Màn đêm buông xuống, những ánh đèn li ti chớp tắt dọc theo hành lang dài nhà hàng cao cấp.

Từ xa đã trông thấy nam thanh nữ tú diện lễ phục đi vào trong đại sảnh tổ chức party.
Doãn Ân Hi lần đầu tiên tham dự dạ tiệc long trọng, nhìn xuống chiếc váy liền đơn điệu của mình có phần cảm thán.
Cô đi chậm nhất so với ba người đàn ông ngời ngời phong độ phía trước.

Bọn họ dáng dấp cao lớn tầm nhau, Cố Thừa Luân hơi gầy hơn so với Uông Thành nhưng đều có điểm chung thần thái nho nhã thư sinh.
Tấm lưng phẳng rộng, bờ vai hiên ngang, Thượng Thần Hi mặc bộ vest một màu đen tuyền từ trong ra ngoài.

Thân hình đặc biệt nổi trội giữa đám đông, cùng với gương mặt góc cạnh sắc lạnh và hút mắt càng làm bật lên tính khí ngông ngạo thường ngày.
Tuy rằng từ lúc gặp nhau tới giờ bọn họ vẫn chưa nói một lời nào với nhau, nhưng chuyện xung đột lần trước chắc hẳn không gây hiềm khích đối với tình cảm anh em thân thiết của họ.
Hôm nay Helen là đại diện đứng ra tổ chức party, sự kiện Star J kết hợp màn trình diễn thời trang váy cưới nhằm đẩy mạnh tuyên truyền cho nhãn hàng quảng cáo, đồng thời giới thiệu các model đang hợp đồng lăng xê dưới tên công ty giải trí Star J.
Màn kết hợp độc đáo và có tính lịch sự như vậy đương nhiên party tổ chức vô cùng hoành tráng, khách mời đều là những tên tuổi có tiếng trong ngành truyền thông, giải trí thậm chí là địa ốc.

Chính vì như vậy Thượng Thần Hi luôn miệng nói sẽ nhân cơ hội này kết giao những gương mặt tiềm năng và giới thiệu Dật Vĩ của bọn họ.
Ân Hi không có bao nhiêu hiểu biết đối với trường hợp như thế này, nhưng cô vẫn muốn ủng hộ tinh thần đến ông chủ Thượng Thần Hi.
“Hi!”
“Chào Helen! Không khí đêm tiệc tốt lắm.

Chúc mừng!” – “Chào các anh chị.

Cảm ơn đã dành thời gian đến tham dự.” – “Các anh cứ tự nhiên nhé!” - “Chúc mừng nha Helen!”

Helen như cô công chúa nhỏ đi đến hôn xuống bên má của Cố Thừa Luân xã giao, rồi quay sang bắt tay với hai người đàn ông còn lại, tiếp đến ôm nhẹ Ân Hi vào lòng, thái độ nhiệt tình mang phong cách rất Tây.
Tuy nhiên thoắt vài giây cô ấy đã di chuyển hướng khác chào hỏi các khách mời, thái độ cũng nhiệt tình tương tự.

Ngay cả Ân Hi nhìn thấy màn hôn nhau xã giao kiểu Tây như vậy cũng có chút ngượng ngùng.

Lúc cô này quay sang thì bắt gặp ánh mắt thắm thoát nét ưu tư của Cố Thừa Luân.
“Hello!” Lục Tuấn cùng một cô gái khoác choàng tay đi tới, bắt tay với từng người một, vô cùng niềm nở.
Lúc này khi Ân Hi ngước mắt nhìn về cô gái bên cạnh mới hay ngỡ ngàng.

Cô, Thượng Thần Hi và Uông Thành đều đồng thanh gọi: “Luật sư Lôi!?”
“Xin chào! Cứ gọi tôi Windy nhé!”
Windy bắt tay với từng người thái độ hiền hòa nhã nhặn.

Cho đến khi dừng lại ở chỗ Thượng Thần Hi thì nghe được anh ta nói một câu, không biết là có ý gì: “Trái đất quả nhiên tròn.”
Lục Tuấn vui vẻ nhất, không hề để tâm đến gút mắc nào, còn thoải mái ghé vào tai của Cố Thừa Luân nói một câu khen Helen: “Hôm nay bạn gái của anh đẹp lắm.”
Cố Thừa Luân mỉm cười nhàn nhạt nhưng không hồi đáp lại.

Sau đó nhìn Lục Tuấn nắm tay Windy đi về hướng khác chào hỏi bạn bè của mình, dáng vẻ ung dung tự tại.
“Sao vừa rồi người ta khen em đẹp anh lại mặt căng như vậy, không đồng ý ư?” Helen nhún vai hỏi Cố Thừa Luân.
“Helen!” Bên kia chợt có người gọi, Helen khẽ đưa cánh tay lên bật cười.

Cũng không đợi Cố Thừa Luân trả lời liền quay sang nói với mọi người.
“Mọi người tự nhiên nhé, tôi qua đó một lúc.”
Cố Thừa Luân ngây người nhìn theo dáng vẻ hào hứng của cô.

Sau đó lại thêm một nhóm người sang trọng khác xuất hiện.

Helen hầu như bận rộn cả buổi để đón tiếp các khách mời.
Bọn anh theo hướng dẫn của nhân viên nhà hàng ngồi vào bàn tiệc, nhưng vẫn ngơ ngáo không biết nói chuyện với ai.

Thượng Thần Hi không chịu nổi buồn chán thì đi lại các bàn xã giao với những ông chủ lớn thú vị.

Ngồi lại chỉ còn có ba người.
Cố Thừa Luân đáng thương ngồi ở đây nhưng tâm tư vẫn dõi theo bóng dáng của Helen.
Uông Thành thì trổ tài kể chuyện cười không ngừng huyên thuyên với Doãn Ân Hi khiến cô cứ bật cười suốt.

Cho đến khi sau lưng có một gã Tây cao to đến bắt chuyện, Uông Thành tỏ ra sành sỏi liền đứng lên bắt tay chào hỏi lại.

Chỉ là khi người Tây đó nói một tràng anh mặt đơ như phỗng không hiểu cái gì.

Ngay cả Cố Thừa Luân cũng không biết ứng phó thế nào.

Uông Thành thì khỏi nói, sượng mặt cứ “What? What?” liên tục.

Từng tốt nghiệp Đại học, tiếng Anh của các anh đương nhiên dùng ổn.

Chỉ là đối phương không giống như đang nói Anh ngữ.
Lúc này Doãn Ân Hi đứng lên tươi cười, tay cầm ly champagne mời ông ta, nói một tràng dài, cười đến híp cặp mắt hạnh, mà âm giọng phát ra thật sự là dễ nghe.
Windy đúng lúc đi đến cũng một phen ngỡ ngàng.

Đợi khi gã Tây ấy đi khỏi mới bắt chuyện với Ân Hi.
“Tiếng Pháp là thứ ngôn ngữ tao nhã nhất, nghe cô nói chuyện thật sự cảm nhận rõ rệt được điều này.

Cô giao tiếp sành sỏi như vậy chắc là học lâu rồi nhỉ?”
Doãn Ân Hi nhìn mọi người có chút ngượng ngùng.

Chỉ sợ ban nãy mình quá khoe khoang.
“Lúc nhỏ rảnh rỗi thích cái gì cũng học.

Vì được giáo sư khen ngợi âm điệu nghe hay thì càng quyết tâm.

Tiếc là sau này mãi không có đất dụng võ.”
Ở Hong Kong người tài không hiếm, Ân Hi không tốt nghiệp Đại học cho nên cơ hội tìm việc làm vẫn luôn bị hạn chế.

Cô sau đó chỉ biết phấn đấu, học đủ thứ để lấy thêm bằng cấp.

Chỉ mong bù đắp được khuyết điểm.
Windy thật tình tán thưởng và ngưỡng mộ, lấy trong ví ra hai tấm danh thiếp đưa đến cho Ân Hi, mở lời mời: “Cô có hứng thú đến làm phiên dịch cho tôi hay không? Cộng tác ngắn hạn nhưng mà sẽ không để cô chịu thiệt thòi.

Gần đây văn phòng chúng tôi phải tiếp nhiều khách hàng đến từ Pháp và Thụy Sĩ.”

Doãn Ân Hi sững sờ vài giây liền tươi cười như hoa nở, vui mừng nhận lời ngay.

Vừa hay muốn quay sang cùng san sẻ niềm vui này với Uông Thành thì bắt gặp vẻ mặt trầm buồn của anh bạn, khiến cô có chút khó xử.
“Để em làm ở quán mì đúng là lãng phí nhân tài mà.

Chúc mừng em trước.” Uông Thành gượng cười đáp.

Thấy Windy cũng không có bạn bè nói chuyện Uông Thành nhiệt tình kéo ghế mời cô ấy ngồi xuống cùng bọn họ.
Doãn Ân Hi ngồi xuống làm như thản nhiên chạm ly với Uông Thành và Cố Thừa Luân.
Bốn người qua loa nói chuyện một lúc thì Cố Thừa Luân bị Thượng Thần Hi kéo qua một bên giới thiệu với mấy ông chủ làm trong giới địa ốc.

Rõ ràng là muốn lấy anh kết thân với người ta, cũng chẳng bận tâm tâm tình anh có đang được tốt hay không.
Cố Thừa Luân buồn chán đứng ở một góc.

Thượng Thần Hi cạnh bên vẫn miệt mài xem lại mấy tấm danh thiếp vừa nhận được miệng lẩm bẩm mấy câu.
Helen cuối cùng cũng đi chịu đi đến phía này nói chuyện với Cố Thừa Luân.
“Em chút nữa lên sàn diễn catwalk, bây giờ phải đi chuẩn bị.

Hồi hộp thật đó.

Lần đầu tiên...”
“Anh thật muốn hỏi em, có ai biết anh là bạn trai của em không?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play