Cuối tuần, Cao An rốt cuộc cũng kéo được sư huynh của mình đến bệnh viện. Bận trước bận sau cũng đăng ký xong, dẫn sư huynh đến khoa ngoại thần kinh khám, chính anh lại đỡ lan can hành lang thở phào một hơi.
Quá mệt mỏi.
Tòa nhà bệnh viện vốn có thiết kế hình chữ U, tầm nhìn từ trên cao dễ thấy được cảnh vật và mọi người bên dưới. Cao An tùy ý chống tay trên lan can, trong lòng thầm mắng con trai Diệp Hành Duật một năm không gặp được quá ba lần và hai học sinh không đứa nào khiến người khác bớt lo kia.
Ánh mắt Cao lão sư chợt nhìn trúng một bóng dáng khá quen gần bên cửa sổ của tầng lầu phía đối diện, đôi con ngươi Cao An không khỏi co rút.
Vừa lúc phòng khám gọi đến tên Diệp Hành Duật, Cao An cũng xoay người đem sổ khám bệnh đưa qua, “Sư huynh tự vào trong đi. Em vừa nhìn thấy một người quen, lát nữa quay lại đây với sư huynh sau.”
“Em …” Diệp Hành Duật trừng mắt nhìn Cao An, tức giận mắng, “Em một hai bắt anh tới đây, giờ lại bỏ đi. Để anh ở đây một mình, lỡ như xảy ra chuyện gì…”
“Thôi mà, sư huynh mau đi đi.”
Cao An đẩy Diệp Hành Duật vào trong, sau đó xoay người ra thang máy, bất chấp người nào đó đã tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi nhìn mình.
Thấy rõ được người vừa nãy là ai, Cao An càng thêm thấp thỏm, ổn định tinh thần bước lên một bước, đứng gần lại hơn.
“Tỷ, tỷ mới về nước sao?”
Ông Đông Toàn giật mình, cúi đầu lau sạch nước mắt, hơi cười một chút, “Vừa trở về, chưa kịp nói với em. Em đến chỗ này có việc gì sao?”
“Em dẫn sư huynh đi khám, anh ấy hay bị đau đầu.” Cao An hướng về phía trên lầu chỉ chỉ, lại nhìn về phía Ông Đông Toàn, “Còn tỷ, sao lại ở chỗ này?”
Ông Đông Toàn cúi đầu cười cười, lại không có câu trả lời, nhàn nhạt thở dài một hơi, “Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà tiểu An đã trưởng thành rồi.”
“Tỷ đừng đánh trống lãng.” Cao An ánh mắt sốt ruột, nhẹ nhàng kéo tay tỷ tỷ, nắm chặt sổ khám bệnh, “Em có thể xem được không?”
Cơ hồ là theo bản năng, Ông Đông Toàn lui về sau một bước.
“Tiểu An, tỷ tỷ lúc ấy giúp em vì thật sự chịu không được nhìn thấy em gian nan như vậy. Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, em không cần nghĩ phải báo đáp gì. Em — đừng xem.”
Cao An bất đắc dĩ lắc đầu, “Tỷ không nghĩ tới, nhưng em cảm thấy cần báo đáp… Tỷ tỷ không cần giấu em, có vấn đề gì chúng ta cùng nhau giải quyết. Em nhất định sẽ làm hết khả năng của mình, được không?”
Ông Đông Toàn nhìn người trước mặt, bỗng nhiên lại nhớ tới Cao An năm ấy một mình quỳ gối giữa đêm trong sân nhà mình. Người này rõ ràng rất sợ chó, lại bị chú chó Becgie vờn quanh, nhìn chằm chằm. Bấy nhiêu đủ khiến thiếu niên mười tám tuổi kia mặt mày tái nhợt, cả người run rẩy, quỳ trên mặt gạch cũng nghe rõ tiếng động.
Mà nay, thiếu niên ngày nào đã trở thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa.
Ông Đông Toàn dường như đã kiềm không được nước mặt giấu nhẹm trong lòng mình rất lâu mà rưng rưng.
Tỷ tỷ đưa sổ khám bệnh cho Cao An. Cuốn sổ kia được mở ra, cũng là lúc giọng nói thật nhỏ lại thật run của vị tỷ tỷ này vang lên, “Là ba của chị.”
“Lúc phát hiện ra đã vào thời kỳ cuối, nhanh chóng chuyển biến xấu. Ông ấy không muốn cho các học trò của mình biết, đặc biệt là em.”
“Ông ấy nói, thời gian không thể quay lại. Nếu em đã hạ quyết tâm thì càng không nên để những chuyện như vậy ảnh hưởng đến em. Hãy để em được bình yên sống cuộc sống mà mìmh mong muốn.”
“Tiểu An, chị không nghĩ sẽ nói với em những điều này. Nhưng ba kỳ thực rất yêu thương em. Thế nhưng cách ông ấy thể hiện lại quá dị biệt, thà rằng không có. Những năm tháng ấy, ba đối xử với em thực sự quá khắc nghiệt. Chị cũng không nhìn nổi, chị thật sự hiểu được cảm nhận của em.”
Cao An yên lặng khép lại sổ khám bệnh, “Nhưng em thật không oán giận thầy, bao gồm cả lần kia. Thầy cũng không biết em sợ chó, hơn nữa…..”
Thầy vốn không phải một người ấm áp.
Lời này Cao An không nói ra, dừng một chút, rồi lên tiếng: “Em muốn đi gặp thầy.”
Ông Đông Toàn lắc lắc đầu, “Đã ngủ rồi.”
“Vậy…”
“Cao An.” Ông Đông Toàn đột nhiên nghiêm túc mà gọi, ngẩng đầu nhìn Cao An, vẻ mặt cương nghị “Đừng để người khác biết chuyện này. Nếu em đã biết, chị cũng không khách sáo, có việc gì sẽ gọi cho em.”
Cao An im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu, “Vậy giờ em quay lại chỗ sư huynh. Lúc nãy em vội qua đây, đã đi được một lúc rồi, sợ anh ấy sẽ hỏi… Chị cần gì cứ việc nói em, đừng ngại.”
Lần nữa trở về trên lầu, Diệp Hành Duật còn chưa khám xong, Cao An dựa lưng vào tường khẽ nhắm mắt, sau một lúc lâu lại không khỏi thở dài.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, vào lúc này đây, Cao An lại cảm thấy trong lòng mình khổ sở nhiều đến vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT