“Này, sao trễ vậy mà cô chưa về? Trời sắp tối rồi, công ty của thằng Tép Nhỏ hiện tại có cái gì để lo đâu chứ?”
Uông Thành từ bên ngoài cửa đi vào trong đã bắt đầu nói một tràng, khiến Doãn Ân Hi hơi giật mình cũng có chút buồn cười.
“Không phải đâu, sổ sách và giấy tờ bên ngân hàng tôi có chỗ không được hiểu, vừa nãy phía ngân hàng tín dụng có gọi điện thoại tới.
Họ nói cái gì sai...!cái gì...!tôi không hiểu nên không thể ghi nhớ được.”
Uông Thành tò mò kéo tờ giấy ra xem có chút ngẩn ra.
“Loạn xị cả lên! Thằng Tép Nhỏ không biết làm ăn kiểu gì? Mấy chuyện cơ bản hay trình tự người làm chủ không có chuyện môn như nó đúng là quản không nổi mà.”
“Tôi gọi anh ấy rồi, nhưng chỉ qua loa vài câu thì tắt máy.
Vả lại hình như anh ấy giao thiệp với mấy người lưu manh, tôi còn thấy anh ấy đưa tiền cho họ.
Tôi quan tâm hỏi thì bị anh ấy mắng.
Tôi chỉ sợ anh ấy bị người ta gạt.”
Uông Thành suýt đổ mồ hôi hột.
Doãn Ân Hi quá ngây thơ và lương thiện rồi.
Anh còn không rành thằng bạn thân nữa sao? Nó làm gì đều thích chọn đường tắt để đi, ma giáo đủ trò, thích rước lấy thị phi phiền toái.
Anh vừa định nói lời trấn an Doãn Ân Hi thì ngoài cửa lại có người đi vào, lần này chính là Cố Thừa Luân, dáng vẻ hấp tấp, vừa đi vừa nói: “Tao gọi mãi cho Tép Nhỏ không thấy nó bắt máy.
Nó không ở công ty sao? Nghe chú thím Uông bảo hai người đang ở đây còn tưởng...”
“Luân! Mày khuyên nó đi chứ, bỏ bê công ty kiểu này có muốn làm tiếp tục hay không? Chuyện gì cũng giao cho Ân Hi giải quyết còn nó thì đi bao đồng giao du với đám lưu manh.
Suốt ngày làm chuyện chẳng đâu vào đâu.”
Cố Thừa Luân kéo chiếc điện thoại bàn muốn nhắn tiếp cho Tép Nhỏ thì đúng lúc này bóng dáng quen thuộc kia từ ngoài cửa đi tới.
“Hello! Đông đủ vậy sao?”
… sau đó rẽ vào hướng văn phòng riêng, tức thời bị Cố Thừa Luân và Uông Thành kéo lại.
Nhưng mà Tép Nhỏ chỉ nhìn Doãn Ân Hi, nói như phàn nàn: “Bây giờ còn chưa chịu về tôi không có dư tiền trả lương cho cô đâu.”
“Không phải, anh Thần Hi!” Doãn Ân Hi cầm sổ sách vạch ra chỗ bị sai cho Thượng Thần Hi xem, “Ngân hàng gọi tới báo bên phía công ty kế toán và mã bến tàu vận chuyển sai sót, anh hướng dẫn tôi phải làm thế nào đi.”
“Bây giờ tôi không rảnh lo vụ này, cô cứ tự mình lo liệu đi, làm không xong đừng có quấy rầy tôi.
Tăng ca tôi không có trả tiền thêm đâu.”
Bị Thượng Thần Hi nói cho một tràng nhưng kì tích là Doãn Ân Hi vẫn thản nhiên trở về chỗ bàn làm việc miệt mài thu dọn mọi thứ, một tia buồn giận cũng không thấy.
Uông Thành bất mãn lập tức thay cô lấy lại công bằng: “Mày sao có thể nói người ta như vậy chứ? Cô ấy đã bỏ bao nhiêu công sức làm việc cho công ty của mày, nếu thật sự chấp nhất chuyện tiền bạc thì đã bỏ công ty đi từ lâu rồi.”
“Tao không có xiềng dây xích giữ cô ấy lại đâu...”
Uông Thành nghiến răng muốn đáp trả thì đúng lúc này bên ngoài lại có hai người đẩy cửa bước vào.
Cứ thấy đông đủ là cùng hẹn nhau đến hay sao?
“CIA, ở đây ai là Thượng Thần Hi?”
Thì ra là cảnh sát.
Bốn người lập tức khẩn trương tập trung trở lại.
“Tôi đây.”
“Anh là Thượng Thần Hi à? A hóa ra là cái người tự tử hôm nọ.” Anh cảnh sát này cũng đến chỗ tòa nhà cũ lần trước xảy ra chuyện, đối với Thượng Thần Hi vô cùng ấn tượng.
Chỉ là lời kế tiếp nói ra khiến tất cả hầu như phải bàng hoàng, “Bây giờ chúng tôi tình nghi anh xúi giục hủy hoại hình sự, mời anh theo chúng tôi về sở để hỗ trợ điều tra.”
Ba người bạn còn lại cũng theo Thượng Thần Hi đến sở cảnh sát và chờ ở bên ngoài.
Doãn Ân Hi nhớ đến tấm danh thiếp của luật sư Lôi liền lấy điện thoại bàn ở sở gọi về số đó.
“Phải, phải.
Thượng Thần Hi, khách hàng của luật sư Lôi.
Hiện tại anh ấy gặp chút chuyện...!à được...”
Uông Thành nôn nóng chạy đến bàn làm việc của viên cảnh sát lập tức chất vấn: “Tội chủ mưu chắc là không nhẹ, phía anh phải điều tra cẩn thận lại mới được.”
“Cho nên bây giờ chúng tôi đang điều tra đây nè.” Viên cảnh sát bực dọc đáp lại.
Cố Thừa Luân lo sợ Uông Thành ăn nói không khéo cũng đi đến chỗ hai người đó, như là muốn dẫn dắt cảnh sát mở rộng hướng điều tra: “Có khi nào bị ai đó gán tội hay không?”
Dù anh và Thần Hi có gút mắc thế nào, nhìn thấy nó bị cảnh sát bắt đi trong lòng cũng không được yên.
Uông Thành càng đồng tình hơn, câu nào cũng là bênh vực: “Thì chính là hiểu lầm thôi mà.
Mấy cái tên ma giáo đó nhìn thấy Tép Nhỏ liền chỉ tay vào mặt nó, nói Tép Nhỏ bảo bọn chúng phá phách chỗ công trường Thành Nam và nhân viên khảo sát của BM.”
BM là công ty xây dựng đang nhận được sự đầu tư của Tập đoàn Thượng Thần, chuyện này thì Thừa Luân biết khá rõ.
Lúc này trong lòng anh càng mâu thuẫn nhiều hơn.
“...!làm cái gì cũng có động cơ mà.
Sếp à, động cơ là gì vậy?”
“Vậy tại sao người ta lại đổ oan cho anh ta?” Viên cảnh sát vừa viết lại lời khai vừa thản nhiên trả lời lại với Uông Thành.
“Đám ma giáo đó nói vài lời thì anh xem là thật hả? Anh không nghĩ là họ có thù với Thượng Thần Hi hay sao? Gần đây chuyện làm ăn công ty anh ấy có chút khó khăn, gây thù ghét từ đám cho vay nặng lãi...!Lần trước anh thấy rồi mà, bọn người đó còn hung hăng muốn ném anh ta xuống lầu.”
“Lần đó không phải tự tử à?” Viên cảnh sát cố ý trêu lại, nhưng vẻ mặt rất đỗi lạnh lùng.
“Anh...!Nói chung các anh phải xử sự minh bạch.” Uông Thành hơi thẹn cố mạnh miệng đáp lại cho bằng hơn.
Lần này viên cảnh sát không nhịn nữa đập mạnh bàn tay xuống bàn làm việc: “Anh cãi thắng tôi cũng vô ích, tôi chỉ làm việc theo trình tự thôi.”
Cố Thừa Luân vịn vào vai thằng bạn, nhắc nhở kìm chế.
Hai người bấy giờ chỉ biết nhìn nhau.
Cho đến khi thấy Tép Nhỏ từ chỗ phòng cho lời khai đi ra.
Hai viên cảnh sát thảo luận với nhau mấy câu thì nhìn về phía Tép Nhỏ lạnh lùng nói: “Biết không có đơn giản vậy mà.
Được rồi, cùng với bản khẩu cung này chúng tôi sẽ mang hết hồ sơ trình lên sở Lập pháp để mà chính thức khởi kiện anh.
Anh có thể giao nộp lại giấy tờ tùy thân và nhờ người bảo lãnh mình ra.”
“Có phải có hiểu lầm gì không?’’ Uông Thành hoàn toàn không dám tin.
Lúc này Doãn Ân Hi cũng bàng hoàng cố trấn an Thượng Thần Hi.
“Tôi đã gọi cho luật sư Lôi, cô ấy có thể đến giúp anh...”
“Ai bảo cô gọi, ai cần cô xen vô chuyện này? Cô đừng ở đây nữa, về nhà đi.” Thượng Thần Hi bực dọc, ánh mắt hung tợn như muốn nuốt chửng người ta mới vừa lòng.
Uông Thành nhìn Doãn Ân Hi ủ dột không nhịn được muốn mắng cho thằng bạn một trận nhưng ngại là đang ở trong sở cảnh sát nên không muốn gây ồn ào.
Xong mọi thủ tục, anh ra ngoài bắt taxi và thanh toán trước giúp Ân Hi mới cùng hai thằng bạn đi bộ ra chỗ cảng biển hóng gió.
Thượng Thần Hi âm trầm như vậy đúng thực cần luồng gió mạnh thổi tan những nặng nề dồn nén.
Còn Uông Thành cũng kịp thời làm một tràng góp với gió đánh tan muộn phiền của thằng bạn: “Mày có lương tâm hay không? Cũng đâu phải bảo mày quỳ xuống khấu đầu, nói đơn giản một câu cám ơn với cô ấy thì có thiệt hại gì chứ?”
Nhìn Thượng Thần Hi vẫn điềm nhiên đặt tay lên thành lan can ngoài bến phà, Uông Thành càng bực dọc, càng mắng càng giận: “Mày đúng không phải là người, cô ấy đã làm cho mày biết bao nhiêu chuyện, chịu đựng mày sai bảo, không cảm ơn câu nào còn hằn hộc trách mắng người ta.
Thái độ của mày như vậy sau này có con bảo tao sao dám cho nó nhận mày làm cha đỡ đầu, nhất định sẽ bị mày dạy hư.”
“Cô ấy làm công cho tao chứ không phải là vợ tao đâu.”
“Mày đừng có mơ.”
“Ân oán của tao với nhà Thượng Thần bớt một người đến làm phiền thì tao đỡ phải lo cho người đó.
Mày đừng lắm lời nữa.”.