Tiết Trạch nghe vậy thì liếc mắt cảnh cáo nhìn Đường Bội, ý lạnh trong mắt hết sức rõ ràng. Nhưng hắn cũng biết Tần Hạo Diễm không phải đang nói đùa, trong giới điện ảnh, nếu hỏi đạo diễn nào không cần lo lắng về tiền đầu tư phim thì người ấy không ai khác chính là Tần Hạo Diễm.
Hắn chỉ có thể xoay người vỗ vai Đường Phỉ Phỉ, kêu cô ta đi hóa trang.
Thợ trang điểm quen thuộc của Đường Phỉ Phỉ, Nancy – cũng là người Đường gia. Đã làm việc một thời gian, tất nhiên Nancy biết quan hệ giữa Đường Bội và Đường Phỉ Phỉ, đại khái đoán được chuyện đã xảy ra.
Lúc này đương nhiên đã chuẩn bị mười hai phần tinh thần, trang điểm cho Đường Phỉ Phỉ vô cùng xinh đẹp.
Trong lòng Đường Bội cười lạnh, trong làng giải trí có rất nhiều bình hoa xinh đẹp, chỉ có dung mạo nhưng không có khả năng diễn xuất, đứng trước mặt đạo diễn Tần thì cũng như không.
Cô lùi về phía sau một bước, để Đường Phỉ Phỉ rơi vào tầm mắt của Tần Hạo Diễm.
Cho dù cô ta mặc chiến giáp anh khí bức người, nhưng cô ta vẫn cắn môi dưới, giống như bị uất uất lớn, ngay cả khóe mắt cũng hồng hồng, trông thật đáng thương.
Tần Hạo Diễm nhíu mày, trực tiếp nói với Đường Phỉ Phỉ: “Diễn thử cảnh đầu với Hạ Tử Diệu xem.”
Đường Phỉ Phỉ nhẹ nhàng thở ra, cô ta rất sợ Tần Hạo Diễm bắt cô ta diễn cảnh đấu võ, cảnh ấy sẽ làm cô ta bại lộ. Nếu chỉ diễn những cảnh bình thường, tuy rằng không quen lắm, nhưng cô ta tin mình có thể diễn tốt hơn Đường Bội nhiều.
Cô ta vội vã gật đầu, nhận kịch bản trong tay trợ lý, nhìn lướt qua 2 lần, sau khi chuẩn bị xong thì dịu dàng nói với Tần Hạo Diễm: “Có thể bắt đầu rồi, đạo diễn Tần.”
Tần Hạo Diễm gật đầu, Hạ Tử Diệu nãy giờ đứng một bên xem trò hay cũng thong thả đi tới.
Anh ta có một đôi mắt sáng ngời như sao, đôi mắt ấy thâm thúy như bầu trời đêm, nếu dừng trên người bất kỳ người phụ nữ nào, cũng sẽ khiến họ thẹn thùng đỏ mặt, cúi đầu.
Nhưng những người phụ nữ như vậy lại không lọt vào mắt Hạ Tử Diệu, cũng không lọt vào mắt của Lạc nguyên soái trong ‘Chiến ca’.
Đường Phỉ Phỉ còn chưa nói chuyện, hai gò má đã ửng đỏ. Tuy rằng trên người mặc quân trang, nhưng dáng vẻ vô cùng thục nữ.
Hạ Tử Diệu thoải mái ôm quyền thi lễ, trong mắt tràn ngập thưởng thức ân cần nói:
“Tiêu công chúa.”
Đường Phỉ Phỉ đỏ mặt, vội vàng dịu dàng đáp: “Lạc nguyên soái…”
Đường Bội vẫn khoanh hai tay trước ngực, đứng ở một bên nhìn 2 người biểu diễn, thấy thế khóe môi cong lên, quả nhiên Tần đạo diễn hô lớn: “Cut.”
Đường Bội nghe tiếng nhìn lại, sắc mặt Tần Hạo Diễm rất không tốt, so sánh biểu hiện hiện giờ của Đường Phỉ Phỉ với tư thế oai hùng ban nãy của Đường Bội, càng làm anh ta không hài lòng.
Tuy rằng Nancy đã tận tâm tận lực trang điểm cho Đường Phỉ Phỉ, khiến cho dung mạo của cô ta càng thêm xinh đẹp.
“Đường Phỉ Phỉ.”
Giọng điệu của Tần Hạo Diễm không tốt: “Cô đang làm cái gì vậy? Vai cô diễn không phải là đại tiểu thư được cưng chiều, mà là công chúa chiến thần của một quốc gia, cô nên làm rõ thân phận của mình có được không?”
Khóe môi Đường Bội nhếch lên, cô đã sớm nghe đồn rằng: khi quay phim Tần Hạo Diễm nghiêm khắc như ma quỷ, trong nước không biết đã có bao nhiêu nữ diễn viên bị anh ta mắng đến phát khóc. Bây giờ xem ra thật đúng là như vậy, bộ dáng của Đường Phỉ Phỉ hiện tại vô cùng uất ức, vành mắt đã đỏ lên.
Tần Hạo Diễm lại càng thêm không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Diễn lại một lần nữa.”
Đường Bội đánh cược, Đường Phỉ Phỉ sẽ giở chứng đại tiểu thư, cô ta vẫn chưa hiểu rõ tình huống của mình, nghĩ đây là ở nhà họ Đường, vẫn tiếp tục giả bộ uất ức, nhưng cô ta đã quên, những người có mặt ở đây, bất luận là Hạ Tử Diệu hay Tần Hạo Diễm đều là nhân vật lớn không thể đắc tội.
Quả nhiên, vành mắt của Đường Phỉ Phỉ càng đỏ hơn, dáng vẻ chực khóc, sắc mặt của Tiết Trạch cũng trở nên cực kì khó coi, nhưng hắn chỉ có thể bước lên nói với Đường Phỉ Phỉ vài câu, vỗ nhẹ vai cô ta tỏ vẻ khích lệ, nhưng lúc xoay người, hắn nhìn thẳng vào Đường Bội đang khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt sắc bén như dao.
Đường Bội không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn, ý cười bên môi càng rõ hơn.
Cướp được vai diễn từ trong tay cô ta khiến cho cô ta khóc như mưa, như vậy mới thú vị.
Tần Hạo Diễm hô lớn: “Action.”
Không biết Hạ Tử Diệu bị làm sao, anh ta biết rõ Đường Phỉ Phỉ vẫn chưa thích ứng được với kịch bản, nhưng vẫn không chút kiêng dè, ngược lại còn cố tình gây áp lực cho Đường Phỉ Phỉ.
Hạ Tử Diệu ngẩng đầu, đi lên phía trước, sự thưởng thức trong mắt cũng đã phai nhạt đi nhiều, ngược lại trên người anh ta tản mát ra khí phách ngang ngược, sát phạt, quyết đoán của một nguyên soái trên chiến trường.
“Tiêu công chúa.” Hạ Tử Diệu tự nhiên thi lễ: “Hôm nay gặp được công chúa trên chiến trường, phong thái của người quả nhiên hơn người, khiến cho tại hạ say mê. Không biết tại hạ có vinh hạnh, được mời công chúa ở lại không?”
Khí phách toát ra trên người Hạ Tử Diệu, oai phong lẫm liệt, cao cao tại thượng, cho dù Đường Phỉ Phỉ mặc quân phục, nhưng nhìn vào lại giống như nha hoàn của anh ta, nào giống với phong thái của công chúa chiến thần một nước.
Những nhân viên đoàn phim nhìn thấy cảnh này đều lắc đầu. Ban nãy, Đường Bội diễn thử vai này, khí phách không thua kém Hạ Tử Diệu, nếu so sánh với Đường Phỉ Phỉ, khác một trời một vực.
Trong mắt Hạ Tử Diệu lộ ra ý lạnh, khi nói chuyện lần nữa thì trong lời nói đã mang theo ý châm chọc nhàn nhạt:
“Lời đồn, trên chiến trường, Tiêu công chúa khí thế bức người, hoàn toàn không giống với hiện tại.”
Anh ta cười cười, nói tiếp: “Giống như thay đổi thành một người khác.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đường Phỉ Phỉ vốn tái nhợt giờ lại càng thêm đã trắng bệch.
Đường Bội cảm thấy bất ngờ, đây không phải là lời thoại trong kịch bản, không lẽ ảnh đế Hạ đang cố tình giúp cô?
Cô tò mò nhìn Hạ Tử Diệu, vừa vặn ánh mắt của anh ta cũng nhìn qua đây.
Mắt hai người nhìn vào nhau, anh ta nhướng mày nhìn cô, nhưng khi quay lại nhìn Đường Phỉ Phỉ khiến anh ta cảm thấy không kiên nhẫn, lạnh lùng nói:
“Tại hạ vẫn luôn thưởng thức tư thế oai hùng, hiên ngang của công chúa trên chiến trường”
——- Hết chương 7 ——–