“Tin tưởng….” Qua thật lâu, Liên Tu Cận mới chậm rãi lập lại hai từ này, nụ cười trên khóe môi giống như hoa anh túc, chất độc cám dỗ chết người.
“Đúng là một từ ngữ tốt đẹp.” Ông ta nói.
Khi Sở Quân Việt nói câu vừa rồi trên mặt là sự khinh thường không chút che giấu cùng sự đắc ý sâu sắc làm mắt ông ta đau nhói.
Ánh mắt Liên Tu Cận lại bay về hướng Khương Dĩ Đồng, thản nhiên hỏi: “Lời vừa rồi cô Khương nói, cậu có thể không tin. Nhưng đây là lần đầu tiên, là người đầu tiên dám nói những lời này trước mặt cậu. Vậy lần tiếp theo thì sao? Sau này nếu như càng ngày càng có nhiều người nói, nếu như có một ngày, cậu tận mắt nhìn thấy cô ta ở cùng người đàn ông khác, còn vô cùng thân mật, khi đó, cậu còn có thể tiếp tục tin tưởng sao? Trong lòng cậu sẽ không hoài nghi một chút nào sao?”
Liên Tu Cận cười lạnh: “Một chút hoài nghi, cũng giống như một kẻ hở trong núi băng, mặc dù không nổi bật, nhưng lại có thể làm cả núi băng sụp đổ.”
Sở Quân Việt thờ ơ chớp mắt một cái, nói: “Vậy, mời Liên tam thiếu nhìn cho kỹ.”
“Ừ?” Liên Tu Cận hơi mờ mịt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT