“Ân Hi?”
“Không đánh thức anh chứ? Cả đêm anh cứ nằm ngủ trong tư thế không thoải mái vậy sao?”
Cố Thừa Luân xoa bả vai, sau đó làm động tác vươn vai: “Trời sáng rồi sao? Tôi nghe tiếng bước chân còn tưởng là có trộm.
Uông Thành giao chìa khóa nhà cho cô ư? Đến sớm như vậy có chuyện gì không?”
“Không phải, là anh Thần Hi.
Anh ấy phải trở lại công trường nhờ tôi sang đây nấu bữa sáng cho anh.”
“Nó thường hay sai bảo cô vậy ư?”
“Anh ấy đưa dư tiền chợ, tính công cho tôi mà.
Anh đừng ái ngại, huống chi tôi cũng muốn sang xem anh thế nào?”
Cả hai đi ra khỏi phòng thẳng một mạch xuống dưới bếp: “Tôi không phải trẻ con, nhưng mà cũng cảm ơn cô.”
Vì lần trước Thượng Thần Hi ăn cháo nghêu của Doãn Ân Hi thật sự vừa bụng nên mới nghĩ ra chủ kiến này, nhân đây cũng muốn để Cố Thừa Luân thấy được Helen đã thiếu sót quan tâm đến bạn trai của mình rất nhiều.
Cô ấy chỉ lo mải mê làm việc, nhìn thấy Thừa Luân tỏ ra mạnh mẽ luôn nghĩ đâu là sự thật, còn giữ quan điểm quan tâm vừa phải để anh không cảm thấy bị cho là yếu đuối.
Cố Thừa Luân rửa mặt xong nhìn thấy dáng vẻ Doãn Ân Hi trong bếp thì có chút xao động, hình ảnh này...!giống như được anh ao ước từ rất lâu khi nghĩ về khung cảnh gia đình trong tương lai.
Muốn nói điều gì đó thì tiếng chuông cửa bên ngoài lại reo lên, Cố Thừa Luân đi ra ngoài mở cửa.
Lúc bốn mắt chạm phải cùng nhìn nhau Thừa Luân suýt chút nữa thì bật khóc.
Sự yếu đuối của một đứa trẻ khi trông thấy mẹ đã không còn chút rào chắn để mà được tuôn trào bất tận.
Nhưng Thừa Luân không nhỏ lệ chỉ thấy cõi lòng rất là an ủi.
Helen nhìn màn hình máy vi tính, bản kế hoạch đang gõ nửa chừng đã cụt hứng.
Cô muốn lấy điện thoại gọi cho Cố Thừa Luân nhưng nhất thời không biết nói gì.
Thư kí gõ xuống cánh cửa hai cái liền đi thẳng vào đây có vẻ rất khẩn trương.
“Helen! Hôm nay anh Lục đến cùng chúng ta họp về buổi tiệc ra mắt hình ảnh đổi mới của Star J.”
“Được.
Tôi chuẩn bị ra ngoài họp liền đây.”
“Tôi hơi nhiều chuyện một chút, cha anh Cố vừa mất có mấy hôm chúng ta bên này mở party có phải hơi lạnh lùng rồi không? Helen! Cô mở lời mời với anh ấy như thế nào? Dù sao anh Cố cũng là một trong những cổ đông.”
Helen hít vào một hơi sâu, hơi nhún vai tỏ ra không có gì.
Ai lại biết cô vì chuyện này cả đêm không thể ngủ ngon, càng không dám đối diện với Cố Thừa Luân.
Nhưng buổi tiệc lần này liên quan đến tên tuổi của Star J, khách mời đều là doanh nhân có địa vị quen biết với Lục Tuấn, họ đã rất nể mặt đến cái tòa soạn nhỏ này.
Huống hồ những gì đã lên kế hoạch chi tiết Helen không muốn vì chuyện cá nhân khiến công tác chuẩn bị có sự thay đổi, mà cô cũng không tài nào dời lại lịch trình.
Cô đi đến văn phòng kế bên chủ trì cuộc họp, Lục Tuấn gợi ý rất nhiều hợp đồng quảng cáo khiến ai nấy trầm trồ.
Helen ngược lại mặt lạnh như tờ, nghe ra điều thú vị tiếp theo trong lời nói vô tình của Lục Tuấn.
Cô ngẫm nghĩ, tan họp sẽ gọi báo ngay với Cố Thừa Luân.
Nhưng cô gọi mãi cũng không có ai bắt máy, đoán chừng Thừa Luân lúc phiền muộn không mang điện thoại* theo bên người nên chỉ gọi tổng đài gửi tin vào máy nhắn cho anh ấy.
*Năm 1990 điện thoại di động có thiết kế rất lớn, khoảng bằng viên gạch thẻ nên mang theo người rất bất tiện.
Máy nhắn tin kích cỡ lớn hơn hộp quẹt diêm một chút, chuyển từ tin nhắn thoại người khác gửi từ tổng đài thành văn bản hiển thị trong máy nhắn.
Sau đó cô nghĩ ngay đến việc gọi cho Thượng Thần Hi.
“Cô chắc chắn là công trình Thành Nam?”
“Nghe giọng điệu của anh không đúng lắm, anh giống như không trông mong dự án này tiếp tục triển khai nhỉ.
Số thiết bị của anh được cứu rồi đấy.”
“Dù sao cũng cảm ơn cô báo lại tin tức này.”
“Tôi bận rồi, anh tự tính toán nhé!”
Thượng Thần Hi đúng thực không cảm thấy vui mừng quá đỗi.
Số thiết bị của anh được cứu, nhưng mà như thế thì làm sao chứ, thu lời cũng chẳng bao nhiêu, không giúp được cho khó khăn của thằng Luân lúc này.
Anh cần là cả dự án Thành Nam do Dật Vĩ bắt tay khởi công lại.
Một triệu! Thằng Luân kiếm đâu ra một triệu trong lúc này, ngoại trừ nó bán đi căn nhà ở khu Trung Hoàn.
Tuy nhiên đó là căn nhà mơ ước dự tính cho tương lai của nó và Helen.
Đang sống êm ấm buộc phải lao vào hoàn cảnh eo hẹp khó khăn, chỉ sợ thằng Luân không chịu nổi.
Thượng Thần Hi nhờ bạn bè đi xác minh sự thật lời Helen có đúng hay không và muốn biết thêm thời gian cụ thể, lúc tan làm Thượng Thần Hi vội vã trở về chỗ quán mì.
“Chà, mày nhanh vậy muốn bị cháy đen rồi sao, ra dáng lắm nha.” Uông Thành vừa trông thấy Thượng Thần Hi đã vội trêu.
“Anh đến đúng lúc lắm, tôi có nấu canh, múc cho anh một bát nhé!” Doãn Ân Hi tươi cười.
Thượng Thần Hi chạy đến chỗ Cố Thừa Luân đang ngồi thì bị người phụ nữ bên cạnh quay mặt qua mỉm cười làm cho đứng hình mấy giây.
“Chà! Tép Nhỏ, con cao lớn vậy sao? Nhận không ra, anh tuấn và rắn rỏi lắm.
Không như Thừa Luân nhà dì, cứ như thư sinh mãi.”
“Chào dì! Lâu rồi không gặp.”
“Nhìn hai đứa giống có chuyện muốn nói với nhau, dì sang quầy thu ngân trò chuyện với chị Uông.” Nói rồi mẹ của Thừa Luân vui vẻ rời đi, nhường lại chỗ cho Thượng Thần Hi.
Thượng Thần Hi đang lúc gấp gáp, cũng không hiếu kì chuyện mẹ Cố Thừa Luân trở về, chỉ lo bàn vào đề tài chính.
“Nhớ đến cuộc giao dịch mà Lôi thị tiến hành không? Tao đoan chắc công ty con do Lôi thị thu mua sẽ nhận thầu lại dự án công trình Thành Nam."
Cố Thừa Luân nhanh miệng thảo luận trước, thần thái đã khôi phục lại bình thường, nhìn càng có nét phong sương mà người đàn ông trưởng thành nên có nữa.
“Helen trưa này đã gọi báo cho tao tin tức có công ty xây dựng nhận công trình ấy, bên Thượng Thần đã bỏ vốn đầu tư.”
Cố Thừa Luân nghe nhắc đến cái tên Helen ánh mắt hơi thay đổi, nhưng mà cũng không dễ nhận ra được tâm tư bên trong.
Anh vẫn im lặng nghe thằng bạn tiếp tục nói:
“Lôi thị và tập đoàn Thượng Thần xưa nay nói nghịch không phải nghịch, nhưng nói thuận lại càng không đúng lắm.
‘Nước sông không phạm nước giếng’, nói thế càng không đáng tin, chung một ngành mà không nói đến cạnh tranh thì thật buồn cười.”
Uông Thành đi tới đi lui dọn quán vẫn nghe rõ mồn một chuyện mà hai thằng bạn đang thảo luận, anh làm ở ngân hàng, mấy công ty có dự án hay giao dịch đều ít nhiều nắm được thông tin.
Anh không nhịn được cũng góp lời xen vô mấy câu:
“Công ty quái quỷ đó gián tiếp hại chú Cố, nói thế nào Dật Vĩ của chúng ta phải cạnh tranh với họ mối làm ăn này.”
“Mày nói hay lắm.
Thành! Mày lúc nào cũng luôn đi đầu và đồng lòng ủng hộ tao.
Tao nhất định làm được.”
“Tép Nhỏ! Mày được sao, mày hiện tại đâu có trong người bao nhiêu tiền.
Đừng có lại liều lĩnh như trước.” Cố Thừa Luân lo lắng khuyên giải.
“Quan trọng bước đầu tao đã nhìn ra cơ hội.
Tao chỉ sợ ngồi đó chẳng nhìn thấy chút cơ hội nào cho mình và hối tiếc bỏ sót nó.
Tiền không phải vấn đề, cái gì có thể giải quyết bằng tiền càng không được coi là vấn đề.”
Doãn Ân Hi mang canh ra đặt lên bàn, khóe môi cong lên ẩn hiện ý cười, ánh mắt ngược lại chứa chan lòng ngưỡng mộ.
Thượng Thần Hi chính là như vậy, mang đến cho người ta ngọn nguộn của chiến đấu hết mình, năng nổ hết mình.
Hào quang của anh ấy chính là những lý tưởng và khao khát vực dậy trong cuộc đời, và cũng có thể là chấp niệm của chính anh ta nữa..