Tay Nắm Tay Buông

Chương 1


1 năm


Tay nắm, Tay buông
Bí Bứt Bông
www.dtv-ebook.com

Tay Nắm, Tay Buông

Tác giả: Bí Bứt Bông

------------------------------------------------------------------

Ta còn nhớ, nguyên tiêu năm ấy Thăng Long rét đậm.

Phụ hoàng biết ta thích ngắm trăng nên sai bọn cung nữ chuẩn bị rất nhiều than đặt ngoài hiên, trên bàn còn đặt loại mứt mơ chua chua ngọt ngọt mà ta thích nhất. Tiếc rằng, trăng chưa kịp tỏ, trời đã đổ mưa.

Ta ngồi trong lòng phụ hoàng, chán nản vân vê vạt long bào của người một hồi rồi ngủ quên lúc nào không biết. Đến khi người vỗ vỗ nhẹ vào má ta, gọi ta dậy, mẫu hậu và hoàng tỷ Ngọc Oanh cũng đã về phòng tự lúc nào.

Rốt cuộc, trăng nơi vườn đào đêm đó tròn thế nào, sáng thế nào, chỉ có mỗi ta và phụ hoàng biết được.

...

Thiên hạ đều bảo phụ hoàng điên. Nhưng ta biết, người rất tỉnh.

Quá tỉnh, nên mới phải dằn vặt giữa sự tồn vong của dòng tộc và sự tồn vong của quốc gia. Quá tỉnh, nên dù hận kẻ đã làm tan nát gia đình mình đến thấu xương, nếu kẻ ấy tay không đứng trước mặt người, người vẫn chọn không giết hắn.

"Phật Kim, họ Trần toàn một lũ tâm địa rắn rết, con nhớ dùng xong phải diệt." Lần cuối cùng ta được phép đến thăm người, người chỉ kịp lén nói nhỏ vào tai ta vỏn vẹn một câu như thế. Sau đó, lặng lẽ bước đi giữa làn khói nhang mờ ảo, như cách mà người vẫn xuất hiện trong giấc mơ của ta mãi về sau.

Phụ hoàng, trong đám người họ Trần đó, người có biết không, có cả mẫu hậu mà người yêu thương nhất, và còn có cả Trần Cảnh... của con.

*

Lần đầu tiên ta nhìn thấy Trần Cảnh thật ra không phải khi hắn được đưa vào hầu ta rửa mặt, mà là lúc hắn lẽo đẽo đi theo Trần Liễu vào cung chờ gặp hoàng tỷ Ngọc Oanh một năm trước đó.

Hoàng tỷ rất giống mẫu hậu, từ bé đã xinh đẹp hơn người. Thanh tao như mai, rạng rỡ như đào. Nhìn hoàng tỷ múa, sẽ chẳng ai dám nghĩ đó chỉ là một đứa trẻ vừa tròn tám tuổi.

Trần Liễu ngây người, Trần Cảnh cũng ngẩn ngơ.

Ta đứng trên lầu cao, nhẹ nhàng tung hoa xuống làm một màn kết thúc vũ điệu nghê thường ấy. Mọi người vỗ tay tung hô, vây lấy hoàng tỷ mà buông lời tán thưởng.

Chẳng hiểu sao, lúc ấy, ánh mắt hắn lại hướng về ta, dán chặt vào ta.

...

Có lẽ sau này nhận ra ta, biết ngày ấy mình thất kính, nên mỗi lần được gọi vào hầu hắn lại cúi gầm mặt xuống, nói gì cũng lí nha lí nhí.

Hắn càng khép nép, ta càng tìm cách trêu chọc hắn. Khi tạt nước, khi nắm tóc, lúc lại ném thứ gì đó vừa tay như khăn trầu về phía hắn. Những lần như thế, chẳng bao giờ hắn dám phản kháng ta, cùng lắm chỉ quỳ sụp xuống lạy ta, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ có tha tội cho thần không?" Ta cười ngất, vung tay áo: "Tha tội cho ngươi."

Dường như suốt những ngày tháng khoác tấm long bào nặng nề ấy, niềm vui của ta chỉ có bấy nhiêu thôi.

Nghĩ lại, ta cũng không rõ ngày ấy mình chờ đợi điều gì. Sự cam chịu của hắn dưới uy quyền của nữ chúa là ta, hay là...

Ánh mắt ấy, như một năm về trước?

...

Hắn cứ im lặng mãi như thế, dần dần cũng chẳng khác món đồ chơi mặc cho ta đùa bỡn. Ta chán hắn, gọi người khác vào hầu. Gọi kẻ khác rồi, lại tự hỏi: 'Đứng ngoài đó, không bị ta hiếp đáp nữa, hắn có mừng không?'

Từ ngày phụ hoàng rời khỏi hoàng cung, người trong cung vẫn thường lén nhau to nhỏ xầm xì. Họ nói: mẫu hậu ta gian díu với tiền điện chỉ huy sứ Trần Thủ Độ. Ta ghét lắm. Nhìn thấy cung nhân nào túm tụm, ta liền phạt đánh mười roi. Dần dần trong cung cũng không còn ai dám nói xấu mẫu hậu ta. Ta cứ tự cho mình giỏi, không hề biết rằng, kẻ khiến họ thật sự im miệng không phải là ta.

Ta không đáng yêu bằng hoàng tỷ, cầm kì thi hoạ cũng không bằng. Thế nhưng bức tranh vườn đào của ta lần đó so với bức tranh của hoàng tỷ lại được hoạ sư khen ngợi hết lời. Ta vui lắm, cầm bức tranh chạy một mạch ra vườn định khoe với mẫu hậu, định nài nỉ người cho ta gặp phụ hoàng. Không ngờ, ngay tại chốn vườn đào thần thánh của ta, nơi ngày nào một nhà bốn người chúng ta hạnh phúc sum vầy, người mẹ xinh đẹp đáng kính của ta lại đang gục trên vai người đàn ông khác.

Đó là lần đầu tiên ta thật sự muốn giết một người.

Ta định chạy ra, định xô hai người ấy, nhưng lại bị một bàn tay mạnh mẽ kéo ra sau bụi rậm. Hắn bịt chặt miệng ta, nhìn thẳng vào mắt ta. Như xót thương, lại như run sợ. Như ra lệnh, lại như nài nỉ.

Ánh mắt ấy, cả cuộc đời này, ta mãi mãi không quên.

...

Trần Cảnh thật sự rất ít nói. Trước đây ta cứ tưởng hắn không lên tiếng là vì hắn sợ ta. Sau này, ta mới hiểu, hắn vốn là người trầm mặc, dường như già trước tuổi.

Ngay cả lúc trên đại điện, bị ta bất ngờ giằng lại tấm long bào mà ta ghét cay ghét đắng, hắn cũng không hề tỏ ra hốt hoảng. Chỉ kiên nhẫn luồn tay dưới tấm long bào, giật giật nhẹ tay áo của ta, nhìn ta bằng ánh mắt khẩn khoản ngày nào.

Ta không hề biết, thứ ta buông tay ngày ấy không chỉ là một tấm áo...

Mà là cả giang sơn tổ tiên ta đã truyền lại suốt chín đời.

Là hy vọng mong manh duy nhất của phụ hoàng ta.

Dù sau này mỗi lần gặp ác mộng, Trần Cảnh vẫn ôm dỗ dành ta: "Lúc ấy nàng chỉ là một đứa trẻ, làm sao đối phó nổi thái sư, nàng không có lỗi." Ta vĩnh viễn không thể tự tha thứ cho bản thân mình.

*

Trần Cảnh lên ngôi, mọi thứ xung quanh ta đều thay đổi. Giống như một trận cuồng phong ập đến, cuốn trôi tất cả những thứ từng một thời quen thuộc với ta.

Ta dần dần nhận ra thời thế, học cách tỏ ra an phận, làm một hoàng hậu đoan trang hiền thục.

Mỗi lần đến chỗ ta, Trần Cảnh vẫn thường kể chuyện trong triều, không rõ là muốn thăm dò, hay muốn bù đắp cho ta chút cảm giác làm hoàng đế. Ta tỏ ra lãnh đạm, chăm chú vẽ tranh, nhưng cũng không cản hắn. Hắn đến rồi đi như một thói quen. Còn đối với ta, tất cả cũng chỉ là gió thoảng mây bay.

Đêm đầu tiên của đời người con gái, ta nuốt nước mắt vượt qua cơn đau xâu xé ấy, trong lòng chỉ nghĩ đến việc phải sinh cho họ Lý một hoàng nam. Trong cơn nửa mê nửa tỉnh giữa đêm khuya, không rõ là mơ hay là thực, ta cảm nhận được bàn tay Trần Cảnh đang nắm lấy tay ta rất chặt, nói như thì thầm với chính mình: "Phật Kim, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng."

...

Ngày ta nhận được tin gần trăm sinh mạng tôn thất họ Lý gặp nạn ở Hoa Lâm cũng là ngày Trần Thịnh ra đời.

Tám tuổi, ta đấu không lại Trần Thủ Độ. Mười bốn tuổi, vẫn đấu không lại Trần Thủ Độ.

Sinh một đứa con mà cũng toan toan tính tính, rốt cuộc ta tay trắng. Nhìn đứa trẻ mềm oặt sinh thiếu tháng lạnh dần trong tay mình, trời đất quanh ta như sụp đổ, chỉ hận người chết đi sao không phải là ta.

Ta nằm trên giường, nhắm mắt, chờ đợi phụ hoàng trở về dẫn ta đi. Phụ hoàng rồi cuối cùng cũng đến, cuối cùng cũng nắm lấy tay ta, nhưng ngay lúc đó, lại có một bàn tay khác thình lình giữ lấy tay ta, rất chặt.

Là bàn tay ngày ấy bên góc vườn đào, là bàn tay ngày ấy sau đêm xuân vấy máu.

Ta đứng sững lại.

Dần dần, chậm rãi, quay đầu.

...

Ta từ cõi chết trở về, chỉ còn lại nửa sinh mạng, lay lất sống qua ngày. Năm năm trôi qua, kết quả vẫn là một cây không trái.

Giờ đây, đêm đêm, ngoài phụ hoàng đến trách ta, tổ tiên đến trách ta, còn có gần trăm oan hồn tôn thất họ Lý đến trách ta. Họ mắng ta mang hai trăm năm cơ nghiệp của dòng tộc dâng lên tay giặc, họ mắng ta thân gái vô dụng, ngay cả sinh một người nối dõi cũng không xong.

Ta thức trắng, Trần Cảnh cũng chỉ dám ngủ chập chờn. Ngày qua ngày, những lần hắn đến chỗ ta cũng thưa dần.

Cho đến một hôm, hắn đẩy cửa loạng choạng bước vào phòng ta, say khướt.

Hắn xiết chặt lấy ta, vồ vập hôn ta, nụ hôn nồng mùi rượu. Trong vị tanh của máu, dường như có cả thứ vị mặn mà ta vẫn âm thầm nuốt xuống từng đêm.

Tim ta run rẩy.

Suốt mười mấy năm qua, dù có bao nhiêu sóng gió, hắn cũng chưa bao giờ lộ ra sự yếu đuối trước mặt ta.

"Họ bắt ta phải bỏ nàng, bắt ta phải cưới hoàng tỷ của nàng." Giọng hắn nghẹn lại, hơi thở dồn dập như cơn lũ chờ chực nghiền nát bờ đê. "Đi, chúng ta rời khỏi nơi này. Phật Kim, đi theo ta...đi theo ta..."

Ta gục đầu vào ngực hắn, khóc oà lên.

Không có đế vương, không có hoàng hậu. Ta và hắn chỉ là hai đứa trẻ, chịu không nổi tù túng ngặt nghèo, chịu không nổi sự chèn ép từ những kẻ mang tiếng họ hàng.

Trần Cảnh nắm lấy tay ta, bước ra ngoài dưới cái giá lạnh của đêm tháng giêng, băng băng dắt ta đi giữa những ánh nhìn hoảng hốt.

Hận thù, trách nhiệm...

Bỏ hết tất cả...

Bỏ hết...

Chỉ cần hắn, chỉ cần ta.

*

Chân trời ấy cuối cùng chỉ là một giấc mộng hão huyền.

Ta bị đưa khỏi hoàng cung, giam lỏng. Trần Liễu khởi binh. Trần Cảnh bỏ lên Yên Tử, toan đoạn hồng trần. Giằng qua giằng lại, Trần Thủ Độ vẫn một tay che trời.

Ta đứng bên cửa sổ, nhìn đoàn xa giá chầm chậm trở về cung mà cười ngất. Kẻ giúp người đàn ông ấy giày xéo lên niềm hạnh phúc nhỏ bé của ta hôm nay nào có phải ai xa lạ!

Tình vợ chồng?

Tình mẫu tử?

Thật là rẻ mạt!

...

Lòng người đổi thay, lời thề hẹn cũng như gió cuốn. Đối với chốn hoàng cung vô nghĩa bạc tình tanh nồng mùi máu ấy, ta cũng chẳng còn chút gì lưu luyến.

Nương nhờ cửa Phật, lẳng lặng gõ mõ, lẳng lặng tụng kinh. Nhiều đêm giật mình thức giấc, ta mơ hồ cảm giác như có bóng người lấp ló đâu đây, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn là một màn đêm thăm thẳm.

Ta nhắm mắt lại, tự cười khẩy chính mình: Vọng tưởng. Kẻ ấy từ ngày trở lại hoàng cung, đã lần nào đến gặp ta đâu?

Ngay cả lúc Trần Thủ Độ lấy cớ ta chứa chấp phản loạn để dẫn lính đến bắt ta, hắn vẫn không thấy bóng. Chỉ có người chị bụng mang dạ chửa bẩm sinh yếu đuối của ta, người chị sợ chó sợ sâu thuở nhỏ ta vẫn thường che chở, run run đứng chắn trước cửa, dùng sinh mạng của chính mình để bảo vệ ta.

Quân lính tản đi.

Chị em ta ôm nhau khóc.

Nước mất, nhà tan. Hoàng hậu công chúa chẳng qua cũng chỉ là bèo trôi nước cuốn.

Từ lâu mẫu hậu đã bỏ rơi chúng ta rồi.

Quay đi ngoảnh lại, họ Lý này rốt cuộc chỉ còn mỗi chị em ta.

...

Năm năm tháng tháng, hoa nở hoa tàn.

Ta ngày đêm vùi đầu trong kinh kệ, không nhấc chân nửa bước ra khỏi phủ. Chiếc bóng ngày nào dường như thỉnh thoảng vẫn lướt qua lướt lại giữa khuya, chỉ là thưa thớt hơn xưa, chậm chạp hơn xưa.

Binh biến, giặc giã, thế sự bên ngoài bức tường kia cứ biến đổi không ngừng.

Quan gia rời khỏi kinh thành, quan gia thống lĩnh đại quân, quan gia chiến thắng trở về...

Ta hận mình, hận mình suốt hai mươi năm miệt mài tụng kinh gõ mõ, tạp niệm vẫn hoàn tạp niệm. Ta càng cố quên, ánh mắt ấy, bàn tay ấy lại càng hiện lên rõ rệt đến đớn đau trong tâm trí của ta.

Trước lúc nhắm mắt, hoàng tỷ đã khuyên ta hãy chấp nhận, hãy thứ tha, nhưng vết thương ấy trong lòng ta mỗi một ngày trôi qua lại vẫn đau như thuở ban đầu. Ta không buông tay được.

Lòng ta vĩnh viễn không buông được.

Họ Trần thay họ Lý đã hơn ba mươi năm. Nay vua dân trên dưới một lòng, ngay cả vó ngựa của quân Mông Cổ khét tiếng cũng phải chần chừ lùi bước. Ta còn có thể làm gì?

Những toán quân cuối cùng ẩn trên núi ta cũng ra lệnh giải tán rồi. Khôi phục họ Lý ngay từ đầu đã là một ý định viễn vông cố chấp.

Cửa Phật không thể bước vào, nợ hồng trần không cho ta thanh thản, chi bằng ta tự hoá kiếp cho mình.

Nếu có kiếp sau, chỉ mong làm chim làm cá, cả đời thảnh thơi mà sống.

Nếu làm người, ngàn vạn lần đừng gặp lại cố nhân.

...

Dưới hoàng hôn, ta trầm mình vào làn nước ấm, chờ phụ hoàng dang tay gọi ta đến, chờ hoàng tỷ mỉm cười đứng vẫy chào ta. Cảnh tượng này ta đã nhìn thấy trong mơ rất nhiều, rất nhiều lần.

Vậy mà, đến lúc ta tưởng như mình đã rũ bỏ tất cả gánh nặng của kiếp này, từ phía sau, một bàn tay thô ráp lại vươn tới giữ chặt lấy tay ta. Tim ta đông cứng lại, ngỡ ngàng quay đầu nhìn người ấy.

Không phải Trần Cảnh.

Dù hai mươi năm cách biệt, ta vẫn nhận ra, người này không phải.

"Công chúa, người không thể chết."

Ta cười nhạt nhìn hắn: "Ta sống hay chết cũng phải xin phép kẻ khác sao?"

"Nếu người chết, quan gia sẽ rất đau lòng."

Ta mỉa mai: "Đau lòng? Hắn cũng có tim à?"

"Quan gia có nỗi khổ tâm, xin công chúa hiểu cho."

"Cứ cho là thế đi, sống chết của ta vẫn không đến lượt ngươi can thiệp." Ta vung tay hắn ra, tiếp tục bước ra phía giữa hồ.

Hắn không lên tiếng nữa, chỉ từ phía sau ôm chặt lấy ta.

"Ngươi dám bất kính với ta?" Ta giận dữ nói. Đó là lần đầu tiêng trong suốt hai mươi năm tịnh tu trong phủ, ta lớn tiếng với một người.

"Thần không cho công chúa chết! Thần... thần... công chúa nếu thấy buồn chán, cần người trút giận, công chúa có thể... có thể... lấy thần."

Lúc nói câu ấy, tay hắn vẫn không buông khỏi người ta. Còn ta, chẳng hiểu là do buồn cười quá, hay là thật sự còn chút gì lưu luyến thế gian này, cuối cùng lại quyết định đi theo hắn.

*

Ngày Trần Cảnh ban hôn cho ta và Phụ Trần cũng là lần đầu tiên ta gặp lại hắn sau hai mươi năm ròng rã.

Tóc đã bạc nhiều, vầng trán in hằn vết thời gian. So với ta, hắn dường như đã già đi quá nhanh rồi. Chỉ có đôi mắt từng khiến tim ta ngừng đập một thời là vẫn như thuở ấy, có khác chăng là hôm nay lại phảng phất chút nét bi thương.

Lưu luyến.

Và tan vỡ.

Quá khứ, như một dòng sông, nhấp nhô sóng trôi qua trước mắt ta.

"Phật Kim, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng."

"Phật Kim, đi theo ta... đi theo ta..."

Gần nhau trong gang tấc, cách nhau cả bầu trời.

"Phật Kim, nàng nhất định phải hạnh phúc." Hắn vẫn như thế, rất kiệm lời.

Ta gật đầu, quay mặt đi, trốn tránh ánh nhìn của hắn.

Không buông được!

Đến tận thời khắc ấy, ta vẫn không buông được.

Ta sánh vai bên niềm hạnh phúc bình dị của mình, bỏ lại sau lưng tình yêu, oán hận, nuối tiếc của hơn nửa đời người.

...

Cũng năm đó, hắn nhường ngôi cho hoàng thái tử, bắt đầu dấn thân vào nghiên cứu tu thiền.

Giống như, cứ như mỗi bước chân ta để lại phía sau, hắn lại lần theo đó mà đi.

...

Lần sau gặp lại đã là mười chín năm cách biệt.

Hắn nằm trên giường, héo hắt nhìn ta, khoé mắt long lanh. Tóc hắn bạc trắng, gương mặt gầy gò lấm tấm đồi mồi, hơi thở yếu ớt như ngọn đèn dầu sắp cạn.

Vậy mà, bàn tay ấy vẫn còn có thể nắm lấy tay ta... rất chặt.

Đôi môi hắn mấp máy, nhưng rốt cuộc vẫn không thể phát ra thành tiếng. Ta nghe không được, chỉ còn biết chăm chú dõi theo đôi môi nhợt nhạt của hắn nhả ra từng chữ, từng chữ một.

"Bệ - hạ - có - tha - tội - cho - thần - không?"

Ta cắn chặt môi, nước mắt tuôn dài.

"Tha tội cho ngươi."

Giọt nước đọng trong khoé mắt hắn, cuối cùng, lăn xuống.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play