường như đâu đó tận sâu trong lòng anh cũng tán đồng rất lớn.
Uông Thành như thể hiểu ra cũng không còn cố chấp buồn phiền.
“Ân Hi quả thực là một cô gái nghĩ cho người khác nhiều hơn là nghĩ cho mình.” Cố Thừa Luân uống một ngụm bia nhìn Uông Thành và tiếp tục nói.

Uông Thành gật gù: “Phải.

Ân Hi là một cô gái tốt.”
“Ân Hi nhờ tao gửi lời nói lại với mày như vậy...!tao nghĩ hiện tại cô ấy đang ngại chạm mặt với mày.

Cho nên, mày phải tìm cơ hội nói rõ ràng và thoải mái đối mặt với cô ấy đi.”
“Biết chừng cô ấy cảm thấy tao quá phiền...!Cố nói những lời khiến tao được dễ chịu hơn thôi.

Tại tao, tại tao hết.” Uông Thành như thể muốn vò đầu bứt tóc, buồn bực gục đầu.
Thấy bạn mình như vậy Cố Thừa Luân không khỏi tức cười nhưng vẫn giữ điềm tĩnh phân giải: “Thành! Chuyện cảm tình mày nên coi nhẹ một chút thì hơn, nếu như cứ ép bản thân quá, không ngừng thôi thúc hành động và sửa sai, sẽ rối cả lên, như vậy càng không tốt.”
Uông Thành ngẩng mặt lên nhìn bạn mình, cảm thấy vô cùng chí phải.

Anh ngẫm nghĩ và nói, giống như đang tự an ủi chính mình: “Mày nói vậy cũng có lý.

Bây giờ tuy rằng hai người ở khác nơi nhưng không có nghĩa sau này sẽ không gặp mặt, mất hết cơ hội...!Cho nhau không gian riêng, ít gặp đối phương biết chừng suy nghĩ sẽ thay đổi...” Uông Thành càng nghiệm càng phấn khích, bất chợt vỗ vai Thừa Luân như thể tán dương: “Mày đã cặp kè bao nhiêu năm, tao tin mày.”
Dứt lời Uông Thành bỗng dưng khựng lại, nhận ra lời nói của mình có chút...
Cố Thừa Luân mỉm cười, lần nữa nâng cốc bia lên uống.
“Mày cũng vậy, nên coi nhẹ và đừng tự ép mình.” Uông Thành cầm cốc thủy tinh của mình chạm nhẹ vào cốc trên tay Thừa Luân vừa trêu vừa thật tâm khích lệ.
Cố Thừa Luân bấy giờ chỉ biết cười trừ.

Nhưng thời điểm này anh lại rõ rệt nhận ra, đối với chuyện tình cảm thất bại của mình và Helen thật sự không có bao nhiêu đả kích và đau buồn.

Anh ngược lại nhận thấy, hóa ra giữa anh và Helen thậm chí tồn tại quá nhiều điểm bất đồng...
Cuối cùng cũng đến lúc công trình Thành Nam đi vào khánh thành và tổ chức buổi triển lãm tham quan khu nhà.

Vì được sự quảng cáo nhiệt tình và tinh thần năng nổ của bên Tòa soạn Star J do Helen đứng ra thúc quản, buổi triển lãm diễn ra vô cùng đông đúc khách đến xem nhà, không khí náo nhiệt.

Vượt cả ngoài mong đợi của bọn người Thượng Thần Hi.
Mà Thượng Thần Hi và Cố Thừa Luân tựa như những lần trước, làm lành một cách theo lẽ rất là đương nhiên.

Ân Hi nhìn họ tươi cười đón khách, thậm chí là trả lời với nhóm phóng viên ăn ý cùng nhau, chính cô cũng thật tâm vui mừng.
Ân Hi lần này mới được dịp quan sát Helen trong trạng thái tích cực làm việc, quả nhiên cuốn hút và tràn đầy năng lượng.

Cô ấy lại càng xinh đẹp tựa như một đóa hoa, khiến ai nhìn cũng động lòng và yêu thích.

Chẳng trách Lục Tuấn có lòng theo đuổi khiến Cố Thừa Luân và cô ấy nảy sinh nhiều gút mắc.

Tận sâu trong lòng Ân Hi thấy tiếc cho họ.
Ân Hi lại len lén nhìn trộm Thượng Thần Hi trong bộ vest thẳng thớm phong độ và tiêu sái hơn người.

Đứng trong đám đông vẫn duy trì sự nổi bật.

Cô nhìn anh ấy cười, cũng khẽ cười theo.
Lúc tiếp đón khách đến Ân Hi vừa cười vừa nói, nhiều lần mất tập trung, trên nền cỏ xanh trơn trợt suýt thì trượt ngã.

“Ân Hi, cẩn thận!” Uông Thành kêu lên.

Thượng Thần Hi cũng chú ý nhìn sang.
Ân Hi nhìn thấy tia mắt hốt hoảng của Thượng Thần Hi hướng về mình, sau đó thì loạng choạng một lượt, cô ngước mặt lên bầu trời trong veo, được một bàn tay vững chắc đón lấy phần eo.

“Ân Hi! Không sao chứ?”
Cô không ngã.
Bên tai không còn âm thanh ồn ã, chỉ duy có giọng nói đầm ấm quen thuộc đó vấn quanh.

Cô cố nở nụ cười, trấn an đối phương, nương theo chỗ cánh tay liền nhanh nhẹn đứng thẳng dậy.
“Hơi trật hông bụng, may mà không ngã xuống.

Bao nhiêu người nhìn đến...!thì thật khó coi.”
Cố Thừa Luân bật cười.

Anh vẫn duy trì nắm chặt tay cô, di chuyển khỏi nền cỏ xanh.

Phía này Uông Thành đã đi đến.
“Pha trượt ngã của em có thể đi vào giai thoại, nhìn đẹp như khiêu vũ trên cỏ...”
Ân Hi nghe Uông Thành nói tựa như chọc cười, không giấu được vẻ thẹn thùng.

“Chỉ có anh ví von như vậy.”
“Anh thì thấy vui khi cùng em xuất hiện trong giai thoại.” Cố Thừa Luân bên cạnh cũng nhiệt tình góp lời, ánh mắt nhìn cô cũng đặc biệt tha thiết.
Nghe đến đây Ân Hi thật sự cảm thấy ngoài dự liệu, cô càng thẹn thùng hơn nữa.

Ánh mắt của cô dáo dác, muốn rằng tìm kiếm bóng dáng cao lớn của Thượng Thần Hi nhưng không ngờ được lại bị vẻ cứng ngắc của Helen ở phía trước trông thấy có hơi mất tự nhiên.
Vậy thì...!cô ấy cũng trông thấy giai thoại mà Uông Thành và Cố Thừa Luân vừa kể đến ư?

Ân Hi không quen được với sự chú ý đổ dồn, cho nên rất thu mình.

Nhưng cô càng như vậy, đứng bên cạnh của hai người đàn ông nho nhã phong độ, khí chất điềm tĩnh như Cố Thừa Luân và Uông Thành, thật sự hút mắt.
Mà Cố Thừa Luân vẫn vậy, duy trì nắm chặt bàn tay của Ân Hi, cảm giác được yêu thích và không nỡ buông lỏng.

Còn Ân Hi thì tâm hồn trôi dạt ở một nơi nào đó, vừa hay còn bị phân tâm bởi cơn đau thắt chỗ hông bụng truyền đến.
“Đó là bạn gái mới của Wallace ư?” Một đồng nghiệp nữ hỏi nhỏ xuống tai của Helen.
Helen không một chút cảm xúc, vu vơ đáp: “Tôi không biết.”
“Thấy chị sốt sắng lo chuyện quảng cáo cho lô nhà ra mắt...!còn tưởng hai người đã hàn gắn.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play