*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ Văn còn nhớ rõ ngày bé khi mẹ hắn quá bận rộn thì sẽ gửi nhờ hắn bên nhà ông bà ngoại, thực ra đối với hắn như vậy lại khá vui bởi ông bà ngoại sẽ cho hắn ăn thật nhiều đồ ngon. Ông bà ngoại đối xử với hắn tốt gấp vạn lần so với bà nội hắn.

Nhưng cho dù như vậy Từ Văn vẫn hiểu rõ một điều là ông bà ngoại đối xử với hắn không giống với ba đứa con nhà các chú, đây là tình huống vô cùng bình thường ở nông thôn.

Ở nông thôn, con gái đã gả như bát nước hắt đi vậy, đã trở thành con cháu nhà người khác, nói thế nào hắn cũng mang họ Từ, mặc kệ hắn có nghịch phá ra sao, hư đốn thế nào thì cũng là chuyện của nhà họ Từ chứ chẳng phải nhà họ.

Ban nãy hắn chắc cũng được xem như comeout nhỉ? Nếu anh họ hắn mà làm vậy ông bà ngoại chắc chắn không tiếp thu được, nhưng đó lại là hắn…… Cho dù có đoạn tử tuyệt tôn thì cũng là nhà họ Từ đoạn, ông bà ngoại hắn cũng sẽ dễ tiếp nhận hơn đôi chút, không đến mức tức tới hỏng người.

Có điều hắn lỡ làm ra chuyện này ở nông thôn chỉ sợ ngày sau hắn sẽ khó sống đây…… Cho dù ông bà ngoại hắn không nói lung tung thì những người khác cũng sẽ đem chuyện này đi đàm tiếu khắp nơi…… Đến lúc đó mấy chuyện như xa lánh cũng lũ lượt kéo tới.

Kỳ thật Từ Văn không để tâm tới lời đàm tiếu của người khác, dù sao hắn luôn tự chống đỡ quen rồi. Nhưng có vài người không dễ ứng phó như vậy, ít nhất người bà khó lắm mới chịu để hắn yên kia chắc chắn lại tới gây phiền toái cho hắn, hắn cũng không yên tâm để bé ngốc đi tiếp xúc với hàng xóm xung quanh được.

“Từ Thiên, sau này mình đổi chỗ ở nhé?” Duỗi tay xoa đầu bé ngốc, Từ Văn hỏi.

"Được ạ!” bé ngốc gật gật đầu, “Em ở với Từ Văn!”

“Ngoan quá!” Từ Văn mỉm cười. Chuyện chuyển nhà đối với hắn nói khó cũng không khó mà nói dễ cũng chẳng dễ. Vấn đề đầu tiên là chuyển đi đâu, bé ngốc không có chứng minh thư nên lại càng phải chú tâm hơn nữa, với lại chuyển đi nơi khác thì phải kiếm tiền như nào cũng là vấn đề nữa…… Ở đây hắn có khách quen, cho dù chỉ bày quán bán qua ngày cũng kiếm được dăm ba đồng, nhưng chuyển qua nơi khác chưa chắc đã có thể sống bằng cách này.

Có lẽ hắn cứ chuyển lên trấn trên trước đã. Tuy rằng ở đó không ít người biết mặt hắn, nhưng cũng chỉ là biết mặt thôi, không giống ở nông thôn ai ai cũng là trưởng bối của hắn, ai ai cũng có thể khoa tay múa chân dạy dỗ hắn phải làm này làm kia, mà hắn cũng không cần lo lắng người quen tới gây chuyện.

Tối nay bé ngốc ngủ tới ngon ngọt trong khi Từ Văn lại trằn trọc mãi không vào giấc nổi. Hắn bận nghĩ đủ thứ chuyện, mãi sớm hôm sau mới ngủ được. Cuối cùng nếu không phải bé ngốc cọ tới cọ lui trên người hắn có lẽ hắn đã chẳng dậy nổi.

“Từ Văn, Từ Văn, dậy ăn gì đi!” Bé ngốc hôn bép bép lên má Từ Văn mấy cái, sau đó liền bắt đầu nhớ thương bữa sáng.

Nhìn nụ cười tươi tắn của bé ngốc, Từ Văn đột nhiên cảm thấy cho dù có ở đâu đi chăng nữa, chỉ cần có đối phương bên cạnh là đủ rồi.

Sáng nay vẫn rất bình yên, Từ Văn không đi đâu cả, hắn chỉ dẫn bé ngốc đem tất cả đồ cần giặt trong nhà ra giặt hết, sau đó đem mấy món hắn dùng để bày quán ra cọ rửa một thể luôn. Tới buổi chiều, cuối cùng 3 người chú hắn cũng tới cửa hỏi chuyện.

Trong mắt người lớn tuổi, khi tới một số tuổi nhất định thì phải kết hôn sinh con, muốn cưới muộn chút đã là tội không thể tha thứ rồi chứ đừng nói tới việc hắn muốn sống chung với một thằng con trai, hơn nữa thằng đó còn là một thằng ngốc.

Từ Văn không tiếp xúc nhiều với mấy người chú này, đây là lần đầu tiên họ xúm vào cùng dạy dỗ hắn, hắn cũng không tranh luận với họ, từ đầu tới giờ chưa nói câu gì, nhưng hắn vẫn ngồi cùng phía với bé ngốc bên chiếc bàn bát tiên, cùng nắm chặt tay nhau đối mặt với mọi chuyện.

Vốn dĩ hắn định đuổi bé ngốc lên gác xem TV, để mình hắn đối mặt với mọi chuyện là đủ rồi. Có điều nghĩ tới tương lai sau này, hắn lại để bé ngốc ở lại cùng —— Nếu họ muốn bên nhau thì sẽ luôn phải đối mặt với ác ý của người khác, mà hắn hy vọng bé ngốc có thể cùng hắn đối mặt với tất cả.

Lúc bé ngốc mới gặp Từ Văn đến nói còn chẳng biết, tuy mấy nay y nhận mặt đồ dùng rất nhanh nhưng vẫn chưa đủ thời gian nên giờ y chẳng khác nào tờ giấy trắng, lúc mới ngồi ngồi nghe y vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng lát sau y lại nắm thật chặt tay Từ Văn.

“Tao cũng lười bám theo mày nói này nói kia, tự mày muốn sống thế nào thì sống thế đi, dù sao mày cũng là người nhà họ Từ, chẳng liên quan quái gì tới bọn tao cả!” Cuối cùng, chú cả Từ Văn bỏ lại câu này rồi rời đi.

Từ Văn quay đầu hôn bé ngốc cái chóc, mấy ông chú của hắn vẫn thuộc dạng dễ đối phó, nhưng người khác thì chưa chắc đã vậy đâu….

“Từ Văn, không được bỏ rơi em.” Bé ngốc bây giờ mới phản ứng kịp, y mặt đầy đáng thương nhìn Từ Văn, lo lắng nói. Tuy y không hiểu hết những lời đó nhưng y vẫn hiểu một điều rằng họ muốn tách y khỏi Từ Văn.

“Sẽ không, anh chắc chắn sẽ không bỏ rơi em đâu!” Từ Văn lại hôn bé ngốc.

Bé ngốc cười thật rạng rỡ: “Từ Văn, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau!”

“Ừ!” Từ Văn ôm chầm bé ngốc, chỉ cần họ luôn ở bên nhau thì chẳng có chuyện gì cần lo lắng cả.

“Từ Văn, mày nói đi, mày với cái thằng ngốc này là chuyện gì hả?” Mấy người chú của Từ Văn vừa đi bác cả hắn liền vọt tới, theo sau còn có bác dâu cả và bà nội hắn.

“Cháu muốn sống cùng cậu ấy cả đời.” Từ Văn nói, hắn không nhịn nổi tiếng thở dài.

“Mày cái đồ hỗn trướng này! Sao mày dám nói vậy hả!”

“Tiểu Văn cháu ơi, cháu hãy nói thật…… Nói thật cho bá là không có chuyện gì xảy ra giữa cháu và đứa ngốc này đi.”

“Tao đã nói mày là cái đồ sao chổi mà! Nhẽ ra lúc mày mới đẻ tao nên dìm chết mẹ mày đi cho rồi! Trời ơi sao số tôi khổ quá vậy trời, có đứa con trai cũng bị khắc chết, còn cái thứ cháu chắt này có cũng như không!”

……

Bác cả Từ Văn nổi trận lôi đình, bác dâu thì không tin nổi vào tai mắt mình, còn bà nội hắn thì luôn miệng mắng chửi. Ba người chú hắn ban nãy vẫn phân biệt được phải trái đúng sai, bà nội hắn thì không vậy, bà ta nhanh chân xông về phía hắn rồi đánh hắn túi bụi.

Nghĩ tới lần trước bé ngốc xông lên trước chặn đòn hộ hắn, lần này Từ Văn nhanh tay kéo bé ngốc ra sau trước, sau đó lùi lại mấy bước: “Bà nội, không phải lần trước bà đã đồng ý không tới nhà cháu gây chuyện rồi à?!”

Bà nội Từ Văn khựng lại một lát, đúng là lúc ấy Từ Văn bảo là chỉ cần bà không tới gây sự nữa thì sẽ cho bà tiền…… Bà tận mắt nhìn thấy cục tiền ngàn tệ kia thật, bà ta há miệng thở dốc nhưng quả thật không dám gây sự nữa.

“Bố mày nhổ vào ấy!” Bác cả Từ Văn vẫn nổi sùng như cũ: “Từ Văn, mày làm ra cái chuyện đấy tao biết giấu mặt vào đâu hả? Mày có nghĩ cho nhà họ Tưd này không? Hôm nay mày bắt buộc phải đuổi cái thằng đần này đi!”

“Ông dữ như vậy làm gì hả? Ông không thể ai nói cái gì cũng tin thế chứ, biết đâu mọi chuyện không như ông nghĩ thì sao…… Nhỡ đâu Tiểu Văn chỉ muốn kết bạn thì sao?” Bác dâu cả kéo chồng mình lại rồi mới nhìn về phía Từ Văn.

“Kiếm một thằng đần chẳng biết rúc từ cái xó xỉnh nào ra về làm bạn cái nỗi gì? Nói không chừng thằng đấy là lừa đảo thì có! Từ Văn, hôm nay mày mà không đuổi cái thằng ngốc này đi thì sau này đừng nhận mình họ Từ nữa!” bác cả Từ Văn quát. Cháu trai ông đi sống với một thằng con trai thì bảo sau này ông phải vác mặt ra đường kiểu gì hả? Con trai của ông biết kiếm vợ thế nào đây?

Bà nội Từ Văn lúc này cũng hồi thần lại: “Từ Văn mày mà không chịu đuổi thằng này đi tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà! Đây là nhà của con tao cũng chính là nhà của tao!”

“Ngày mai cháu sẽ dọn đi ngay.” Từ Văn đã sớm đoán được mọi chuyện rồi cũng tới bước đường này. Ngày trước lúc ba hắn mới qua đời, bà nội đã muốn tống cổ hai mẹ con hắn ra khỏi nhà luôn rồi. Bà ta nói nhà này không chứa chấp họ, còn nói nếu không phải do hai mẹ con họ thì con trai bà đã chẳng xảy ra chuyện gì rồi……

Lúc đó không ai ủng hộ lời bà cả, bác cả hắn chưa đến mức thèm khát cái nhà gạch phôi này nên cuối cùng bà ta mới không toại nguyện. Nhưng nay đâu giống xưa, cho dù bác cả hắn vẫn chướng mắt cái nhà này thì sau khi chuyện đó xảy ra chắc chắn bác ta không muốn gặp mặt hắn lần nào nữa.

Từ Văn sống ở đây từ bé nên hắn biết rõ cuộc sống khi bị người làng bài xích sẽ như nào. Nên hắn đương nhiên không muốn ở lại đây nữa.

Ở nông thôn hộ nào cũng có nhà riêng, nhà ở cũng chẳng đáng tiền chứ đừng nói tới căn nhà xây mấy mươi năm chưa sơn sửa gì của hắn, nhà này ở nông thôn đã coi là nát rồi, nên bà nội Từ Văn ồn ào náo loạn đòi đuổi hắn đi cũng chỉ muốn hắn khó chịu thôi chứ cũng chẳng phải thèm muốn căn nhà này của hắn gì cho cam.

Từ Văn rất nhanh đã thương lượng xong với nhà bác cả, hắn sẽ rời khỏi đây, mỗi tháng đều chuyển tiền cho bác cả, mà từ nay về sau cho dù có chuyện gì đi nữa thì cũng chẳng liên quan tới nhau cả.

Giờ đây hắn đã từ mặt hết họ hàng thân thích…… Từ Văn cười khổ, rồi dẫn bé ngốc lên trấn trên —— Giờ hắn cần thuê nhà cái đã.

Nay Từ Văn dẫn bé ngốc đi dạo phố chứ hai người không xem TV gia tăng tình cảm như mọi khi, đương nhiên sẽ không biết nay mấy kênh đăng thông báo tìm người lận.

Trong ảnh là một người con trai trẻ tuổi có vẻ ngoài rất đẹp trai, trông khá khí thế.

Đồng thời Đại Vũ đang đóng đô ở khách sạn sau bao năm cuối cùng cũng may mắn được chứng kiến khuôn mặt thật của lão đại sau lớp mặt nạ sắt kia. Tuy rằng chiếc mặt nạ đó là nguyên do khiến cậu tới tận khi lão đại gặp chuyện mới biết diện mạo thật của đối phương, nhưng nó cũng là một biện pháp khiến cho kẻ địch không biết khuôn mặt thật của lão đại.

Lúc trước họ nghĩ nếu lão đại còn sống thì sẽ hoặc ở bệnh viện hoặc ở cục cảnh sát nên mới không dùng tới cách này, nay họ không chờ được nữa…… Đương nhiên, tới giờ họ vẫn chưa biết lý do vì sao đối phương lại nhắm vào họ nên không dám để lộ chuyện lão đại có khả năng còn sống ra ngoài nên thông báo tìm người này cũng là do cậu tốn chút công phu nhờ người khác ra mặt hộ còn bản thân thì nấp sau màn.

Lão đại chắc chắn còn sống ha? Nắm chặt di động trong tay, Đại vũ chỉ thấy lòng mình nặng nề khôn tả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play