Người đàn ông đứng phía sau Tần Hạo Diễm, vóc dáng cao lớn.
Tần Hạo Diễm giống con lai, đã như hạc giữa bầy gà, người đàn ông này lại cao hơn Tần Hạo Diễm một chút.
Anh ta có vóc dáng khiến người mẫu phải hâm mộ, trên người mặc chiếc áo khoác lông cừu màu đen. Áo khoác được cắt may đơn giản, không có họa tiết cũng như hoa văn rườm rà, nhưng mặc ở trên người anh, lại càng tăng thêm phong thái quý tộc.
Mặc dù có Tần Hạo Diễm đứng phía trước, hôm nay không có nhân viên hỗ trợ bên cạnh Tần Hạo Diễm, lúc này tất cả nhân viên đoàn phim, dù nam hay nữ đều hơi thất thần.
Ánh mắt của họ hoặc sáng, hoặc tối lặng lẽ đánh giá người đàn ông anh tuấn đến khiến cho người ta ghen tị bên cạnh Tần Hão Diễm.
Người đàn ông này có thân hình đẹp hơn người mẫu, ngũ quan khéo léo giống như điêu khắc, lông mi thật dài, hơi cong nhưng không làm người ta cảm thấy giống phụ nữ, ngược lại càng làm nổi bật hai tròng mắt sáng ngời. Lông mày tuấn lãng đen dậm, sóng mũi thẳng tắp, dưới đôi môi mỏng là chiếc cằm tinh tế.
Hai tay anh ta để trong túi áo khoác, đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn Đường Bội ngồi ở trên đài cao, như không để ý đến những ánh mắt xung quanh.
Tần Hạo Diễm để cho máy quay dừng ở cảnh cuối, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, nói:
“Người tôi nói là cô ấy.”
Đúng lúc Đường Bội đứng lên, vừa trả lời câu hỏi của Hạ Tử Diệu, vừa đi đến chỗ Tần Hạo Diễm.
Khí thế đoan chính của Tiêu công chúa ban nãy giống như đã biến mất, bao gồm cả Tần Hạo Diễm, Hạ Tử Diệu hay những diễn viên nổi tiiesng trong giới cũng không thể nào nói rõ, một người chưa bao giờ xuất hiện trên màn ảnh lớn, không thể được xem như người mới, nhưng rốt cuộc cô ấy đã trải qua điều gì mới có thể khống chế cảm xúc tốt như vậy.
Thu phóng cảm xúc rất tự nhiên, kỹ thuật diễn rất tốt.
“Trước kia cô thật sự chưa từng diễn?” Hạ Tử Diệu nhíu mày, mỉm cười nhìn Đường Bội.
Thân là ảnh đế, cho tới bây giờ, chỉ có diễn viên khác bị khí thế của anh ta áp bách, bó tay bó chân. Nhưng mới vừa rồi, khi tiếng đàn và tiếng hát ấy vang lên, anh ta đã cảm thấy bức bách, như dời núi lấp biển, tư thế hào hùng trong tiếng đàn ấy vây lấy anh ta, trong nháy mắt làm anh ta cảm thấy mình cũng hơi ngưỡng mộ người con gái ngồi trên đài cao đó.
Đường Bội cười một tiếng, nửa đùa nửa khó hiểu hỏi: “Ảnh đế Hạ, trước đây anh đã từng nhìn thấy tôi trên TV chưa?”
Hạ Tử Diệu cười: “Không sai, nếu như tôi từng nhìn thấy biểu hiện của cô trong phim, nhất định sẽ không bao giờ quên!”
Đây là lời khẳng định từ ảnh đế, Đường Bội chỉ cười, không nói gì thêm.
Cô cảm nhận được tầm mắt nóng rực kia, cũng nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ khiến người ta kinh hãi.
“Minh Hiên.”
Không đợi Tần Hạo Diễm giới thiệu, người đàn ông mặc áo đen đã chủ động nói với Đường Bội.
Hai tay Minh Hiên vẫn đặt trong túi, cằm hơi nâng, đôi mắt sắc bén đánh giá Đường Bội từ trên xuống dưới.
Lúc này hai người mặt đối mặt, tầm mắt nóng bỏng vừa rồi hình như chỉ là ảo giác của Đường Bội, ánh mắt và vẻ mặt của Minh Hiên vô cùng lạnh lùng.
Có lẽ có nhiều người xung quanh đang yên lặng đánh giá Minh Hiên, nhưng không có ai dám đến gần.
Hơi thở xa cách toát ra từ trên người anh ta quá mức rõ ràng, rõ ràng đến mức khi anh ta chủ động giới thiệu cô cũng hơi ngạc nhiên, một lát sau mới gật đầu cười khẽ với anh ta, tự giới thiệu nói:
“Chào anh, tôi là Đường Bội.”
Hạ Tử Diệu vẫn đứng ở bên cạnh Đường Bội, lúc này bước lên vỗ vỗ vai Minh Hiên:
“Được rồi, làm mặt lạnh thế để làm gì?”
Hình như Hạ Tử Diệu rất quen thuộc với người đàn ông này, bàn tay vẫn đặt trên vai Minh Hiên, cười hỏi:
“Sao cậu lại đến đây?”
Tần Hạo Diễm cũng đứng lên, nhàn nhạt nói: “Anh ta muốn tìm người cho tiết mục, tôi bảo anh ta đến đây.”
Đường Bội nghe vậy, nhịn không được liếc mắt nhìn Tần Hạo Diễm một cái.
“À…” Hạ Tử Diệu nhíu mày: “Nhất định không phải tới vì tôi rồi, vậy là vì…”
Hạ Tử Diệu cười tủm tỉm nhìn về phía Đường Bội.
Ba người đàn ông có ngoại hình xuất sắc, tuy rằng Hạ Tử Diệu có tên tuổi lớn nhất, được nhiều người biết đến, tính tình cũng thân thiện nhất.
Vừa rồi, xung quanh Tần Hạo Diễm và Minh Hiên không có ai, nhưng khi Hạ Tử Diệu đi qua, đột nhiên lại có rất nhiều nữ nhân viên đến chào hỏi, hoặc đưa nước hoặc tặng quà….
Minh Hiên có chút không kiên nhẫn, rút tay khỏi túi, gạt bàn tay của Hạ Tử Diệu trên vai mình ra, đưa tay nắm lấy tay Đường Bội nói:
“Chúng ta đổi chỗ khác.”
Ai ngờ đầu ngón tay của anh vừa mới chạm vào cánh tay của Đường Bội, thì trên tay đã truyền đến cảm giác đau nhức, Đường Bội hất tay anh ta ra, đề phòng lùi về phía sau một bước, lạnh lùng nhìn anh ta.
Đường Bội không cảm thấy mình làm thế có gì không ổn, trong vòng lẩn quẩn vừa hỗn loạn vừa phức tạp này, làm thế thân cho Đường Phỉ Phỉ vài năm, không biết cô đã gặp bao nhiêu người lúc đầu ra vẻ đạo mạo, nhưng sau đó lại vội vã lộ ra bộ mặt bỉ ổi.
Thậm chí cô còn phủi tay của mình, giống như muốn phủi sạch vi khuẩn lây bệnh truyền nhiễm, hờ hững nói:
“Có chuyện gì, không thể nói ở đây sao?”
Ý cười trên mặt Hạ Tử Diệu càng sâu, ánh mắt vốn mang theo ý cười nay còn cố tình chớp chớp như muốn cổ vũ Đường Bội.
Ngay cả khóe môi của Tần Hạo Diễm cũng lộ ra ý cười nhạt.
Tiểu thiếu gia của Minh gia, trước giờ mắt luôn cao hơn đỉnh, trong giới giải trí, dù người đó là diễn viên nổi tiếng từ lâu, cũng không dám thất lễ với anh ta như thế.
Lúc này thấy anh ta nhẹ nhàng vỗ vẹ cánh tay bị Đường Bội đánh, gương mặt lạnh lùng xuất hiện vết nứt.
Anh ta lạnh lùng nhìn khuôn mặt tươi cười của Hạ Tử Diệu lại nhìn lướt qua Tần Hạo Diễm, giọng điệu không tốt nói:
“Anh chưa từng nói với tôi, anh mời cao thủ đến quay phim.”
Tần Hạo Diễm thu lại ý cười trên mặt:
“Tôi cũng vừa mới biết.”
Sự cảnh giác trên mặt Đường Bội không hề giảm, vừa định nói gì đó, thì có người đi tới trước mặt bọn họ, trên tay cầm điện thoại mà Đường Bội gửi ở chỗ mình trước khi quay phim, nói:
“Cô Đường, cô có điện thoại.”
Trên màn hình chỉ có một chữ F đơn giản, Đường Bội nhìn chữ cái ấy không ngừng lấp lóe, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Cô không nghe máy ngay, mà nhận lấy điện thoại, nói ‘xin lỗi’ rồi đi qua một bên trước ánh mắt tò mò của bọn người Hạ Tử Diệu.
Tiếng chuông im bặt, nhưng hồi chuông thứ hai lại vang lên. Trên màn hình vẫn nhấp nháy chữ ‘F’ khiến cho ánh mắt của cô trở nên nghiền ngẫm.
Đây là cuộc gọi của Đường Phong Ngôn, người ba ít khi nhớ đến con gái của mình, nhưng hình như bây giờ ông ta đang sốt ruột!
——— Hết chương 15 ———