Tề Thời Sâm nghe theo lời thầy mà rời khỏi phòng, cậu vừa giữa tay Lăng Phán vừa đi tới chỗ cầu thang, “Sao chị tìm được đến đây?”

“Ở cửa viện của em có danh sách giảng viên mà. Ba mươi lăm tuổi, nhìn đẹp trai. Tìm bừa người hỏi là ra ngay.” Lăng Phán nhún vai vui vẻ, trưng ra khuôn mặt vô tội.

Cô nàng này quả là thông minh.

Tề Thời Sâm hơi đau đầu, ngữ khí cũng dịu xuống, “Chị về trước được không, văn phòng của thầy em không phải ai cũng vào được… Chờ em có thời gian lại đến tìm chị.”

“Em tìm chị?” Lăng Phán giống như nghe thấy được chuyện gì buồn cười lắm vậy, từ trong túi lấy ra hai món đồ, quơ quơ trước mặt Tề Thời Sâm, “Ví và chứng minh đều ở chỗ chị, em làm sao tìm được đây?”

Tề Thời Sâm mở to hai mắt nhìn, thoáng cái liền hoài nghi nhân sinh — mấy thứ này tối qua sao lại không ở trên người cậu?

“Sao… sao lại ở chỗ chị?”

“Tối hôm qua, em không có chỗ để nên cất vào túi xách của chị.” Lăng Phán bước đến cạnh Tề Thời Sâm, ghé vào tai cậu nói, “Quên rồi sao?”

Tề Thời Sâm cảm thấy nhột, mất tự nhiên mà lùi về sau một bước, “Được.. được rồi. Hay là chị về trước đi, em hôm nay thật sự không có thời gian… Lần sau gặp, nhất định sẽ dẫn chị đi chơi.”

“Em không thèm để ý đến chị sao?”

Tề Thời Sâm nhìn bạn gái ấm ức, phút chốc cậu liền sửng sốt. Thở dài một hơi, Tề Thời Sâm vươn tay thay cô nàng sửa sang lại tóc mái, “Không phải vậy. Làm sao lại không nghĩ đến chị được? Em vừa rồi sốt ruột… Hôm nay quả thực rất bận. Để bữa khác, em sẽ ở bên chị được không? Thức suốt đêm cũng được.”

Khuôn mặt trang điểm sắc sảo của Lăng Phán lộ ra tia kinh ngạc, theo sau là nụ cười tươi tắn, đem một túi đồ lớn đẩy vào ngực Tề Thời Sâm, “Em phải chú ý bồi bổ đi.”

“Đây là —” 

“Mua cho em đó.” Lăng Phán ngắt lời cậu, bước xuống hai bậc thang lại quay đầu nhìn Tề Thời Sâm mỉm cười, “Nếu em muốn chia cho thầy và bạn cùng phòng cũng được, chị không để ý đâu. Nhưng người khác là không được đâu nha.”

Tề Thời Sâm ngơ ngác nhìn túi đồ trong tay mình, lúc sau mới vội hô lớn, “Chị không ăn sao?”

“Mua cho em!” Không biết qua bao lâu mới nghe được lời đáp lại như vậy, sau đó không gian trong cầu thang cũng trở về với dáng vẻ tĩnh lặng ban đầu.

Tề Thời Sâm khổ sở cúi xuống nhìn túi đồ căng phồng trong tay, đều là đồ ăn vặt, lẩm nhẩm, “Mang theo cái này về phòng thầy… Có khi nào sẽ bị đánh chết không đây?”

Nhưng ngoài cách này ra cũng không còn biện pháp nào khác, Tề Thời Sâm nhẹ chân nhẹ tay bước vào phòng, lại nhẹ chân nhẹ tay về bàn của mình, nghĩ rằng tranh thủ lúc thầy không chú ý tới, mang túi đồ kia cất dưới bàn. Ai ngờ đâu, cậu vừa nhích ghế ra, đã nghe thấy một câu lạnh băng từ thầy — “Giấu đồ giỏi như vậy?”

Trong lòng Tề Thời Sâm thầm kêu một tiếng khổ rồi, tự cười một cái quay đầu lại, “Nào phải, đều để thầy chọn trước đã. Lát nữa thầy nhìn thử xem muội muội thích ăn món nào rồi cầm về nhà.”

Cao An “hừ” một tiếng, “Không cần. Niệm niệm nhà thầy không thích đồ ăn vặt.”

“A… không thích, không thích đồ ăn vặt…” Tề Thời Sâm cười gượng hai tiếng, “Việc này, muội muội giỏi quá! Không phải, con muốn nói là…”

“Lại đây nói.” Cao An dừng bút, tựa vào lưng ghế nhìn cậu, bộ dạng y như sắp tính sổ với Tề Thời Sâm đến nơi.

Tề Thời Sâm tự mình khích lệ bản thân, đi đến trước mặt Cao An, nghiêm chỉnh khoanh tay đứng yên.

“Đó là bạn gái hôm qua con muốn theo đuổi sao?”

Tề Thời Sâm gật đầu, “Dạ đúng vậy. Thầy thật anh minh…”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Cao An mắng cậu một câu, lại nói, “Con cũng là người thành thật, ngay thẳng. Đến văn phòng thầy ở đâu cũng nói cho người ta biết hết.”

“Con không có.” Tề Thời Sâm vội vàng hô oan uổng, dựng ba ngón tay lên đảm bảo, “Thầy, con thề. Ở học viện của chúng ta, chỉ cần tìm một người bất kỳ hỏi thăm cũng biết được văn phòng của Cao An lão sư ở đâu.”

Cao An cười một tiếng, nhìn về phía túi đồ ăn vặt to vật vã kia giương giương cằm, “Còn cần bạn gái đặc biệt mang đồ ăn tới, Tề Thời Sâm con ở chỗ thầy đọc sách nghiên cứu quả là tiêu hao thể lực quá nhỉ?”

“Hôm qua qua con để quên ví và chứng minh ở chỗ chị ấy. Khi về ký túc xá thì trời cũng đã tối nên con vội đi ngủ, không phát hiện.” Tề Thời Sâm thành thành thật thật đem đồ vừa nhận lại từ chỗ Lăng Phán để lên bàn của thầy, cúi đầu nói, “Thầy đừng chọc con như vậy.”

Cao An sâu sắc nhìn cậu, thật lâu sau đột nhiên lên tiếng, “Thầy cảm con với bạn gái không cùng chung thế giới (quan).”

Tề Thời Sâm sửng sốt.

“Không nhắc tới chuyện khác, đến trường đại học, vào văn phòng của giảng viên, chí ít trang phục cũng phải chỉnh tề khéo léo biểu đạt sự tôn trọng phải không? Vừa rồi bạn gái này… Con xác định, bản thân yêu thích một cô gái không có cùng tiếng nói chung, cũng không quá lễ phép sao?”

Cách dùng từ này có chút nghiêm trọng, Tề Thời Sâm không phục liền nhanh miệng đáp, “Con xác định.”

Một trận gió lùa qua khung cửa sổ ập tới, trên bàn từng trang sách loạt xoạt bị thổi bay. Cao An tỉ mỉ khép sách lại, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn học trò của mình, “Tề Thời Sâm, suy nghĩ cẩn thận, tình yêu không phải trò đùa.”

“Con biết đó không phải trò đùa.” Tề Thời Sâm dừng một chút, vẫn quyết định nói ra suy nghĩ trong lòng mình, “Con theo thầy học tri thức, tu dưỡng bản thân. Nhưng con vẫn cảm thấy đây là chuyện đời tư của mình, thầy không có quyền can thiệp.”

Cao An bình đạm cười, “Thầy không có ý can thiệp, chỉ là kiến nghị thôi.”

“Cảm ơn kiến nghị của thầy nhưng con không muốn tiếp thu. Cũng mong thầy đừng quản chuyện riêng của con. Dù sau này con và bạn gái mình có đi đến kết hôn, thầy nhận được thiệp mời, cũng không phải có quyền phản đối.”

Tề Thời Sâm đứng đến thẳng tắp, đầu hơi ngẩng cao, tóc mái phía trên nhè nhẹ bị gió lay động. 

Một lúc sau, Cao An rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, thanh âm an ổn đến lạ, “Tề Thời Sâm, thầy kiến nghị con bây giờ nên ra ngoài tỉnh táo lại, suy nghĩ cẩn thận nên biết nói năng tôn trọng thầy của mình như thế nào. Sau đó, hẵng quay lại đây cùng thầy nói chuyện.”

Tề Thời Sâm theo bản năng mà cắn môi, trộm nhìn Cao An, rồi lại như cũ ưỡn ngực ngẩng đầu.

“Con thật sự tôn… tôn kính lão sư.”

Tề Thời Sâm đổi từ ngữ, rồi nói tiếp, “Trừ phi thầy cho rằng, dù những lời thầy nói con đều không ủng hộ, dù con đã sớm mang thầy mắng chửi thậm tệ trong lòng từ rất lâu nhưng bề ngoài vẫn vâng vâng dạ dạ, tươi cười, khom lưng cúi đầu thì mới gọi là tôn kính.”

Cao An “hừ” cười, đứng lên nhìn Tề Thời Sâm, “Con đã sớm mang thầy mắng chửi thậm tệ trong lòng từ rất lâu?”

Tề Thời Sâm sửng sốt, cái đuôi trong tưởng phía sau đã sớm vẫy qua vẫy lại, đôi mắt gục thấp xuống, đáng thương nhìn Cao An, “Lão sư, người biết con không có ý này…”

Cao An xoa đầu vai cậu, nhẹ nhàng nhéo một cái, lại đánh xuống lưng Tề Thời Sâm một cái.

“Vốn chỉ muốn khuyên một chút, dù lời qua tiếng lại cũng không tính đến chuyện phạt con. Nhưng thái độ này…” Cao An dừng một nhịp, đặt tay lên vai Tề Thời Sâm rồi đánh xuống lưng cậu, “Thầy cực kỳ không hài lòng.”

Tề Thời Sâm cắn răng chịu đựng, hai cái đánh này không thể nói không đau chút nào, “Vì thái độ của con. Con sẽ xin lỗi thầy. Đồng thời con cũng muốn nói rõ, thầy có thể phạt thái độ của con nhưng thầy không thể nói lời của con không có đạo lý — đúng không?”

Cao An híp mắt, đẩy đẩy cổ của Tề Thời Sâm, “Ngày càng kiên cường.”

“Lời có lý sẽ có tráng khí.” Tề Thời Sâm thẳng sống lưng rất có bộ dạng bất khuất của thần tử khi xưa, “Lần đầu tiên con cùng thầy tranh luận. Thầy có thể phạt con viết kiểm điểm, đứng hay quỳ đều được. Con cũng không sợ thầy sẽ cầm thước đánh con một trận. Đây là thứ con nên chịu.”

“Bốp” một tiếng vang lên. Sống lưng Tề Thời Sâm bị đánh mạnh xuống một cái. Cậu không nhịn được, ho “khù khụ” hai tiếng, rồi đứng về như cũ, giữ vững đầu vai mình ngay ngắn. Chẳng có chút gì né tránh bàn tay đang còn đặt ở đó của Cao An.

Thầy Cao vòng trở về, ngồi lại trên ghế, viết hai trang giấy, cũng không buồn nhìn lên.

“Vậy được thôi, như con mong muốn. Về sau quan hệ của chúng ta chỉ dừng ở việc học thuật. Không hề dính dáng gì tới cuộc sống của nhau. Giống như thầy và ngài ấy. Kỳ thật như vậy cũng tốt. Thế này lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn.”

Tề Thời Sâm tự nhiên sẽ biết “ngài ấy” ở đây là nói đến vị sư tổ kia. Cậu tức khắc biết mình lúc lỡ lời đã vô tình động đến chuyện mẫn cảm của thầy. Tề Thời Sâm nhất thời căng thẳng, không khỏi né tránh đối diện với thầy, “Thầy, con không có ý này… Con sai rồi.”

Cao An dường như chỉ còn lại dáng vẻ xử lý chuyện công, nhàn nhạt nói, “Con đi đi, học tốt bài được giao hôm nay. Cũng không cần lo lắng, thầy vẫn nghiêm túc hướng dẫn nghiên cứu cho con.”

“Thầy…”

Cao An không kiên nhẫn mà nhíu mày, tiếng bút vẫn ma sát trên giấy đều đặn.

“Thầy…”

Tề Thời Sâm không thể không im lặng, đứng ngay ngắn lại, cung kính khom người, rồi trở về bàn của mình ngây ngẩn đến phát ngốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play