• “Sư tôn.”
Vân Cảnh Ngạn vốn đã đứng trước cửa Tĩnh thất đợi Vân Phong Thuấn Trì hơn một canh giờ liền. Vừa thấy ngài xuất hiện, y mừng rỡ nhưng nhanh chóng lụi dần xúc cảm. Ánh mắt dán lên người Phong Thời Uyển nằm im như tượng trên tay tiên tôn. Còn Vân Phong Thuấn Trì bình thản dùng linh lực lướt qua một cái cánh cửa tức khắc mở toang. Ngài cũng không phải bỏ lơ Vân Cảnh Ngạn, kim khẩu mở lời:

- “Uyển nhi đột phá Thất đại cảnh có hơi vất vả, nghỉ ngơi lát sẽ ổn.”

- “Sư muội tiến vào Bát Nhã cảnh giới rồi ạ? Con…” - Vân Cảnh Ngạn mới nãy rất lo lắng cho nàng, nhưng nghe sự việc thì thở phào. Kiệt sức sau khi thăng bậc linh lực là chuyện bình thường mà thôi. Nhưng y vừa bất ngờ, vừa thêm phần mặc cảm.

Vân Cảnh Ngạn đi theo Vân Phong Thuấn Trì vào tĩnh thất, ngài cũng điềm đạm mà đáp lại y:

- “Thời Uyển theo ta từ ngày mới chào đời, tố chất giống ta một chút là chuyện dễ hiểu. Con lên mười mới bái ta làm sư, cứ từ từ phát triển về sau, không cần vội.”

Quả thực Vân Cảnh Ngạn nhập môn muộn hơn Phong Thời Uyển, chỉ là tố chất y phi thường tốt nên Phong Thời Uyển luôn gọi y một tiếng sư huynh, rất mực đề cao. Huống chi ngày trước Phong Thời Uyển cũng đã là kì tài, nàng không quá chăm chỉ tu luyện cho lắm nên năng lực kém hơn Vân Cảnh Ngạn một chút. Bất quá sau biến cố mấy tháng trước, nàng đã hoàn toàn thay đổi, không chỉ tập trung tu luyện hơn mà linh lực cũng gia tăng rất nhanh. Hiện tại, Vân Cảnh Ngạn vẫn đứng tại bậc thất, còn nàng đã vượt qua rồi. Vân Phong Thuấn Trì hiểu rõ tâm lý đồ nhi nên mới dịu dàng như thế.

- “Là đồ nhi chưa đủ nỗ lực. Con sẽ nhanh chóng đuổi kịp muội ấy thôi.”

- “Đừng tự làm loạn tiết tấu của mình. Lần này Thời Uyển thăng cấp linh lực là sự cố, con bé vốn chưa đủ năng lực này. Tiến vào Bát Nhã cảnh giới rất dễ bị phản vệ, con nắm chắc mới được làm.”

- “Sư muội thận trọng khiêm nhường, muội ấy sẽ không cố chấp ép mình thăng bậc đâu.”

- “Là hoàn cảnh buộc con bé làm vậy, âu cũng là duyên số.”

Dường như chính tiên tôn đã thở dài một hơi nhưng Vân Cảnh Ngạn không phát hiện. Phong Thời Uyển được đặt xuống giường của ngài, nằm ngay ngắn, giày cũng là ngài tháo ra cho. Nàng đã chìm vào giấc ngủ từ nãy. Xong xuôi, Vân Phong Thuấn Trì quay sang Vân Cảnh Ngạn nói chuyện:

- “Con vĩnh viễn không được so sánh bản thân với Thời Uyển, cũng không được có tư tâm. Vi sư định sẵn con là người kế thừa Vân Phong Môn, từ ngày đầu gặp con thì đã là như thế.”

Vân Cảnh Ngạn biết, dù trước y học chưa thành tài thì Vân Phong Thuấn Trì vẫn xác định y sẽ tiếp bước mình. Bất kể y có mắc bao nhiêu lỗi, ngài đều kiên nhẫn chỉ rõ và vạch đường cho y thông suốt. Có thể nói, ngài vô cùng coi trọng, thương yêu y, chỉ là y không hiểu dụng ý của tiên tôn. Y vẫn âm thầm mặc cảm, tự ti cho rằng bản thân chưa đủ năng lực. Trước giờ y chỉ gật đầu trước trọng trách ngài giao phó, nhưng hôm nay y muốn hỏi, muốn biết, muốn hiểu:

- “Xin lỗi sư tôn, con ngu muội không hiểu được dụng ý của người. Con luôn cảm thấy mình chưa đủ năng lực gánh vác sư môn.”

Vân Phong Thuấn Trì chậm rãi di chuyển ra ngoài Tĩnh thất để lại không gian yên tĩnh cho Phong Thời Uyển nghỉ ngơi. Hai sư đồ ngồi tại bàn trà trong mái đình nhỏ đặt bên cạnh Tĩnh thất. Ngài từ tốn giải đáp:

- “Không phải ta vẫn đang ở đây sao? Con còn thời gian để tiếp tục.”

- “Thực ra con muốn hỏi… Tại sao sư tôn không chọn Uyển sư muội mà lại là con ạ?”

- “Thời Uyển không được.”

Tất nhiên lời ngài nói cũng như không thôi, thực chất không hề giải đáp được khúc mắc của Vân Cảnh Ngạn. Ngài nhìn khuôn mặt mơ hồ của y thì bật cười, hỏi ngược lại:

- “Con cho rằng năng lực của con tốt hơn, hay Thời Uyển tốt hơn?”

- “Sư muội tốt hơn.”

Vân Phong Thuấn Trì gật đầu một cái rất dửng dưng, ngài đứng thẳng người dậy, bước dứt khoát đến gần Vân Cảnh Ngạn. Mà y thấy thế thì cũng đứng lên ngay. Vân Phong Thuấn Trì đặt bàn tay lên vai y, không vướng chút cản trở nào mà đưa Vân Cảnh Ngạn tốc biến trực tiếp đến Thấu Thuật Trường.

Đứng giữa nơi giao đấu của chúng huynh đệ thường ngày luyện tập, Vân Cảnh Ngạn còn ngờ nghệch chưa hiểu việc gì. Mà môn sinh đã nhanh chóng tập trung xung quanh đây, họ đứng xa hai người chính vì không dám gần Vân Phong Thuấn Trì.

- “Rút kiếm ra.”

Nhận lệnh của Vân Phong Thuấn Trì, dù Vân Cảnh Ngạn một mặt mơ hồ không hiểu nhưng vẫn nghe theo. Thanh kiếm bạc thon dài xuất hiện trong hữu thủ, y giơ ngang trước ngực, kim khẩu đáp:

- “Sư tôn?”

Vân Phong Thuấn Trì gật đầu, tả thủ xuất Thanh Thương bảo kiếm, thân kiếm bạc óng ả không gợn một chút kim quang nào. Điều này thể hiện kiếm khí không tồn tại linh lực, biểu thị ngài chỉ cầm một vũ khí đơn thuần của đạo nhân bình thường.

- “Dùng hết tất cả tinh hoa vi sư đã dạy dỗ con mười năm nay, tại đây đối kháng ta.”

- “Sư tôn?”

Vân Cảnh Ngạn tràn đầy mộng bức. Kiếm khí theo tay buông thõng xuống song song với thân thể. Đây là lần đầu tiên Vân Phong Thuấn Trì đề nghị đấu tay đôi với đồ nhi. Mà ý tứ ngài hôm nay rất nghiêm túc, ngay cả kiếm cũng cầm bằng tay trái là tay không thuận, linh lực cũng phong bế không hề để tỏa ra chút nào. Vân Cảnh Ngạn thất kinh chưa tỉnh táo, nhưng Vân Phong Thuấn Trì không cho y suy nghĩ thêm.

Thân bạch y lồng lộng cầm thanh kiếm bạc giơ chéo lên trước ngực, tiến vài bước y như ảo ảnh tốc hành trong không gian phi thẳng tới đối diện Vân Cảnh Ngạn.

“Keng.”

@Cố_Tiểu_Hoa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play