Thực ra, trước đây tôi cũng thường bị kẹt trong thân thể không thoát ra được. Những lúc đó tôi chỉ biết nằm im trên giường, bên tai là thiết bị y tế vang lên tiếng “di-di” đều đặn.
Từng phút từng giây ở bên Thịnh Trạch đã trở thành ánh sáng duy nhất của tôi trong màn đêm dài vô vọng này.
Tôi nhớ lần đầu tiên xuất hiện bên cạnh Thịnh Trạch trong hình dạng linh hồn là vào tháng thứ hai sau khi tôi hôn mê, đó là khoảng thời gian anh ấy tự buông thả chính mình.
Sa sút tinh thần, hút thuốc uống rượu, nhiều lần phải vào bệnh viện.
Có một lần, linh hồn tôi ở bên cạnh Thịnh Trạch khi anh được trợ lý đưa vào bệnh viện, khi anh nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên hướng về phía tôi rồi gọi một tiếng:
“Mạn Mạn.”
Tôi nghĩ là do rượu khiến anh sinh ra ảo giác, bởi vì ngay giây tiếp theo, anh hoảng hốt ngã xuống giường, vừa gọi tên tôi vừa bối rối nhìn vào hư vô.
Ít nhất là ở thời khắc đó, tôi cũng không biết khi anh tỉnh táo lại thì sẽ đau khổ hơn, hay là khi tôi biết chân tướng thì sẽ đau khổ hơn anh nữa.
Lần thứ hai linh hồn tôi rời khỏi thân thể, Thịnh Trạch đã khôi phục cuộc sống bình thường.
Tôi cũng không rõ đó là cảm giác gì, chỉ là đột nhiên phát hiện, hóa ra việc mất đi một người cũng không ảnh hưởng quá nhiều đối với người kia như vậy. Chỉ cần thời gian đủ dài là có thể quên đi.
Huống chi, anh đã tìm được nữ chính của mình rồi.
Lần cuối cùng linh hồn tôi rời khỏi cơ thể là một tuần trước đám cưới của họ. Nơi tổ chức đám cưới được thiết kế bởi các nhân viên chuyên nghiêp. Cả hai đều chú trọng riêng tư nên không công bố quan hệ với bên ngoài, cũng rất ít người biết về đám cưới.
Nhìn mặt trời lặn, sóng biển rì rào, hoa hồng trắng muốt, tôi bỗng nhiên hiểu được tại sao các bạch nguyệt quang trong tiểu thuyết lại không nỡ buông tay, cuối cùng biến bản thân trở thành nữ phụ ác độc để lót đường cho tình yêu của người khác.
Bởi vì… những thứ đó, chỉ một chút nữa thôi là thuộc về cô ấy rồi.
Tôi cũng đã nghiêm túc hỏi bản thân mình, có oán hận không?
Tất nhiên là oán hận.
Sao tôi có thể cam tâm?
Đêm trước ngày cưới, Thịnh Trạch đến bệnh viện một mình.
Tôi không thể nhìn thấy Thịnh Trạch, nhưng vẫn nghe được giọng nói của anh, cảm nhận anh chạm vào mình, cùng với tiếng bước chân mà có thể phân biệt được.
Từ khi cửa phòng bệnh được mở ra, tôi đã có thể tưởng tượng rõ ràng. Đầu tiên là anh cởi áo khoác rồi tiện tay để ở trên ghế sofa bên cạnh. Sau đó xắn tay áo sơ mi và đến nhà vệ sinh lấy một chậu nước ấm, một chiếc khăn mặt mềm thấm ướt, cuối cùng ngồi lại ở mép giường.
Anh vẫn giống như mọi lần, cẩn thận lấy khăn lau mặt cho tôi, lau từng ngón tay tôi, rồi lại chậm rãi kể cho tôi nghe về một vài điều vụn vặt.
Chỉ là lần này anh ít nói hơn mọi khi, phần lớn thời gian là im lặng, tôi cũng không nhìn thấy biểu cảm của anh thế nào.
Trước khi đi, tôi nghe anh nói:
"Giang Mạn à, anh không đợi em được nữa."
"Em nhất định cũng hy vọng anh hạnh phúc, đúng không?"
"Anh sắp kết hôn rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT