Đường Bội biết không ít nam ca sĩ và diễn viên trong giới giải trí, nhưng mà giờ phút này, những người đó cộng lại cũng không bằng người đàn ông trước mặt cô.
Anh có đôi mày đậm giống như dùng mực vẽ ra, hàng mi cong dài, tròng mắt có thần sáng như sao, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng tinh tế, khuôn mặt góc cạnh, tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất, không nói đến khí phách cường thế trên người anh, cho dù chỉ ngồi đó, đối mặt với người khách không mời nửa đêm xông vào phòng ngủ của mình mà vẫn tao nhã ung dung.
Đường Bội cười xinh đẹp, một người đàn ông hoàn mỹ không thiếu bất cứ thứ gì, nhưng không may, anh lại không có một cơ thể tốt.
Có thể tưởng tượng, một người đàn ông bị nói như vậy, lòng tự trọng của anh ta bị xúc phạm, thì khi bộc phát, cơn giận sẽ lớn đến mức nào.
Có lẽ anh ta sẽ trút hết cơn giận của mình lên Đường gia?
Nghĩ dến đây, cô hơi vui sướng khi người khác gặp họa, Đường Bội bước về phía người đàn ông vẫn ngồi một chỗ không nhúc nhích, tay không chút ngại ngùng đặt lên ngực anh.
Cảm giác ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay khiến cô kinh ngạc, nhưng tên đã lên dây rồi, huống hồ bây giờ cô là Đường Phỉ Phỉ.
Tay kia của cô nhẹ nhàng nắm cằm của anh, hơi nâng mặt anh lên, để mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, cười quyến rũ nói:
“Anh… không biết tôi?”
Giọng điệu có chút phiền muộn và khoa trương.
“Tôi nên biết cô?” Mặc dù đang ở thế hạ phong nhưng mắt của anh vẫn lạnh lẽo, bình tĩnh như cũ, không có một chút biến hóa.
Đường Bội cười: “Tôi là…”
Cô lại gần hơn một chút, hơi thở như lan thổi vào mặt anh: “Phỉ Phỉ.”
Cái tên này thốt ra từ miệng cô, khiến cô cảm thấy chán ghét, nhíu mày, nhưng mà nghĩ đến kế hoạch, trên mặt lại khôi phục tươi cười, dịu dàng nói: “Nghe nói anh không thể…”
Cô mỉm cười, nuốt câu còn lại xuống, nhưng hàm ý lại rất rõ ràng.
Không có người đàn ông nào có thể chấp nhận bị nói như vậy, trong lòng Đường Bội cười lạnh, nhưng mà trên mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, thuần khiết thậm chí có chút ngây thơ, tiếp tục cười nói:
“Chỉ cần anh đồng ý giao hạng mục Tây Giao lại cho Đường gia, tối nay tôi sẽ phục vụ anh một đêm.”
Cô vừa nói, ngón tay thon dài vừa trượt xuống, vẽ vòng tròn trước ngực anh.
Áo tắm vốn không dày, cho nên Đường Bội không cần tốn sức đã có thể chạm vào vòm ngực rắn chắc của anh.
Mắt anh tối sầm lại, lập tức nắm lấy cổ tay cô.
Đường Bội cảm thấy diễn trò rất mệt, khóe môi vẫn mang theo nụ cười khinh bỉ nhàn nhạt, nhưng trên mặt vẫn lộ núm đồng tiền như hoa: “Thế nào? Không đồng ý à?”
Cô áp sát gần thêm chút nữa, lúc nói chuyện hơi thở phả vào tai anh, trêu đùa nói:
“Hay là anh không hiểu? Hửm?”
Tay đang nắm cổ tay cô càng dùng sức hơn.
Đó là bàn tay thuộc về đàn ông, khô ráo, thon dài và có lực, không hề vì động tác của cô mà thả lỏng, cô kề sát lỗ tai anh, giống vậy, khi anh nói chuyện, hơi thở ái muội phun ở bên tai cô:
“Cô là ai?”
Giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt, không có chút phập phồng, hay kinh ngạc, vẫn là ngữ điệu thong dong bình tĩnh như ban nãy.
Đường Bội vừa muốn đứng thẳng người, thì cánh tay kia của anh đã ấn lên vai cô, rõ ràng sức lực không có bao nhiêu, nhưng kỹ thuật hết sức khéo léo, khiến cô cảm thấy nửa người của mình hơi bủn rủn.
“Anh?!” Sắc mặt của Đường Bội khẽ biến, nhưng cô trấn định lại rất nhanh, vùng vẫy bả vai, không mất bao nhiêu sức lực đã thoát khỏi sự kiềm chế của anh.
Sức lực của anh không lớn, dường như không có ý ngăn cản cô, vẫn im lặng ngồi đó nhìn cô.
Đường Bội cắn môi dưới, mỉm cười, cô đột nhiên có chút hứng thú với người đàn ông trước mặt, rốt cuộc anh ta đã trải qua những chuyện gì mới rèn luyện được sự bình tĩnh như thế. Không biết có chuyện gì có thể làm anh thay đổi sắc mặt hay không.
Chỉ có điều, bây giờ, chuyện chính quan trọng hơn.
Cô ép sát hơn, dứt khoát dùng tay trái giữ hai tay đối phương, cố định hai tay anh trên đỉnh đầu, hơi thở thơm mát phun lên môi anh, cười nhắc lại:
“Tôi là Đường Phỉ Phỉ, người của Đường gia, chúng tôi muốn hạng mục Tây Giao…”
“Đường Phỉ Phỉ…”
Anh thấp giọng lặp lại lời cô nói, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt không có tí biểu cảm của cô, thản nhiên nói:
“Cô có một đôi mắt rất đẹp, tay cũng rất có lực, không phải đôi tay của một minh tinh nhỏ nên có.”
Rốt cuộc anh cũng không giữ được bình tĩnh, động thân thoát khỏi sự áp chế của cô, cổ tay bị cô kiềm thế cũng được tự do, ngón tay thon dài trượt qua đôi mắt của cô:
“Mắt của cô rất đẹp.”
“Anh?!”
Đường Bội cả kinh, cô không chút nghĩ ngợi dùng những kỹ thuật cận chiến.
“Roẹt”
Khi Đường Bội áp chế được anh lần thứ hai, bỗng nhiên áo cô phát ra tiếng vang nhỏ, chỗ vai bị rách một lỗ thật dài.
“A…”
Đường Bội hít sâu một hơi, dù trong quá trình động thủ, sắc mặt đối phương cũng không thay đổi nhiều lắm.
Lúc này cô quỳ một gối trên mặt đất, nhìn người đàn ông bị cô áp chế dưới người, đôi mắt trở nên nghiền ngẫm. Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, dù sao cũng đã đi đến bước này, cho dù là chị của cô, cũng nên nếm thử cơn giận của vua bóng đêm đi.
Đường Bội khẽ vươn tay mạnh mẽ kéo dây buột áo tắm của anh xuống, thuần thục cột 2 tay của anh lại, sau đó cột lên ghế cạnh giường.
Cánh tay kia tùy tiện vén cao áo tắm của anh, che kín 2 mắt anh lại.
Trong phòng hết sức ấm áp, nhưng cô tin, không có một người đàn ông nào cảm thấy vui khi ở trong cảnh tượng: bị trói hai tay, hai mắt bị che kín, bị một người phụ nữ khống chế, nhất định những người đàn ông kiêu ngạo sẽ bị ép điên, huống chi anh lại còn là một người cao cao tại thượng.
“Chậc…”
Than nhẹ một tiếng, Đường Bội nghênh ngang ngồi bên cạnh, nói: “Nếu như không phải vì gia tộc, anh nghĩ tôi sẽ nghĩ đến anh sao?”
Cô đưa tay tùy tiện xoa ngực và cằm của đối phương: “Không bằng như vậy đi, anh đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi sẽ bỏ qua cho anh, đêm nay tôi sẽ hầu hạ anh thật tốt…” Cô cố ý khiến cho giọng nói của mình nghe qua như đang nín cười.
Dù sao mục đích của cô là chọc giận anh, và muốn hủy hoại thanh danh của Đường Phỉ Phỉ, cô không ngại làm lớn hơn một chút.
“A…”
Lần này cuối cùng cũng có phản ứng khác rồi, anh cười lạnh trầm thấp dưới lớp áo tắm: “Bỏ qua cho tôi?”
Anh cũng không làm động tác dư thừa, biệt thự rộng rãi vốn yên tĩnh, tiếng còi cảnh báo bỗng vang lên, chỉ sau vài giây, cửa phòng ngủ đã vang lên tiếng đập mạnh:
“Sở thiếu?”
Thì ra anh ta họ Sở…
Đây là lần đầu tiên Đường Bội biết, người đàn ông nắm trong tay một lực lượng và quyền lực đáng sợ và có khối tài sản kết xù này, họ Sở…
Cô hơi phân tâm, không thấy người ở phía trên có bất kì động tĩnh gì, anh đã ngồi dậy từ lúc nào. Hai tay bị trói cũng lấy lại được tự do, cho nên cô nhanh chóng đánh thêm một quyền, nhưng tay của cô lại bị anh vặn ra sau lưng.
“Sở thiếu?” Trên cửa lại truyền đến ba tiếng đập mạnh.
“Không có chuyện gì.” Sở Quân Việt lạnh nhạt đáp lại.
Tiếng bước chân dần nhỏ lại rồi biến mất, ngón tay thon dài của anh lại mơn trớn mắt cô lần nữa, chậm rãi trượt xuống khe hở trên vai cô.
Chỗ đó có một hình xăm bươm bướm màu tím, bươm bướm vỗ cánh muốn bay, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có thể dừng lại trên vai cô, giống như cô, bị giam cầm nhiều năm ở Đường gia.
“Bướm rất đẹp!” Như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, tay của Sở thiếu xẹt qua cánh bướm, nhìn thẳng vào mắt cô: “Nhưng mắt cô đẹp hơn.”
Chết tiệt!
Đường Bội không có nghe được câu thứ hai của anh, sao cô có thể quên? Trên vai mình có một hình xăm bươm bướm, đó là hình xăm mà người luôn giả vờ thiện lương trước mặt người khác – Đường Phỉ Phỉ, tuyệt đối không thể nào có.
Cô khẽ động cổ tay thì đối phương cũng tăng thêm lực kiềm chế.
Mặt anh vẫn lạnh như băng, lúc này lại có một nụ cười nhàn nhạt: “Cùng tôi một đêm, tôi sẽ như em mong muốn”
“Cút.”
Cô nghĩ muốn giả thành Đường Phỉ Phỉ để đắc tội với người đàn ông mà bọn họ không thể chọc vào này, làm cho Đường gia vĩnh viễn không có ngày bình yên, chứ không nghĩ sẽ thật sự hy sinh bản thân mình.
Tuy rằng người đàn ông ở trước mặt rất anh tuấn, rất nhiều tiền, nhưng trong khoảnh khắc nhảy xuống biển ấy, cô đã thề, sẽ không tin tưởng người khác nữa.
Từ bé, cô đã được huấn luyện cận chiến, bây giờ chính là lúc phát huy tác dụng.
Căn phòng rất lớn, lớn đến mức khi Đường Bội lấy lại được tự do đã đứng cách người đàn ông đó bảy tám mét.
Cô lùi về phía sau một bước, đứng ở mép phòng ngủ, nhẹ nhàng thổi ngón tay, Đường Bội cười xinh đẹp:
“Tôi không muốn lên giường với một người đàn ông bất lực.”
Nói xong, cô xoay người, rồi biến mất trong màn đêm.
———– Hết chương 3 ————-