Mãi đến khi rời khỏi biệt thự số bảy của Minh Hiên, Đường Bội mới buông tay Sở Quân Việt ra.
“Lợi dụng xong rồi…” Trên mặt Sở Quân Việt không mất hứng, chỉ nói: “Thì ném sang một bên sao?”
“Nhìn anh nói kìa.” Đường Bội cười tươi như hoa.
Cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, hơi nghiêng đầu nhìn Sở Quân Việt.
Lúc này thời gian vẫn còn sớm, ánh mặt trời mỏng manh bao phủ khắp trường đua, chung quanh trồng nhiều cây cối và hoa cỏ, rất nhiều loài hoa quý, lộ ra vẻ tự nhiên, lại tràn ngập tao nhã, ánh mặt trời như tận chức tận trách, dịu dàng chiếu lên trên gương mặt trắng nõn không tỳ vết của Đường Bội.
Đường Bội hiếm khi hoạt bát như thế, híp mắt, cười khẽ dựa sát vào Sở Quân Việt, khẽ nói thầm bên tai anh: “Đường Phỉ Phỉ chỉ đút lót ‘giám khảo’ thôi, nếu để cho người khác nhìn thấy em…”
Cô nói tới đây, nở nụ cười, tiếng cười trong veo, mang theo hơi nóng nhẹ nhàng trêu chọc lỗ tai Sở Quân Việt, khiến tai anh biến thành màu hồng, như mã não dưới ánh mặt trời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play