Vào mùa hạ năm sau, các nàng kết hôn.

Vân Hân chuẩn bị cho Giản Dịch một hôn lễ giống như truyện cổ tích, gần như là ao ước của mỗi một người phụ nữ, đương nhiên, Vân Hân cũng cho nàng một cô dâu tuyệt vời nhất. Mặc dù Giản Dịch đã tưởng tượng qua rất nhiều lần bộ dạng Vân Hân khi mặc áo cưới, nhưng ngay lúc đó dưới ánh đèn lộng lẫy, chớp mắt một cái, nàng vẫn bị kinh diễm.

Địa điểm, kim cương, áo cưới, hết thảy đều thiêng liêng đến vậy.

Các nàng đứng ở hai đầu thảm đỏ, cách nhau mấy chục mét, hình như vẫn cảm nhận được khuôn mặt tươi cười của đối phương bên dưới lớp khăn che mặt, Giản Dịch nhìn Vân Trạch nắm tay Vân Hân chậm rãi bước về phía mình, mà nàng cũng được ba nắm tay dắt đi về phía Vân Hân.

Trong cuộc đời của nàng đoạn đường này có thể nói là đoạn đường lãng mạn nhất mà nàng từng đi qua.

Một khắc kia khi các nàng nắm tay nhau cùng đi trên thảm đỏ, mười mấy năm thậm chí vài thập niên sau, thời điểm Giản Dịch hồi tưởng lại trên khuôn mặt Vân Hân vẫn lộ ra nụ cười ngọt ngào, có lúc Vân Hân cũng lãng mạn giống như một nhà thơ một thi sĩ, trở thành vợ của nàng, khiến Giản Dịch cảm thấy bản thân như là nữ chính trong câu chuyện cổ tích.

Đứng dưới trung tâm của những ánh đèn, Giản Dịch nắm chặt tay Vân Hân, sau khi người chủ trì nói xong đoạn kịch bản dài, là thời gian hứa hẹn cùng tuyên thệ, Giản Dịch còn ngại tốc độ của người chủ trì quá chậm, nàng đã gấp đến không chờ nổi muốn nói "Con nguyện ý".

"Con nguyện ý." Vân Hân nắm chặt tay Giản Dịch, hơi hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt mông lung của nàng dưới tấm khăn che mặt tươi cười.

Nhẫn cưới do chính Vân Hân tự tay thiết kế, mặt trên có khắc chữ cái viết tắt trong tên của các nàng, có thể cưới được một lão bà "Toàn năng" như vậy, Giản Dịch thật sự nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh.

Giản Dịch vươn tay, ngón áp út của nàng bị nhẫn kim cương ôm lấy, cũng giống như tâm nàng bị Vân Hân giữ chặt lại, nàng đồng dạng vì Vân Hân đeo chiếc nhẫn cưới, chậm rãi vén lớp khăn che mặt của Vân Hân, thật sự là quá đẹp, bộ áo cưới này giống như được thiết kế riêng cho Vân Hân, "Lão bà, chị thật xinh đẹp."

Chị thật xinh đẹp, mấy chữ này, kỳ thật từ lúc ánh mắt đầu tiên của Giản Dịch nhìn thấy Vân Hân năm đó, liền đã muốn nói với cô như vậy.

Vân Hân cũng vén khăn che mặt của Giản Dịch lên, hoàn toàn thấy rõ khuôn mặt được trang điểm kĩ càng của nàng, nàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Giản Dịch, nhìn vẫn sạch sẽ thoải mái như vậy, "Em cũng thế."

Lúc hôn môi, Giản Dịch không biết có bao nhiêu chủ động, người chủ trì mới vừa nói xong, Giản Dịch liền tiến lên ôm lấy eo Vân Hân, hơi ngửa đầu, môi đỏ ngọt ngào dán lại cùng một chỗ, chùm ánh sáng chiếu vào trên người các nàng, chung quanh một mảnh đen nhánh, bộ áo cưới rực rỡ được nạm thủy tinh quét trên đất khiến người lóa mắt, các nàng dưới sự chứng kiến của mọi người, thâm tình mà ôm hôn.

Sau khi hôn xong, các nàng đi đến phòng tân hôn.

"Ư ~~ --" Qua hôn lễ, ngày hôm sau, Giản Dịch mở mắt ra, nàng đang chôn trong lòng ngực của Vân Hân. Hôm qua ban ngày mỏi mệt ban đêm lại còn phóng túng, hiện tại Giản Dịch cảm thấy cả người ê ẩm, hơn nữa tối hôm qua nàng còn uống vào không ít rượu.

"Tỉnh --" Vân Hân mở hờ mắt, một cái cánh tay đang ôm lấy thân hình Giản Dịch, mà bàn tay lại nhẹ nhàng vỗ về trên tấm lưng mềm mại tinh tế trần trụi của nàng.

"Lão bà ~" Hiện tại Giản Dịch gọi nàng như vậy, luôn cảm thấy ý nghĩa không hề giống lúc trước.

"Ừm ~" Vân Hân ôm chặt nàng, "Ngủ thêm một chút, tối hôm qua rất mệt mỏi."

Tối hôm qua đâu phải chỉ có là mệt, nhìn số lượng dấu hôn lưu lại trên người các nàng là có thể nhìn thấy được tối hôm qua các nàng có bao nhiêu điên cuồng say đắm.

Trên vai, trước ngực, trên cánh tay toàn bộ là vết tích hung hăng lưu lại sau một đêm vui vẻ, khắp nơi đều là từng khối nâu tím, tối hôm qua sau khi Giản Dịch vui vẻ uống xong rượu, từ phòng tắm đến trên giường, từ trên giường lại đến phòng tắm, các nàng hao hết tất cả khí lực của bản thân mà ra sức lấy lòng đối phương, thẳng đến khi cánh tay của hai người đều mỏi nhừ, đầu lưỡi đều tê dại, mới hết sức mệt mỏi mà ngừng lại.

"Ưm ~" Giản Dịch hôn hôn lên trên bả vai Vân Hân, ngẫu nhiên an tĩnh, ngẫu nhiên lãng mạn, ngẫu nhiên điên cuồng, khi cùng Vân Hân ở bên cạnh tất cả những điều "Ngẫu nhiên", Giản Dịch đều thích, ai bảo Vân Hân là người yêu của mình đâu.

*

Năm nay, Giản Dịch 29 tuổi, Vân Hân 36 tuổi.

Giản Dịch cảm thấy bản thân đã không còn trẻ nữa, nhưng cũng không cảm thấy sợ hãi khi sắp vượt qua ngưỡng tuổi 30, khả năng cảm thấy bản thân mình thật sự rất may mắn, có được người yêu mình cũng là người mình yêu, có công việc mà mình thích, còn có sự chúc phúc cùng ủng hộ của người nhà.

Vài năm nữa, Vân Hân sẽ 40 tuổi, đối với chuyện bảo dưỡng làn da, làm đẹp không thể nghi ngờ càng ngày càng để bụng, quan trọng là mỗi buổi tối trước khi ngủ, cô vuốt ve khuôn mặt còn căng mịn, mềm mại của Giản Dịch, trong lòng càng bực bội, có đôi khi Giản Dịch ngủ rồi, Vân Hân còn muốn đem người ta đánh thức, "Tiểu Dịch, có phải chị đã bắt đầu có nếp nhăn hay không?"

"Có nếp nhăn em cũng yêu chị......" Mỗi lần như vậy Giản Dịch đều lười nhác mà trả lời cho có lệ, thẳng đến lúc Vân Hân nhéo lên đùi nàng một cái, mới có thể phản ứng lại nhận ra đây không phải là "Đáp án đúng chuẩn ", vì thế lập tức xoay người ôm Vân Hân, nghiêm túc mà nhìn mặt cô, "Không có! Một chút đều không có! Lão bà của em là đẹp nhất......"

Vân Hân quả thật là lo lắng thái hóa, có thể là bởi vì hơn kém nhau bảy tuổi, hơn nữa trời sinh phụ nữ đều yêu cái đẹp, cũng đừng nói đến một mỹ nữ như Vân Hân. Nhưng thật sự ra Giản Dịch không sợ già đi, không phải có bài hát cũng nói vậy sao? Chuyện lãng mạn nhất của cuộc đời, chính là được cùng người chậm rãi già đi, chờ đến các nàng đầu tóc hoa râm vẫn còn tay nắm chặt tay, dù chỉ suy nghĩ đến một chút thôi cũng cảm thấy thật sự hạnh phúc.

Ba năm trôi qua, quán cà phê các nàng kinh doanh ở thành phố S đã có chút tiếng tăm, chủ yếu cũng là nhờ vào Vân Hân, tác phẩm 《 đường chân trời 》 của Vân Hân được xuất bản trong nước. Tuy rằng không thể nói là ngọn lửa lớn, nhưng cũng tạo ra những chấn động nho nhỏ, tác phẩm mang theo câu chuyện xưa có lẽ càng khiến cho lòng người thêm rung động đi, chuyện xưa của nàng và Vân Hân quả thật đã làm không ít người xúc động. Sau này khi《 đường chân trời 》 được tái bản ở trong nước, chủ biên cũng tự đề cập đến tiệm cà phê này.

Dần dà, chuyện cũ của tiệm cà phê "Tứ Niên" cũng chậm rãi lan truyền, có khách nhân đơn thuần là uống cà phê, có khách nhân muốn nghe câu chuyện xưa của các nàng, cũng có khách nhân mang theo câu chuyện xưa của chính mình.

Đúng năm Giản Dịch 22 tuổi, lần đầu gặp như vậy, Vân Hân vẫn ngồi ở trước quầy bar như thế, trông chừng một quán cà phê không lớn không nhỏ, đối với mọi chuyện đều vân đạm phong khinh, năm tháng an tĩnh. Giản Dịch ngẫu nhiên cũng sẽ đảm nhận trở thành nhân viên phục vụ, giúp đỡ, có khi cũng sẽ cùng khách nhân ngồi xuống tâm sự chuyện trên trời, thời điểm rảnh rỗi, còn sẽ ghé vào trước quầy bar, cả gan "Đùa giỡn" vợ lão bản một chút.

Chuyện làm ăn trong công ty Vân Hân ngày càng ít tiếp xúc, phần lớn thời gian đều ngây ngốc trong phòng vẽ, dành hết tâm sức mà sáng tác. Bất quá Vân Trạch cũng kế thừa đầu óc kinh doanh của ba, khi trẻ chỉ là thiếu trách nhiệm, hiện tại cũng có thể hô mưa gọi gió trên thương trường.

Trì Gia là khách quen của tiệm cà phê, mỗi lần cùng Cảnh Nhuế cãi nhau một trận lại đến, ngẩn ngơ mấy ngày.

"Khi nào cậu và chị Cảnh Nhuế kết hôn?"

Thời điểm khi mới vừa bắt đầu, Giản Dịch cảm thấy khả năng Trì Gia và Cảnh Nhuế kết hôn không được lớn lắm, nhưng hiện tại các nàng cãi nhau rồi lại ở bên nhau cũng đã được năm bảy năm, hơn nữa cũng đã cùng xuất quỹ với mọi người trong nhà, Giản Dịch cảm thấy hiện tại đã đến lúc, không ít lần khuyên Trì Gia.

"Tớ và mẹ chị ấy không hợp nhau!" Trì Gia tức giận mà uống cà phê, quả nhiên có mẹ tất có con, trước kia cùng Cảnh Nhuế tranh cãi, còn có thể chiếm chút thượng phong, hơn nữa hiện tại Cảnh Nhuế và mẹ nàng, quả thực là tăng mạnh cho đội Cảnh Nhuế, Trì Gia cảm thấy nếu bản thân gả vào Cảnh gia vậy khẳng định không có một ngày yên bình, "Cậu nói bọn nhà giàu vì sao lại cứ thông thạo những chuyện này đây?"

"Cậu cũng không phải gả cho mẹ nàng a~" Giản Dịch nhìn nhìn Vân Hân ngồi ở quầy bar, "Cũng không phải kẻ có tiền nào đều như vậy, tớ vẫn cảm thấy còn có người tốt."

"Đó là do vận khí của cậu tốt, có thể thuyết phục "bà bà"......"

"Trì Gia!" Cảnh Nhuế "Truy thê" đã là chuyện mỗi ngày, "Tiểu Gia, Gia Gia, thân ái......"

"Khụ......" Giản Dịch vừa thấy Cảnh Nhuế đuổi theo đến đây, ho khan một tiếng, chủ động rời đi, để cho các nàng làm ầm ĩ.

"Tiểu Gia, gả cho ta đi?" Phàm là khách quen của tiệm cà phê, hầu như đều nhận ra Cảnh Nhuế và Trì Gia, bởi vì đây là màn cầu hôn trình diễn ở tiệm cà phê mỗi ngày, tất cả mọi người đều thấy nhưng cũng không sợ hãi.

Đối mặt một bó hoa hồng to và một chiếc nhẫn kim cương lớn, một người trong mắt đều là tiền như Trì tiểu thư thế nhưng vẫn ngồi vững như Thái Sơn, cũng không liếc mắt một cái.

Vân Hân và Giản Dịch ngồi ở quầy bar yên lặng "Xem cuộc vui".

"Đây là lần thứ tám Cảnh Nhuế cầu hôn?" Vân Hân hỏi.

"Lần thứ chín... Lần trước có một lần cầu hôn ở trước cửa." Giản Dịch xấu hổ nói, càng nói lại đau lòng cho Cảnh Nhuế, người ta tốt xấu gì cũng là Đại lão bản, Trì Gia lại một chút mặt mũi gì cũng không cho... Cái gì mà không có ý tưởng cầu hôn mới mẻ không đồng ý, không đủ lãng mạn không đồng ý, nhẫn kim cương quá nhỏ không đồng ý, ngay cả hoa hồng có chút không mới mẻ...... Cũng là lý do cự tuyệt.

Cảnh Nhuế không ít lần kể lể với Vân Hân, vì cái gì lại cố tình coi trọng Trì Gia, phía trước cãi nhau chia tay vài lần, nhưng cũng không thể buông bỏ được, giống như trời sinh chú định đời này muốn các nàng ầm ĩ ở bên nhau, Vân Hân cười nói, nàng là gặp được tình yêu đích thực. Với tính cách của Cảnh Nhuế, nếu không phải thật sự yêu thương, thì sao có thể bao dung Trì Gia lâu như vậy?

"Trì Gia, chị đều quỳ đến chín lần! Em không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!"

"Vừa nãy chị còn nói yêu em! Chín lần chị đã chịu không nổi! Còn có người yêu như vậy sao?"

Từ việc cầu hôn lại có thể cãi nhau thành ra như vậy, trừ bỏ Trì Gia và Cảnh Nhuế, cũng không đôi tình nhân thứ hai nào có thể làm được như vậy rồi.

"Em đừng hồ nháo được chứ......" Cảnh Nhuế biết tính cách Trì Gia và mẹ nàng không hợp nhau, "Tiểu Gia, mẹ chị đã trở về, bảo đảm về sau không ai làm khó dễ em."

"Thật...... Sao?" Trì Gia nhướng mày hoài nghi, "Em cho chị thêm một cơ hội nữa, chị đi chuẩn bị lần cầu hôn thứ mười đi."

Cứ như vậy, khách nhân trọng tiệm cà phê cũng bắt đầu đánh đố, nữ nhân có vóc dáng thấp kia có thể cầu hôn thành công hay không, còn nữ nhân cao lớn kia có tiếp tục làm ầm ĩ nữa hay không.

Ban đêm đầu mùa hè, Giản Dịch và Vân Hân bước ra từ quán cà phê, đường phố phồn hoa đã hoàn toàn bị màn đêm bao phủ.

Nhiều năm như vậy, Giản Dịch vẫn có thói quen nắm cánh tay của nàng, cùng nhau tản bộ về nhà, trong không khí đã có thể ngửi được hơi thở của những ngày hè. Giản Dịch đối với mùa hè có ấn tượng sâu sắc nhất, dừng lại cảm giác mùa hè năm ấy, khi mới gặp Vân Hân, sự tươi mát lại nhiệt liệt, mang theo một chút cảm giác khẩn trương cùng trái tim đập thịch thịch không biết vì sao.

Năm đó không rõ ràng lắm, nhưng hiện tại Giản Dịch có thể xác định, loại cảm giác không thể nói rõ được ấy, thật ra chính là động tâm.

"Em muốn đi mua kem, chị muốn không?" Nhìn thấy quầy kem bên kia, tâm huyết Giản Dịch dâng trào, nhớ tới khi các nàng trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, luôn thích cùng nhau tản bộ, sau đó ăn cùng cây kem.

Vân Hân quả nhiên vẫn trả lời giống như năm đó, "Chị ở đây chờ em."

"Tôi muốn một cây kem hương thảo vị......"

Giản Dịch nói với nhân viên phục vụ mang khẩu trang, nàng cảm thấy nhìn giống như có điểm quen mắt, "Tô......"

Đối phương giống như đột nhiên bị hoảng sợ, cúi đầu, trong tay đã làm tốt một cây kem chocolate lại rung rẩy, trực tiếp làm rơi lên quần áo của khách hàng khác. Vừa lúc lúc này ông chủ lớn nhìn thấy được, chửi ầm lên, lôi kéo nàng vào trong, "Chân tay vụng về, nhận lấy tiền công của ngươi, ngày mai không cần tới đi làm!"

Là nàng sao? Nghĩ lại cảm thấy không giống, Giản Dịch nhận lấy cây kem từ trong tay nhân viên phục vụ khác, đã trôi qua nhiều năm như vậy, tám phần là bản thân mình nhận sai, cũng không để ở trong lòng...

"Đều phải tốn tiền còn không ăn?" Vân Hân thấy Giản Dịch trong tay cầm một cái hộp kem, có chút hốt hoảng mà đi tới.

Giản Dịch cố ý ăn trước một ngụm, kem đều dính lên miệng nàng.

"Không còn nhỏ nữa, sao lại trẻ con như vậy?" Vân Hân cười nhạo nói xong, lại cắn một ngụm ở nơi nàng vừa mới cắn qua.

Hành vi ấu trĩ như vậy, Giản Dịch còn có rất nhiều, mà tiếp tục phát huy chính là thú vui lớn nhất của nàng, giống như mỗi sáng sớm, Giản Dịch đều phải ôm Vân Hân, ôn nhu mà đem nàng đánh thức:

"Vợ lão bản, nên rời giường đi làm rồi --"

Chính văn hoàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play