Cuối tuần Giản Dịch cũng không hề nhàn rỗi, Trì Gia hẹn nàng đi dạo phố, từ lúc hai người đi làm gần như không có thời gian gặp mặt.
Trong lòng Trì Gia tủi thân không chịu nổi, sầu một bụng mà không có chỗ xả, cho nên đã sớm hẹn Giản Dịch vào thứ bảy, làm cho nàng không thể từ chối, chuyên tâm mà nghe cô ấy kể khổ.
"Cậu không biết bên kia ghê tởm tới mức nào đâu? Cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng được.....Chỉ là mấy người có tiền thôi, thật đúng là biến chính mình thành thượng đế." -Trì Gia vừa phỉ nhổ thao thao bất tuyệt, vừa hỏi Giản Dịch:
"Cậu đến chưa?"
Giản Dịch vừa mới ngồi lên xe bus công cộng liền nhận được hàng loạt cú điện thoại từ Trì Gia, cùng một chuyện mà đem ra mắng tới mắng lui mười lần:
"Được rồi, hai mươi phút nữa mình tới nơi"
Trì Gia nói vài câu rồi mới tắt máy, từ khoảnh khắc ngắt điện thoại, Giản Dịch cảm giác dường như toàn bộ thế giới đều im lặng. Hiện tại đã hơn 10h sáng vừa hay có thể cùng Trì Gia ăn cơm trưa. Đáng tiếc chỉ mới im lặng được năm phút đồng hồ, Trì Gia lại gọi điện, tối qua Giản Dịch uống rượu xong tới hôm nay cũng không được thoải mái, giọng nói có chút mệt mỏi, bất đắc dĩ:
"Lại làm sao vậy?"
"Còn có thể sao nữa chứ, không phải chuyện tốt gì, cuối tuần còn không cho người khác nghỉ ngơi! Dựa vào cái gì! Cô nãi nãi đây không thèm làm nữa...."
Lại xổ một tràng từ ngữ thô tục, đúng, chỉ có thể là phong cách của Trì Gia. Nhưng chửi thì chửi, cuối cùng vẫn phải khuất phục trước hiện thực, phải cúi đầu trước sức mạnh của đồng tiền:
"Tiểu Dịch chờ mình 40 phút nữa, 40 phút nữa thôi, mình phải sửa lại bản thiết kế.... Hay là, cậu qua chỗ mình đi luôn đi..."
Trì Gia nói bản thân phải chạy qua bên kia sửa chữa lại bản thiết kế, ước chừng thời gian rồi bảo Giản Dịch cùng đến đó, như vậy sẽ không phải chờ đợi.
"Được rồi, địa chỉ ở đâu? Ta liền qua đó...."
"Ở..."
Cho đến khi Giản Dịch đến nơi thì nàng mới biết tại sao địa chỉ Trì Gia nói lại quen thuộc như vậy, LEFT nằm ngay trên con phố này, lúc trước mỗi ngày nàng đều đi qua đây.
"Tiểu Gia, mình tới rồi, cậu ở đâu?"
"Chính là tiệm cà phê đối diện đường cái, đã thấy chưa? Gọi là..."
Giản Dịch cầm di động sát bên tai, nhìn thấy đối diện chính là LEFT, sẽ không khéo như vậy đi... Kết quả chứng minh thật sự rất trùng hợp, bởi vì khi nàng tới Trì Gia đã đứng ngoài cửa, đang ngẩng đầu nhìn mấy chữ tiếng Anh.
" Gọi là LEFT..."
Dứt lời, liền nhìn về phía đối diện đường cái, hướng Giản Dịch ngoắc ngoắc:
".....Mình thấy cậu rồi, mau tới đây."
Giản Dịch trợn tròn mắt, cái người khách bị Trì Gia mắng tới tan nát kia không ngờ lại chính là Vân Hân. Quả thật Vân Hân đã từng nói với nàng muốn đem tiệm cà phê đổi thành nhà hàng, nhưng là bất luận như thế nào, Giản Dịch cảm thấy Vân Hân mà biết cô bị Trì Gia nói như vậy.... chắc sẽ không chịu nổi đâu?"
"Chỉ là sửa một bản thiết kế thôi....Đi đâu mất rồi? Tuổi còn trẻ mà thái độ gì đây..."
Bên này Trì Gia vừa mới ngắt điện thoại, liền nghe thấy tiếng thúc giục đằng sau, dạo gần đây giọng nói này khiến Trì Gia rất muốn ói. Trước khi quay đầu, Trì Gia tự nhủ phải duy trì nụ cười trên môi.
"Bà chủ Cảnh, tôi đang đón một người bạn..."
Vẻ mặt Trì Gia mỉm cười, dù sao nữ nhân này còn nắm phần hoa hồng của cô ấy, lúc trước không hiểu chuyện nên mới gây rối với Cảnh Nhuế, hiện tại sai lầm rồi:
"Bản thảo thiết kế có chỗ nào cô không hài lòng tôi sẽ sửa, sửa đến khi cô hài lòng mới thôi, đây cũng là mục tiêu phục vụ hàng đầu của công ty tôi."
"Cô Trì phải không, không cần nhiều lời đâu, bản thiết kế lần này rất quan trọng nên phiền cô chú tâm...."
Kỳ thật Cảnh Nhuế không phải là con người xảo quyệt, chẳng qua lời nói cử chỉ của Trì Gia thật sự khiến Cảnh Nhuế xem không vừa mắt, chỉ là một tiểu cô nương mới vào xã hội mà đã kiêu ngạo như vậy, trong lòng Cảnh Nhuế còn khinh miệt nói thầm:
"Ai, tại sao lại cử tới một thiết kế sư cái gì cũng không hiểu...."
Thiết kế sư cái gì cũng không hiểu? Tuy rằng Trì Gia thiếu kinh nghiệm thực tiễn nhưng về phương diện thiết kế tuyệt đối không kém so với những thiết kế sư lâu năm, nếu có thể, Trì Gia thực sự muốn cầm một chồng giấy chứng nhận đoạt giải ném vào mặt Cảnh Nhuế. Nhưng bây giờ, máu nóng Trì Gia như muốn bạo phát, gần như ở trong lòng cô ấy đã mắng chửi cả ngàn lần: Cái đồ bà già ế.
Lúc vẽ bản thiết kế sơ thảo, Cảnh Nhuế luôn bên cạnh chỉ trỏ, Trì Gia không nhịn được hỏi một câu:
"Rốt cuộc cô là thiết kế sư hay tôi là thiết kế sư?"
Những lời này khiến cho mối quan hệ giữa Cảnh Nhuế và Trì Gia càng thêm khốc liệt. Cũng dẫn đến việc bản thảo thiết kế của Trì Gia cứ trì trệ bị Cảnh Nhuế hạch sách mãi không qua được.
"Tiểu Gia----"
Cũng may đúng lúc Giản Dịch xuất hiện, nếu không Trì Gia quả thật muốn nổi gió thành bão, có thể sẽ mất luôn mấy phần hoa hồng còn sót lại. Phải biết rằng thiết kế sư dựa vào đơn hàng để kiếm cơm, lương cơ bản thấp tới đáng thương.
"Chị Cảnh Nhuế, chị cũng ở đây ạ ~"
Giản Dịch vô thức nhìn bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng Vân Hân đâu.
Chị.... Cảnh Nhuế! Giản Dịch sao lại có thể quen biết người phụ nữ này, Trì Gia vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng, hai người không liên quan sao lại quen biết nhau.
"Giản Dịch, em tới tìm Vân Hân sao?"
"Không phải, em tới tìm Tiểu Gia"
Giản Dịch lắc đầu, lại chỉ chỉ Trì Gia, cười nói:
"Chị Cảnh Nhuế, hóa ra người Tiểu Gia nhắc tới... vị khách hàng ấy lại là chị, thật khéo nha"
"Hai đứa....Hai đứa quen nhau sao?"
Cảnh Nhuế nhếch một bên lông mi, có chút khó tin, tính cách Trì Gia mà cũng có bạn, đúng là cây vạn tuế ra hoa. Nhưng mà Giản Dịch là người hiền lành, nên chơi được với nhau cũng là... bình thường.
"Vâng, Tiểu Gia là bạn của em."
Trước mặt Giản Dịch, Cảnh Nhuế cũng không thể quá "khắc nghiệt" với Trì Gia, chỉ đành nói lời lạnh nhạt:
" Vậy mau sửa bản thiết kế đi...".
Trì Gia rất muốn hỏi Giản Dịch vì sao lại quen biết một kẻ nhà giàu mới nổi thế này?!
Cảnh Nhuế có lòng pha cho Giản Dịch một tách cà phê, sau khi tìm hiểu, Giản Dịch mới biết được tiệm cà phê này không phải do Vân Hân mở mà mượn danh nghĩa của Cảnh Nhuế. Tiệm cà phê kinh doanh trì trệ, nhu cầu tiêu dùng xung quanh cũng không phù hợp cho nên đầu năm nay Cảnh Nhuế tính toán xem có nên đem tiệm cà phê sửa thành nhà hàng hay không.
"Nếu tiệm cà phê ngừng kinh doanh, Vân Hân đi đâu?"
Nếu tiệm cà phê đóng cửa, Vân Hân sẽ đi chỗ nào? Vấn đề Giản Dịch quan tâm đầu tiên vẫn là Vân Hân.
Cảnh Nhuế khuấy đều ly cà phê, rồi nói:
"Cậu ấy không có hứng thú kinh doanh nhà hàng, có lẽ sẽ tới thành phố khác để phát triển, sao thế....Em luyến tiếc à?".
"Em chỉ là....chỉ là hỏi một chút...."
Không biết tại sao Giản Dịch cảm thấy Cảnh Nhuế nói những lời này ngữ khí đặc biệt kì quái. Chỉ là hỏi thăm một chút, sao đột nhiên lại bay sang chuyện....luyến tiếc.
"Một thời gian nữa, nàng sẽ chuyển sang thành phố khác...." -Cảnh Nhuế cố ý nói thêm một lần.
Loại cảm giác này... Hình như có chút luyến tiếc thật, Giản Dịch suy nghĩ một chút, có lẽ mình đã xem Vân Hân là bạn bè, dù sao cũng cùng nhau trải qua một ít chuyện khó quên, dù sao cô cũng làm bạn với nàng vào thời điểm nàng suy sụp nhất:
"Vậy chị... chị ấy sẽ đi sao?"
"Thực ra chị cũng hy vọng cậu ấy ở lại...."
Cảnh Nhuế uống một ngụm cà phê, trả lời không liên quan, còn cố ý thăm dò Giản Dịch,
"Hay là em khuyên cậu ấy thử xem?"
Khuyên chị ấy ở lại? Giản Dịch cảm thấy tuy rằng hai người cũng tính là bạn bè nhưng cũng không thể can thiệp vào đời tư của người ta như vậy, lời Cảnh Nhuế, Giản Dịch không biết nên trả lời như thế nào.
Vừa hay sau đó, di động Cảnh Nhuế đổ chuông:
"Ngại quá, chị đi nghe điện thoại."
"Vâng"
Trì Gia ngồi một bên bàn cơm, vẽ trên laptop, liếc mắt thấy Giản Dịch cùng Cảnh Nhuế hai người ngồi uống cà phê vừa cười vừa nói, nhàn nhã tự tại. Giản Dịch phải chăng đã quên ai mới là bạn của nàng, thì ra có mỗi mình là làm việc khổ cực.
Qua 2 phút, Cảnh Nhuế cầm di động đi với chỗ Giản Dịch, trong tay còn cầm túi xách:
"Giản Dịch, có thể phiền em chút chuyện được không?"
"Vâng? Được"
Giản Dịch còn chưa biết là chuyện gì đã đồng ý rồi, thói quen này thật sự khó sửa, bởi vì nàng không quen cự tuyệt người khác, sau đó mới hỏi:
"Chuyện gì ạ?"
"Vân Hân cảm thấy không khỏe, hình như bị sốt rồi, chị có mua thuốc cho cậu ấy.... phiền em giúp chị đưa tới cho cậu ấy được không?"
Cảnh Nhuế nhìn về phía Trì Gia, có chút áy náy nói:
"Em cũng thấy đó, hiện tại chị không rời đi được, bây giờ còn phải chỉnh sửa lại bản thiết kế nhà hàng..."
"Thấy không khỏe?"
"Nếu em thấy không tiện, vậy quên đi, một lát nữa chị sẽ đem qua cho cậu ấy."
Đêm qua vẫn khỏe, hôm nay sao lại phát sốt, không phải là ăn đồ nướng đau bụng, ngộ độc chứ? Chuyện khác có thể chờ nhưng chuyện này làm sao mà chờ được?
"Có nghiêm trọng không, có cần tới bệnh viện không?"
"Cũng không đến mức như vậy, chắc là bật điều hòa bị cảm lạnh, uống thuốc là tốt rồi, cậu ấy chỉ sống một mình, lại không biết cách chăm sóc bản thân."
"Vậy....Để em đi cho."
"Phiền em vất vả một chuyến."
Cảnh Nhuế cũng không chờ Giản Dịch nói xong đã nhanh tay đưa thuốc cho nàng. Kỳ thật, nghe Vân Hân kể chuyện hai người gặp gỡ ra sao, Cảnh Nhuế cảm thấy hai người rất có duyên, Hơn nữa....đã nhiều năm trôi qua, Vân Hân rất khó có hảo cảm với người nào như vậy.
Đã như vậy, mình cũng thuận nước đẩy thuyền thôi.
"Đúng rồi. Cậu ấy nhạt miệng chỉ uống cháo đậu đỏ, em có thời gian.... nấu giúp cậu ấy chút cháo nha?"
Cảnh Nhuế liên tục đưa ra yêu cầu "được một tấc lại muốn tiến một thước ":
"Nếu...chị nói là nếu, chờ chị bên này xong xuôi liền qua chỗ Vân Hân."
Đương nhiên, Cảnh Nhuế khẳng định là "bận bịu không xong", bản thân đã quyết tâm, hôm nay dành cả ngày cùng cô Trì đây lên kế hoạch đến chết mới thôi.
Mặc dù Giản Dịch chưa từng nấu cơm, nấu cháo càng khỏi nói, nhưng nghe Cảnh Nhuế nói nàng sẽ đến, vẫn ngây ngốc tin thật:
" Được, không thành vấn đề."
"Tiểu Gia, mình hiện tại có chút việc, hôm khác chúng ta gặp nhé..."
"Cuối tuần còn có chuyện gì chứ?"
Giống như bị cho leo cây, Trì Gia không muốn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, cũng không ngẩng đầu nhìn Giản Dịch, hoàn toàn không muốn thương lượng:
"Cùng nhau đi dạo phố, cậu chờ mình một chút, sửa sắp xong rồi."
Nhưng mà núi cao còn có núi cao hơn, Trì tiểu thư rốt cuộc đã gặp phải khắc tinh trong đời.
"Sửa lần này là có thể xong?"
Cảnh Nhuế thình lình đứng ngay phía sau Trì Gia, bắt đầu bới móc:
"Bố cục thiết kế, màu sắc phối hợp đều không được, phiền cô Trì đây để tâm một chút, cô có nghe đề nghị của tôi hay không vậy? Nếu không hiểu thì mau đổi người khác đi, đừng ở đây làm chậm trễ thời gian của tôi."
Trì Gia nội tâm thật sự phát điên, cuối tuần của mình, ăn cơm bị ngâm nước nóng, đi dạo phố bị ngâm nước nóng, tất cả đều bị ngâm nước nóng.... Đã vậy lúc nào cũng phải đối mặt với cô ả họ Cảnh này, Trì Gia thật sự muốn sụp đổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT