Lời nói của Tiết Ngải khiến cho Phùng Tĩnh Tô không thể phản bác. Đúng là vậy, nàng luôn luôn lén chạy tới, ngoại trừ Tiết Ngải với Mộng An thì không ai biết nàng và Tiết Ngải có quen nhau, vậy thì những đồ vật này xuất hiện thế nào, căn bản là không có cách giải thích.

Nàng cười rồi gật gật đầu: “Được rồi, ta đã hiểu.”

Thấy sắc mặt nàng hơi kì lạ, Tiết Ngải không yên tâm mà gọi một tiếng: “Tô tỷ tỷ?”

“Tiểu Ngải, có chuyện ta chỉ nói cho nàng, ta cũng chỉ muốn nàng nói lời thật lòng.”

Tiết Ngải nghe vậy thì đoán nàng lại đề cập đến vấn đề trước đó, cực kỳ khó xử.

“Ta muốn tranh ngôi đế.” Phùng Tĩnh Tô nói một câu long trời lở đất, dọa Tiết Ngải đến mức nàng che lại miệng của mình.

“Nàng sẽ nguyện ý giúp ta chứ?” Phùng Tĩnh Tô thấy bộ dáng sửng sốt của nàng thì không nhịn được cười, nhưng mà nàng ấy không thể cười, đây là một vấn đề rất nghiêm túc.

Hơn nửa ngày sau Tiết Ngải mới bỏ tay xuống: “Người… chắc chắn sao?”

“Ta chắc chắn.” Phùng Tĩnh Tô không chần chờ chút nào. Nếu không tranh ngôi đế thì nàng sẽ chẳng về lại nước Vân. Cho nên từ ngày rời khỏi Phi Diệp Tân, nàng đã sớm quyết định.

Tiết Ngải không trả lời vội, nàng khôi phục tâm trạng của nàng: “Tô tỷ tỷ, sau khi người trở về kinh thành thì các thế lực trong triều đình đều chú ý đến người, nhưng mà theo thời gian phát triển, mặt hồ bị người khuấy động sẽ trở lại như thường. Nước đọng thì không còn lối ra, người cần một cục đá khuấy động các thế lực lên, vậy thì người mới tìm thấy cơ hội.”

Phùng Tĩnh Tô cười, đây mới là lời mà Tiểu Hồ Ly sẽ nói ra: “Nàng nói rất phải, ta thật sự cần một viên đá, nhưng mà rất khó để tìm được người thích hợp.” Trong tay nàng thực sự đang không có ai.

Tiết Ngải đứng lên, cúi người thi lễ: “Ta nguyện ý trở thành cục đá kia.”

Trở thành cục đá chính là muốn dùng mình đi khuấy động một vũng nước đọng, thế lực trong kinh thành rắc rối phức tạp, sơ ý một chút sẽ rước lấy họa sát thân. Phùng Tĩnh Tô không nói những lời này với Tiết Ngải, nàng tin tưởng khi Tiết Ngải lựa chọn thế này thì đã nghĩ rất kĩ.

Tiết Tam tiểu thư ngốc nghếch? Nha đầu này đã lừa toàn bộ người trong kinh thành như thế. Đôi mắt chất phác kia chỉ nhìn chăm chăm vào sự liên hệ của các thế lực lớn trong kinh thành.

Phùng Tĩnh Tô hỏi một vấn đề khác: "Tại sao lại giúp ta?"

Con mắt Tiết Ngải lại bắt đầu đảo qua đảo lại. Lúc đưa ra lựa chọn nguy hiểm nhất, nàng không chút do dự, thế nhưng bây giờ đối mặt với vấn đề đơn giản như vậy, nàng lại không thể trả lời.

Phùng Tĩnh Tô vẫy tay, Tiết ngải nghe lời đi qua đã bị Phùng Tĩnh Tô kéo thẳng vào trong ngực: "Tiểu Hồ Ly, nàng đang câu người thợ săn này đúng không?"

Phùng Tĩnh Tô nói ngay bên cạnh tai Tiết Ngải, luồng không khí nóng phả vào lỗ tai của nàng khiến cả người Tiết Ngải mềm nhũn, trái tim đập kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi ngực.

“Ta… chỉ nghĩ như vậy.” Tiết Ngải nói ra câu này cực kỳ khó khăn, sau đó nàng lại ngẩng đầu nhìn Phùng Tĩnh Tô: “Vậy thì không biết Tô tỷ tỷ có nguyện ý cắn mồi câu này hay không?”

Nhìn mà xem, đuôi cáo lộ ra rồi kìa? Lòng Phùng Tĩnh Tô tràn đầy vui vẻ mà nhìn Tiết Ngải nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên, đây chính là tiêu chuẩn dẫn khởi của Tiểu Hồ Ly. Năm đó nàng đã bị mắc câu như thế đấy.

Tiết Ngải cảm giác trên lưng bị xiết lại, cả người nàng đã được Phùng Tĩnh Tô ôm chặt lấy.

“Ta cảm thấy nói ra lời này bây giờ vẫn còn rất sớm, nhưng mà ta muốn nàng lại là Tiểu Hồ Ly, chỉ là Tiểu Hồ Ly của mình ta mà thôi.”

Đôi mắt to của Tiết Ngải dần cong thành hình trăng khuyết: “Được ạ.”

Phùng Tĩnh Tô biết thể hiện dã tâm của mình nhanh như vậy thì hơi nóng vội, trước khi nàng về nước đã muốn tiến hành từng bước một, mưu toan chậm rãi. Nhưng mà kế hoạch lại thay đổi nhanh chóng, trên đường về nước, nàng thấy nước Lịch có binh cường mã tráng, hiểu ra dã tâm của nước Lịch với nước Dịch đã rõ rành rành. Nước Dịch giàu có xa hoa lãng phí, tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của nước Lịch, sau khi nước Lịch chiếm được nước Dịch thì tất nhiên sẽ trở nên lớn mạnh, sát vách nước Vân có một cường quốc như thế cũng không phải chuyện tốt. Mặt khác, nàng thực sự không nỡ để Tiết Ngải tự ép bản thân nàng ấy, người cường thế như nàng không chịu nổi cảm giác không thể yêu chiều bảo bối bé bỏng của mình, tức muốn chết.

Tiết Ngải thật sự rất vui vẻ, không chỉ bởi vì Phùng Tĩnh Tô đến tặng đồ cho nàng vào đêm khuya mà còn vì Phùng Tĩnh Tô nguyện ý nói lời trong lòng cùng nàng.

“Tô tỷ tỷ, chuyện quan trọng như vậy mà người cũng chịu nói với ta, ta rất rất rất vui.” Tiết Ngải dựa vào vai Phùng Tĩnh Tô, nàng cảm giác cái ôm này mang theo sự ấm áp chưa từng có.

Phùng Tĩnh Tô nắm cái cằm nho nhỏ của nàng: “Chẳng lẽ nàng đang nghi ngờ ta?”

“Không dám đâu.” Con ngươi Tiết Ngải sáng rực: “Ta vẫn luôn luôn tin tưởng người, tin rằng người sẽ trở về.” Nàng ẩn nhẫn chịu đựng nhiều năm như vậy chỉ để chờ người này trở về. Đợi được đến hôm nay, tất cả đều đáng giá.

“Tiểu Ngải, đừng gượng ép bản thân mình. Nàng sợ mục tú ngọc lâm* sẽ khiến danh môn dòm ngó.” Phùng Tĩnh Tô vuốt mái tóc mềm mại như tơ lua của Tiết Ngải: “Ẩn nhẫn nhiều năm vậy rồi, nên để bọn họ nhìn thấy Tam tiểu thư thật sự.”

* Mục tú ngọc lâm: ẩn dụ người xuất chúng sẽ dễ bị đố kị, gặp họa.

Tiết Ngải khéo léo ngẩng đầu, nàng giống như một chú gấu đang chờ chủ nhân vuốt ve: “Ta nghe Tô tỷ tỷ hết.”

Ánh trăng như dòng chảy chiếu vào vẻ mặt diễm lệ của Tiết Ngải, con ngươi xinh đẹp sáng lấp lánh, môi Phùng Tĩnh Tô mấp máy, sự rung động dâng lên trong lòng bị nàng cưỡng ép đè xuống: “Ngoan.”

Tiết Ngải có thể nghe được tiếng tim nàng đập, nàng phát hiện ra nàng thích Phùng Tĩnh Tô nhiều hơn cả trong tưởng tượng. Các nàng đều động tâm từ hồi gặp nhau thuở nhỏ. Một người thanh lãnh lạnh lùng, một người giảo hoạt thông minh. Trùng hợp nàng lại có dáng vẻ ta thích, cho nên tim ta có nàng. Khi đó không có ai nghĩ đến sau này, một người là Công Chúa, một người là quý nữ vọng tộc lại có được một mối nhân duyên tốt, các nàng đều sẽ phải lấy chồng sinh con rồi sống cả đời trong cửa hậu trạch. Tất cả những người con gái có thân phận giống như các nàng đều phải sống như thế.

Sau đó, Công Chúa lạnh lùng học được một cách sống khác ở thư viện Phi Diệp Tân. Con gái không chỉ có đường xuất giá, con gái cũng có thể sống mà không cần dựa vào dòng dõi, không dựa vào nhà chồng, tự thân kiếm một cuộc sống an yên. Chỉ là nếu muốn sống như vậy thì chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình, nhất định phải nỗ lực hơn nữa.

Phùng Tĩnh Tô không sợ vất vả, trên thực tế, nàng gần như có một loại sở thích biến thái, chính là hưởng thụ những vất vả đó. Nàng tự ép đến mức sư phụ Giang Phong Mẫn không nói nên lời. Nàng là đệ tử khiến người ta an tâm nhất trong thư viện, nhóm phu tử chỉ cần dạy là được, nàng sẽ tự hấp thu hoàn toàn tất cả những gì được học, ngay cả thư viện thủ đồ Dịch Già Thần Nhứ cũng không làm được việc này. Theo sự trưởng thành của tuổi tác, dã tâm của nàng cũng dần dần lớn hơn, nàng đã không còn vừa lòng với việc khống chế cuộc sống của mình trong tay, nàng muốn cai quản vận mệnh của cả một đất nước.

Ba năm trước đây, nàng xuống núi về nước ăn Tết, cũng là nửa đêm hôm ấy, nàng lẻn chạy vào phòng của Tiết Ngải, lần đó hai người đều xấu hổ, dường như có gì đó khác thường xuất hiện.

Lúc Tiết Ngải gọi ‘Tô tỷ tỷ’ có thêm một ít ngượng ngùng, mà lúc nàng nhìn Tiết Ngải không hiểu sao cũng có thêm một ít xao động. Nhưng mà khi đó hai người đều quá nhỏ nên không hiểu được thứ tình cảm không rõ nguyên do kia là cái gì, về sau nàng không về nước hai năm, lúc trở lại lần nữa, nàng đã rõ tình cảm kia là thế nào.

Hiểu được điều này khiến Phùng Tĩnh Tô muốn cười. Nàng cảm thấy dường như thư viện Phi Diệp Tân sẽ không có người con gái nào thích đàn ông. Sư phụ Giang Phong Mẫn của mình mỗi ngày đều quấn quýt quanh Chưởng viện, bị mắng cũng rất hưởng thụ; phó Chưởng viện Tiếu Trường Ngữ dành cả ngày ở phòng của phu tử dạy vũ đạo Đào Thanh Ly, ai biết các nàng đang làm cái gì; còn có Hoa sư phó và Nhạc sư phó ở luật đường, các nàng cứ trình diễn tiết mục trói trói cả ngày trời, các đệ tử đều phải giả bộ như mình mù.

Có cái gọi là “thượng bất chính hạ tắc loạn*”, một đám phu tử không biết xấu hổ, vô tư lấy ái tình như thói quen hàng ngày thì dạy đệ tử thích con trai thế nào? Tuy rằng đệ tự vẫn kém xa so với sư phụ, nhưng mà… Phùng Tĩnh Tô nhíu mày, hai môn hạ của Chưởng viện có lẽ đang tự trói mình. Một người là Công Chúa nước Dịch, người còn lại là Công Chúa nước Lịch, trước vận mệnh của đất nước, nàng cũng rất khó lựa chọn.

* Thượng bất chính hạ tắc loạn: ý chỉ người trên không đứng đắn thì kẻ dưới ắt sẽ tệ theo.

Nàng có thể thản nhiên chấp nhận tình cảm với Tiết Ngải vì nàng đã thấy quá nhiều, tập mãi thành quen. Nhưng mà nàng cũng không nghĩ đến việc đi yêu cầu Tiết Ngải lựa chọn con đường như vậy, nó được định sẵn là sẽ không được người ngoài tán thành, càng có khả năng bị đoạn tuyệt thân tình, bị người chế nhạo. Nếu như Tiết Ngải không thể chấp nhận thì nàng sẽ trải đường rộng mở cho Tiết Ngải, bảo vệ nàng ấy cả đời bình an hạnh phúc.

Tiết Ngải vẫn luôn rất thông minh, ở trong một ngôi nhà như vậy, nàng đã biết giấu đi sự thông minh của mình, vậy thì sẽ giúp nàng sống được tốt hơn một chút. Lớn hơn chút nữa, nàng hiểu được gia thế quyền quý của nàng có ý nghĩa lớn như thế nào trong kinh thành. Nàng chưa từng coi nhẹ mình, mỹ mạo của nàng, sự thông tuệ của nàng, gia thế của nàng, đây là những thứ sẽ khiến nàng trở thành đối tượng được mắt các gia tộc danh vọng nhất.

Tuổi của nàng càng lúc càng lớn, nàng đã thấy có người tới cửa cầu thân, nàng biết mình đang gặp nguy hiểm. Người nàng muốn chờ vẫn còn chưa trở lại, bất kể thế nào thì nàng vẫn muốn chờ được Phùng Tĩnh Tô trở về, cho dù tình cảm không thể lộ ra này chỉ là mong muốn đơn phương, nàng cũng muốn nói cho Tô tỷ tỷ biết. Thành cũng được, bại cũng được, nàng muốn có kết quả.

Một năm trước đột nhiên nàng bị chỉ hôn cho Thái Tử, nàng bị sửng sốt bởi thánh chỉ được ban, nàng hoàn toàn không biết mình có thể làm gì được nữa, làm sao có thể đợi Tô tỷ tỷ của nàng trở về được nữa. Lúc đó, nàng không thể thể hiện sự không nguyện ý của mình trước mặt người nhà, ngay cả khóc cũng không dám. Cứ như vậy liều mạng nén nước mắt vào trong, nhịn đã lâu, nàng đã quên cảm giác khóc là thế nào.

Đến tận khi Phùng Tĩnh Tô đến, nàng nằm trong lòng ngực Tô tỷ tỷ của nàng mà khóc lớn một trận mới phát hiện thì ra thút thít cũng là chuyện thư thái như vậy. Bây giờ Tô tỷ tỷ của nàng lại nói cho nàng chuyện tranh ngôi đế cơ mật như vậy, điều này thể hiện cái gì? Nàng không dám suy nghĩ nhiều, nàng sợ càng nghĩ nhiều sẽ càng làm nàng thất vọng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã quyết định phải trợ giúp Tô tỷ tỷ.

Nhiều năm chờ đợi với tình cảm như vậy, dù là cuối cùng cũng không được gì đi nữa, nàng cũng phải giúp Tô tỷ tỷ hoàn thành việc xưng đế. Nàng hiểu việc biến mình trở thành cục đá khuấy động thế cục ở kinh thành sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng nàng sẽ thật cẩn thận, nàng biết trước mắt Tô tỷ tỷ sẽ không tìm thấy được người thích hợp hơn mình. Viên đá như nàng không thể bị phế cho đến khi thành công lui thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play