Giữa khi đất trời đang trút dần hỏa nhiệt, chuẩn bị bước sang thu với những cơn mưa bụi lất phất rơi. Trên mảnh đất bao la của thế gian không thể nhìn hết bằng mắt thường được ấy, con người vẫn đang hoạt động.
Nhưng hôm nay, tháng bảy mưa mây hoa rơi rụng xuống đường, mà trên nền trời màu trắng bao phủ lại xuất hiện thật nhiều chim hạc bay lả tả, không theo đàn.
Trên mặt hồ tại Nhất Đảo Kỳ Cung có một con hồng hạc đang đạp nước, cánh phất phất quẫy sợi nước tung ra tứ phía. Nam Cung Sử Định an vị trên bảo tọa cao ngất ngưởng, trạng thái khuôn mặt thư giãn lạ thường. Dưới hắn, vẫn là các quý nhân trong thiên hạ tụ họp. Trưởng môn phái Tây Sơn chậm rãi mở lời:
- "Đêm qua chúng ta đều nhận được mật thư, nay đã có mặt cả rồi, tại sao vẫn còn một con hồng hạc ở đây?"
Chuyện là trong đêm hôm trước, mỗi môn phái lớn đều được hồng hạc gõ đại môn, thiệp mời gửi tới tay.
Nam Cung Sử Định cười đáp:
- "Chẳng phải còn thiếu Vân Phong Môn hay sao? Lá thư cuối cùng hôm nay sẽ gửi đến họ."
Dứt lời, Nam Cung Sử Định bước xuống bảo tọa, từ tốn đi đến bờ hồ, huýt sáo gọi hồng hạc lại gần. Tả thủ cầm ống tre nhỏ (bên trong đút lá thư được cuộn tròn) đặt vào miệng chim hạc. Chân mày vị môn chủ này nhếch lên một cái, liếc mắt về hướng Thiên Sơn, hồng hạc liền tung cách bay thẳng lên trời.
Ánh mắt người nào người nấy nhìn theo chim hạc đến mãi khi nó khuất bóng. Bắc Đường Tu Vĩnh nở nụ cười đầy ý tứ, cất lời:
- "Năm nay, ta cược Vân Phong Môn nhận lời mời."
- "Dựa vào đâu?"
Đông Phương Nhĩ Nguyện ngồi trên mộc đôn nhàn nhã hơn tất cả ai nấy ở đây, y mở miệng vấn. Câu hỏi kia cũng không làm khó họ Bắc Đường, y trả lời nhanh chóng:
- "Dựa vào trực giác của ta."
Dứt lời, y cười tinh nghịch như thực sự là cược may rủi vậy. Song, chính y tiếp tục:
- "Nào, chư vị, ai dám cược cùng ta không?"
Vài người tỏ vẻ chán chường ra mặt, không có gì hứng thú với lời đề nghị của Bắc Đường Tu Vĩnh. Một lúc sau, Nam Cung Sử Định về lại bảo tọa, vừa ngồi xuống liền nâng chén rượu nhạt lên, giơ cao tỏ ý kính mọi người. Y cười độc một nét khoan khoái, chắc chắn cất lời:
- "Bản môn khẳng định Vân Phong Môn sẽ nhận thư."
Đoạn, y đưa chén rượu đến miệng, nốc cạn. Song, tả thủ úp ngược cái chén mà lắc lắc, mày cùng mắt đồng thời nháy một cái như để nói rằng y đã uống cạn.
Đông Phương Nhĩ Nguyện lại cười dịu dàng đúng như tính cách thường ngày của y, nâng chén rượu nhấp một ngụm, rồi nói:
- "Nam Cung môn chủ đã chắc chắn như vậy thì tại hạ cũng không ngại cược một ván. Có điều, chư vị dùng gì cược?"
- "Tương lai của Nam Cung/Bắc Đường Môn Phái."
Cả Sử Định lẫn Tu Vĩnh song khẩu đồng thanh. Nghe vậy, Đại Tứ Phái ở dưới nhất tề hưởng ứng.
~
- "Đại sư huynh, ngoài đại môn đột nhiên xuất hiện một con chim hạc rất kì lạ."
Vân Tư Sinh cất lời thưa gửi trước mộc môn của Vân Cảnh Ngạn. Cảnh Ngạn hôm nay đã trở lại trạng thái của một người dẫn dắt và là trụ cột cho môn đồ của phái. Y không nán lại phòng mà tức thì di gót ra khỏi Cửu Trùng Đài, vừa đi mới tiếp tục vấn đáp với Vân Tư Sinh đang theo sau mình.
- "Điểm gì kì lạ?"
- "Miệng ngậm một ống tre, nó cứ đi loanh quanh ngay sát đại môn, chỉ hòng xông vào trong."
- "Chắc là có người cố ý gửi cho chúng ta thứ gì rồi."
Đoán vậy, Vân Cảnh Ngạn cũng gần như là chắc chắn thế. Y bảo:
- "Tư Sinh, đệ quay lại xem Thời Uyển có trong phòng không, báo một tiếng với muội ấy."
- "Vâng."
Vân Tư Sinh gật đầu, chắp tay chào rồi quay gót vào lại Cửu Trùng Đài. Bất quá, y lên đến tầng thứ tám, đã gõ cửa phòng Phong Thời Uyển quá ba hồi nhưng không nhận được đáp trả. Sau, Vân Tư Sinh đành di bước rời đi, nhanh chóng chạy ra đại môn thì gặp Vân Cảnh Ngạn vừa quay trở vào. Cảnh Ngạn thấy tiểu đệ đi một mình ra thì tự biết kết quả, y vẫn từ tốn di chuyển và chỉ để lại một câu:
- "Được rồi, đệ tiếp tục làm việc của mình đi."
Cùng lúc với Vân Cảnh Ngạn ở dưới Thấu Thuật Trường trước mặt Cửu Trùng Đài đi vào, thì trên tầng cao nhất của tòa tháp lớn này cũng diễn ra quá trình nhận thư tương tự.
Vân Phong Thuấn Trì đứng ngoài tĩnh thất, trước khung cửa đã mở ra để đón gió có một con hồng hạc khác đã đậu trên bệ cửa. Miệng chú chim ngậm một tờ giấy trắng làm nổi bật rõ ràng dòng chữ đen tuyền viết nghiêng trên đó, còn có dấu ấn ký kì lạ đỏ chói ở cuối thư. Phong Thời Uyển đứng sau tiên tôn, nàng nhìn rõ tất cả và nói:
- "Sư tôn, dòng chữ trên đó có ý gì vậy?"
Vân Phong Thuấn Trì phất tay tiễn hồng hạc bay về trời, rồi ngài nhìn tờ giấy trên tay mình, lắc đầu.
- "Con vừa luyện kiếm xong, không cần nghĩ ngợi vài thứ này, trở về nghỉ ngơi đi."
Phong Thời Uyển sau khi tự tập luyện ở Thấu Thuật Trường đã gặp tiên tôn, nàng liền theo ngài lên đến trên cửu thải ngay. Nghe sư tôn nói thế thì nàng cũng tự hiểu chuyện mà không hỏi gì về lá thư nữa, nhưng nàng cũng không rời đi.
Trên tờ giấy chỉ viết một dòng duy nhất: "Thiên hạ hội, chúng sinh tụ, giang hồ tán, duy chỉ ta là chủ." (nghĩa là: đại hội cả thiên hạ, người người tụ lại, giang hồ phân tán, chỉ có một người làm bá chủ.)
@Cố_Tiểu_Hoa