Thấu Thuật Trường qua hồi náo động còn chưa dứt dư âm. Vân Cảnh Ngạn đã rời đi mất, chỉ có các môn đồ bình thường an tĩnh nay cũng nhí nhố thảo luận đủ thứ chuyện trên đời.
“Thì ra danh xưng Phượng Ứng Bàng Uy của đại sư huynh không phải để cho oai phong nha. Huynh ấy vậy mà thực sự có đôi cánh hùng ưng.”
“Nói vậy hẳn là sư tỷ cũng tương tự, Phượng Ứng mà. Chắc chắn sẽ là phượng hoàng uy vũ đó.”
“Lợi hại, quá lợi hại!”
Vân Tư Sinh mọi khi ít nói nay cũng bình luận:
- “Không hẳn là hùng ưng. Theo ta quan sát thì nó chỉ là linh lực hóa hình thể thôi, không phải thực thể chim ưng.”
Vân Du Huyền xoa xoa cằm tỏ vẻ nghĩ ngợi gì đó rồi gật gù đáp lại:
- “Tất nhiên không phải thực thể, nếu là thực thể chim ưng thì khác nào đại sư huynh xuất thân yêu quái chứ.”
- “Nói bậy.” - Vân Tư Sinh lập tức nhắc nhở.
- “Khụ… Thật ngại quá, ta lỡ lời. Các huynh đệ tiếp tục đi.”
Vân Du Huyền lia lịa cúi đầu hối lỗi. Mà Vân Tư Sinh cũng khẳng định: “Bất quá, linh lực hóa hình thể cần phải có cơ duyên và trình độ. Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy chuyện này, đại sư huynh quả thật hữu danh hữu thực không có gì chối cãi.”
“Đúng vậy đó. Hai mươi tuổi tiến vào Bát Nhã cảnh giới, đại sư huynh quá lợi hại đi.”
Mấy lời đồng thanh tương ứng liên tục truyền ra từ trong đám đông môn đồ.
Thiên hạ hồng trần này không phân nhân giới, tiên giới hay ma giới. Mà là người, là tiên hay là ma chỉ do tâm địa và năng lực của họ quyết định. Tỉ như trưởng phái từ Thượng Tứ Môn đều có thực lực bất phàm, họ đã giậm chân tại Bát Nhã cảnh giới bao nhiêu năm cũng không thể tiếp tục thăng cấp được dù linh lực vẫn gia tăng. Bởi vì tiến vào Bát Nhã trở thành bán tiên, có tuổi thọ đặc biệt dài và không già đi nhờ linh lực. Cái gọi là bán tiên, nửa bước thành tiên nghe thì dễ nhưng gần như là bất khả thi. Cách biệt giữa người và tiên quá lớn, họ vẫn chưa đủ khí lực để nhận danh xưng tiên thánh. Nếu nói thiên hạ này có người vượt Bát Nhã nhập tiên môn thì chỉ có Vân Phong Thuấn Trì. Nhưng trước nay chưa ai đủ trình độ khiến tiên tôn phải phát huy thực lực cả, bởi vậy không có gì chứng minh cho điều đó. Mà chính ngài cũng chưa từng nhắc đến cấp bậc của bản thân.
Trong Tĩnh thất của Vân Phong Thuấn Trì vẫn lưu chuyển luồng khí đàn hương thoang thoảng, màu không gian luôn tĩnh lặng, an nhàn. Mà tiên tôn vẫn chưa hề trở về đây, dù ngài đã rời Thấu Thuật Trường khá lâu.
Phong Thời Uyển nheo mắt tỉnh mộng dài, nàng từ từ hé mi để thích nghi với ánh nắng chiều thấp thoáng chiếu qua mành cửa sổ. Một lát nàng mới nhận ra nơi này là Tĩnh phòng của sư tôn, mà nàng thì thức dậy trên giường của ngài, trong chốc lát thoáng giật mình.
- “…Sư tôn không ở đây?”
Phong Thời Uyển rời khỏi giường, đến ngồi khoanh chân trên chiếc nệm ở nơi bàn cờ. Nàng nhắm mắt dưỡng thần, tiến vào thăm dò linh lực của bản thân.
- “Bát Nhã cảnh giới có lẽ phải dành một đoạn thời gian nữa mình mới thích nghi được.”
Tuy nhiên, Phong Thời Uyển không hề tập trung được để dưỡng thần cho tốt. Nàng đành đứng dậy di gót đi ra ngoài, từ tốn bước từng bước một như là nhàn tản. Tinh thần lực của nàng đã khôi phục về trạng thái ổn định sau một giấc ngủ, bởi vậy nàng lại có tâm trí mà suy nghĩ, phân tích các vấn đề khác nhau.
Nghĩ đến thì sư tôn của nàng mọi khi đều một mình trong phòng yên tĩnh, không có việc thì sẽ không ra ngoài. Mà hiện tại người vắng mặt chứng tỏ là có công sự.
Phong Thời Uyển đi một lát đến Thấu Thuật Trường, mắt thấy mọi người đang túm tụm thành mấy nhóm nhỏ đứng nói chuyện ở đó. Dưới sàn giao đấu có một vết máu đã khô. Nàng cất lời hỏi:
- “Có chuyện gì vừa xảy ra thế?”
- “Sư tỷ.”
Bấy nhiêu người đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh, đa khẩu đồng thanh chào. Sau đó Vân Tư Sinh đại diện trả lời nàng:
- “Vừa nãy sư tôn và đại sư huynh giao đấu một bận.”
Phong Thời Uyển ngay lập tức xuất hiện tia ngạc nhiên trong đáy mắt, nhưng nàng chỉ gật gù rồi lắng nghe sư đệ nói tiếp.
- “Sau khi giao đấu, nghe sư tôn bảo sư huynh có thể đột phá Thất đại cảnh để tiến vào Bát Nhã cảnh giới. Cho nên sư huynh trở về tu luyện rồi ạ.”
- “Ta biết rồi. Dọn chỗ máu kia đi rồi chú tâm tu luyện, đừng nhiều lời nữa.”
- “Vâng.”
Phong Thời Uyển lại cất bước rời đi, toan về Cửu Trùng Đài gặp Vân Cảnh Ngạn hỏi han. Nhưng nàng suy nghĩ thế nào lại thôi, quay ngược hướng đi đến Vân Thủy Thác.
- “Qua Bát Nhã không dễ dàng, vẫn là không làm phiền huynh ấy thì hơn.”
Nói đặng, nàng tự gật đầu một cái tán thành cho suy nghĩ này. Gót ngọc di bước trên nền sỏi đá gồ ghề của bên núi tiến vào Vân Thủy Thác. Hôm nay nàng không có ý định luyện thể hay dưỡng thương nên không hề đi đến dòng thác, mà dạo quanh khu vực khe suối, vách đá, hàng cây. Không khí ở đây đủ khiến người ta tịnh tâm đến nhường nào.
“Ầm ầm…”, “Phập”, “Vút…” Loạt âm thanh lạ phát ra cực gần liền thu hút sự chú ý của Phong Thời Uyển.
@Cố_Tiểu_Hoa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT