*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Rya

Người vốn có ý chí kiên định, mặc dù cảm thấy thịt bằm cà tím quả thật rất thơm cũng không định ăn, nhưng lúc món ăn ra nồi được bưng đến trước ô cửa, trong nháy mắt bọn họ có chút dao động.

Khó trách bọn họ như vậy, thật sự là vẻ ngoài của thịt bằm cà tím mới ra nồi quá hấp dẫn, quả cà tím màu tím sáng phối hợp với thịt bằm đậm màu, còn có ớt xanh điểm xuyến phía trên, khắp món ăn đều tràn ngập hai chữ “Ăn ngon”.

Khi một người không thích ăn còn đang do dự có thử một chút hay không, đám người thích cà tím đã cấp tốc quẹt thẻ múc cơm, chỉ lo chậm một chút sẽ không ăn được thịt xào cà tím thơm như vậy nữa.

Cơm óng ánh phủ lên lớp cà tím màu sáng, nước thịt khiến cơm thêm phần lấp lánh, thấy thế nào cũng là phần cơm phần làm người ta thèm nhỏ dãi.

“Ôi, mùi vị cà tím thực sự tuyệt vời.”

Vẻ ngoài của cà tím bóng loáng, ăn vào trong miệng béo mà không ngấy, không quá mềm nát, cũng không quá khô cứng khó nhai, nói chung chính là tất cả đều vừa đúng độ, hoàn mỹ.

Người thích ăn cà tím thưởng thức qua, quả thực ngon đến mức bụm mặt.

Món ăn dầu mỡ như thế hợp ăn với cơm nhất, cô ấy ăn phần cơm cà tím, trong nháy mắt có cảm giác cuộc đời trọn vẹn.

“Thật sự ăn ngon thế sao?”

Vừa thấy tướng ăn của cô ấy, sinh viên vốn đang hơi do dự cuối cùng vẫn quyết định nếm thử món mới.

“Đưa cà tím của cậu cho tớ nếm thử một miếng đi.”

“Tớ nhớ hình như cậu đã nói không ăn cà tím mà.”

“Hồi trước cậu không ăn cay, hiện tại không phải cũng ăn à, tớ muốn nếm thử một miếng cà tím không được sao?”

“Được được được, thì cho cậu nếm thử.”

Người không ăn cà tím thấy cậu ta đồng ý, duỗi đũa gắp một miếng, khẽ ngửi hai cái cảm thấy rất thơm, lúc này mới bỏ vào trong miệng.

Cà tím vào miệng mềm trơn, bởi vì dính ít thịt bằm nên ăn vào có cảm giác càng nhai càng thơm, còn ăn rất ngon.

Phát hiện cà tím ngon hơn mình nghĩ nhiều, động tác nhai của cậu ta tăng nhanh hơn một chút.

Trên thực tế, cậu ta không thích ăn cà tím hoàn toàn là vì người trong nhà ảnh hưởng, bởi vì mẹ cậu ta không thích ăn cà tím, vì thế trên bàn ăn trong nhà chưa bao giờ xuất hiện món ăn này, cậu ta theo bản năng cũng cảm thấy cà tím không phải món gì ngon.

“Sao hả, có thể ăn được không?”

Người bạn ngồi cùng bạn với cậu ta trái lại rất thích ăn cà tím, lúc này đã ăn vài ngụm cơm thịt xào cà tím rồi.

“Mùi vị cũng không tệ lắm, không khó ăn như tớ nghĩ.”

“Tớ đã nói rồi, chỉ cần nếm thử sao có thể có người không thích ăn cà tím chứ, đặc biệt là cà tím do Thất Thất làm.”

Ngay cả người bình thường không thích ăn cà tím cũng cảm thấy hương vị vừa miệng, có thể thấy Lâm Sở Trì nấu thịt bằm cà tím ngon đến cỡ nào.

Không bao lâu, toàn bộ nhà ăn đều bay ra mùi thơm đặc trưng của cà tím kho, khiến người ta vừa vào nhà ăn đã có thể ngửi thấy.

“Hình như là cà tím nướng, lão Cố không phải ông thích ăn cà tím à, xem ra có lộc ăn rồi.”

Từ sau ngày đó ăn đầu cá rưới ớt, hai thầy giáo Vương, thầy giáo Lý không có việc gì luôn thích chạy đến nhà ăn số một ăn cơm, ngày hôm nay còn có thêm thầy Cố ăn chung với bọn họ.

Từ lần đó thầy Cố mua cơm về cho cháu trai thuận tiện ăn cơm phần ở ô cửa số bảy đã vô cùng tán thành với tay nghề của Lâm Sở Trì, chỉ là một mình ông ấy chẳng muốn lại đây xếp hàng, sau khi tìm được hai người bạn mới đến đây lần nữa.

“Vừa ngửi đã biết là mùi của thịt bằm cà tím.” Thầy Cố nói xong tăng nhanh bước chân đi vào trong.

Lúc ba thầy giáo tham gia vào trong đội ngũ, lập tức dẫn đến sự chú ý của bọn sinh viên.

Ngoài mặt bọn họ lễ phép chào hỏi, nhưng trong lòng lại đang phỉ nhổ, lại có thêm thầy giáo tranh xếp hàng với bọn họ nữa rồi.

“Đông người thật.”

Lúc ba giáo viên đến thì đã xếp một hàng rất dài, nhưng ai biết bọn họ mới vừa dừng lại không bao lâu, hàng phía sau lại dâng lên một hàng dài, không khỏi cảm thán.

“Đúng vậy, lúc trước tôi không muốn lại đây cũng là bởi vì quá nhiều người.” Thầy Vương nhỏ giọng nói.

Tuổi tác ông ấy lớn nên cũng không có h@m muốn gì, ngoại trừ vẽ vời cũng chỉ có ăn uống, nếu không phải bởi vì mỗi ngày hàng xếp ở ô cửa số bảy quá dài, lúc mới vừa khai giảng ngày nào ông ấy cũng lại đây ăn.

“Dài thì dài, ngược lại buổi trưa cũng không có chuyện gì làm, cứ thong thả xếp hàng thôi.” Lần trước thầy giáo Lý ăn đầu cá rưới ớt, bây giờ ngày nào không tới ăn cơm trong lòng cứ nhớ mong.

Trước khi chờ xếp tới lượt, ba thầy giáo đã lần lượt chọn thịt bằm cà tím, cá kho và trứng xào cà chua.

Thầy giáo Cố nếm một miếng cà tím, phát hiện không chỉ mùi vị ngon, vỏ cà tím cũng rất dễ nhai, cơm thịt xào cà tím trước mắt cực kỳ thỏa mãn.

“Các ông nhìn quả cà tím của tôi này, đã ngon thì thôi, màu sắc cũng vô cùng đẹp mắt.”

Thầy giáo Vương cảm thấy màu tím của quả cà tím này thật đẹp, hơn nữa màu sắc toàn thể phối hợp cũng rất đẹp, tán thành gật đầu, cảm thấy lần sau bố trí bài tập có thể để cho bọn sinh viên vẽ món trứng xào cà chua này.

Lúc này trong nhà ăn cũng có không ít sinh viên khoa mỹ thuật, may mà bọn họ không biết ý nghĩ trong lòng thầy giáo Vương, nếu không e là thịt bằm cà tím trong chén cũng không còn ngon nữa.

Đương nhiên, hiện tại bọn họ không biết, vì thế vẫn ăn rất ngon lành.

“Hồi trước tôi vẫn cảm thấy cà tím nướng ngon nhất, ngày hôm nay mới phát hiện thì ra xào rất ngon, thịt xào cà tím còn thơm hơn cà tím.”

“Quả thật rất ngon, cà tím kèm với vị thịt xào thật sự là càng ăn càng ngon.”

“Món ăn này rất bắt cơm, cảm giác như một quả cà tím có thể ăn hai chén cơm.”

“Nói đúng đó, nếu không phải tớ chỉ ăn được bấy nhiêu, tớ đã muốn gọi thêm cơm rồi.”

Hàng trước ô cửa số bảy đã xếp tới chỗ ngồi bên này, nghe thấy bọn họ đều đang khen ngợi cơm thịt xào cà tím, người còn đang xếp hàng không nhịn được hỏi: “Thật sự ngon thế á?”

“Ăn cực kỳ ngon, tôi nói này, cậu nhất định phải thử xem, không ăn tuyệt đối hối hận.”

“Thơm thật đấy, cậu đừng thấy cà tím bóng loáng như thế, nhưng ăn không hề ngấy chút nào, trái lại rất bắt cơm.”

“Đúng, thịt xào cà tím trông không nhiều như phần cơm khác, nhưng bản thân nó cũng rất hợp với cơm, cậu nếm thử là biết ngon cỡ nào.”

Nghe thấy bọn họ đều nói như vậy, những người xếp hàng rốt cục quyết định tiếp theo vẫn chọn thịt xào cà tím thử xem.

Tuy rằng Lâm Sở Trì bỏ ớt xanh vào trong thịt xào cà tím nhưng chủ yếu vẫn là vì phối màu, toàn thể mùi vị cũng không quá cay.

Có sinh viên thích ăn cay lấy ra tương ớt mang theo bỏ thêm hai muỗng ớt vào trong thịt bằm cà tím, món ăn vốn chỉ có vị xào trong nháy mắt tăng thêm mùi cay.

Đối với sinh viên không cay không vui mà nói, thịt bằm cà tím thêm tương ớt có vị phong phú hơn, ăn cũng bắt cơm hơn.

“Cho tôi thêm nữa.”

“Tương ớt của cậu đâu?”

“Ăn hết rồi.”

“Cậu lừa ai đó, cậu còn không ăn cay giỏi bằng tớ, sao có thể ăn hết trước tớ được.”

“Không cần nói nữa, ngày hôm qua có một bạn học cấp ba tới tìm tớ chơi, sau khi tớ mời cậu ta ăn bữa cơm, cậu ta cướp luôn nửa bình tương ớt còn lại của tớ.”

“Cậu thật sự chịu cho nửa bình à?”

“Không phải tớ chịu, chủ yếu là cậu ta nói quá đáng thương, trường học của bọn họ nhỏ hơn trường chúng ta rất nhiều, trong trường chỉ có tổng cộng ba nhà ăn. Theo như cậu ta nói, tay nghề của đầu bếp không tốt thì thôi, còn rất thích làm món hắc ám, ví dụ như quýt xào ớt, thịt nướng dâu tây gì đó.”

“Món thịt nướng dâu tây là món người bình thường có thể nghĩ ra à, bạn học của cậu quả thật đáng thương.”

“Đúng không, so với cậu ta thì tớ thấy chúng ta quả thực quá hạnh phúc, vì thế đưa tương ớt cho cậu ta rồi.”

“Quả thật.” Cậu ta gật đầu, cuối cùng cũng đồng ý chia ít tương ớt.

Thấy cậu ta run tay đến mức một muỗng tương ớt tràn đầy chỉ còn nửa muỗng, nam sinh bưng chén chờ đợi cạn lời, nói: “Dì trong nhà ăn cũng không run tay, cậu học ai cái thói run tay thế hả?”

“Không phải tớ sợ cậu cay à?”

“Giờ tớ không sợ cay lắm, một muỗng tương ớt thì không cay được.”

“Khắp toàn thân từ trên xuống dưới có cái miệng của cậu là cứng nhất, được, một muỗng thì một muỗng, dù sao sau đó bị cay khóc cũng không phải do tớ.” Cậu ta nói xong hơi có tính trả thù múc đầy một muỗng ớt to vào trong chén đối phương.

Nhiều tương ớt trong chén như vậy, cơm cũng nhuốm màu đỏ, lúc mới vừa ăn quả thực rất thoải mái, sau khi ăn thêm mấy miếng, người mạnh miệng này tuy rằng không đến nỗi cay khóc nhưng cũng cay đến mức liên tục hít hà. Nhưng dù cho như thế, tốc độ ăn cơm của cậu ta cũng không dừng lại, có lẽ nguyên nhân là vì cơm quá ngon, cũng có lẽ vì càng ngậm trong miệng càng cay.

Trong ô cửa số bảy, Lâm Sở Trì cũng không nghĩ tới hôm nay cà tím sẽ được yêu thích như vậy, mắt thấy cà tím cắt sẵn đều dùng hết, chỉ có thể xoay người đi xử lý vài quả cà nữa.

“Nếu không có thịt thì tốt rồi.”

Có sinh viên thích ăn chay hơn phát hiện là thịt bằm cà tím, nhỏ giọng thầm thì một câu, chờ đến phiên cô ấy mua cơm, cố ý chỉ cần cà tím không lấy thịt. Đương nhiên, bởi vì thịt phân bố khá lộn xộn, cô ấy muốn lựa sạch hiển nhiên không có khả năng cho lắm.

Có điều chờ khi ngồi xuống bắt đầu ăn, cô ấy lập tức hối hận, bởi vì thịt bằm thấm vào cà tím còn ngon hơn chỉ ăn cà tím.

Sau khi cơm trưa kết thúc, bọn sinh viên ra khỏi nhà ăn còn đang thảo luận về món thịt bằm cà tím ngày hôm nay.

“Hồi trước tôi cho rằng thịt bằm cà tím ở một quán ăn kia đã đủ ngon rồi, không nghĩ tới Thất Thất còn nấu ngon hơn quán kia.”

“Đúng vậy, thịt bằm cà tím bán bên ngoài thơm thì thơm, nhưng sau khi ăn thì ngán muốn chết, Thất Thất làm thì không như vậy.”

“Lần đầu cảm thấy cà tím còn ngon hơn thịt.”

“Buổi chiều chỉ có một tiết, sau khi tan lớp chúng ta tới đây ăn cơm tối sớm đi.”

“Được, vừa vặn buổi trưa tôi chưa ăn đã ghiền.”

Bọn sinh viên ăn uống no đủ rời đi, Lâm Sở Trì rốt cuộc cũng rảnh rỗi có thể nghỉ ngơi. Cô đi ra khỏi nhà ăn không bao xa, tình cờ gặp Triệu Nguyệt.

Triệu Nguyệt thấy cô trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, biết bây giờ cô rảnh, bèn mời mọc: “Thất Thất, chị có muốn đến phòng đàn với em không?”

“Phòng đàn?”

“Đúng vậy.” Triệu Nguyệt nói xong kéo cánh tay cô đi thẳng đến tòa nghệ thuật của khoa âm nhạc, vừa đi vừa nói, “Không phải sắp đến lễ chào đón tân sinh viên sao, em có một tiết mục biểu diễn.”

Lâm Sở Trì nghĩ đến đã khai giảng một khoảng thời gian, cảm thấy hơi nghi hoặc sao bây giờ mới tổ chức lễ chào đón tân sinh viên, có điều sau khi lục lại ký ức nguyên thân rất nhanh đã hiểu, thì ra đại học sẽ không tổ chức lễ chào đón tân sinh viên vào lức mới vừa khai giảng.

Cô đã đi dạo ngắm cảnh trong trường học rất nhiều lần, có điều đúng là cô chưa từng vào phòng học, tòa nghệ thuật, lúc này được Triệu Nguyệt dẫn đi cũng có chút tò mò.

Tòa nghệ thuật của khoa âm nhạc nhìn từ ngoài giống như một cây đàn piano, tràn đầy hơi thở nghệ thuật. Mỗi tầng trong tòa nghệ thuật đều có rất nhiều phòng cách âm nhỏ, có thể cho bọn sinh viên luyện nhạc cụ, cũng có thể luyện hát trong đó.

Thời gian này, các sinh viên hoặc là ăn cơm xong về ký túc xá nghỉ ngơi, hoặc là ở trong phòng luyện tập, cho nên bọn họ đi thẳng một đường không gặp người nào.

Có thể là vì vị trí, Lâm Sở Trì bước vào tòa nghệ thuật, cảm thấy bên trong cực kỳ vắng vẻ, có một cảm giác cả tòa nhà không có ai. Có điều đi ngang qua phòng nhỏ, xuyên qua trên cửa kính nhìn một lúc, cô mới phát hiện thì ra chỉ là trong tòa nhà quá yên tĩnh nên sinh ra ảo giác.

Triệu Nguyệt dẫn cô đi tới phòng đàn ở tầng hai mà mình thường đến, đẩy cửa ra lôi kéo cô ngồi xuống trước đàn piano.

Sau khi đàn được mở ra, Lâm Sở Trì đảo qua chiếc đàn trắng đen trước mặt, không khỏi quay đầu chờ mong nhìn về phía cô ấy.

“Mời mọi người thưởng thức khúc đàn piano.”

Triệu Nguyệt đối diện với tầm mắt của cô, tự giới thiệu mở màn rồi đặt tay lên trên phím đàn.

Không hổ là người có thể biểu diễn ở lễ chào đón tân sinh viên, cô ấy đàn vô cùng trôi chảy.

Đây là lần đầu tiên Lâm Sở Trì mặt đối mặt nghe người ta đàn piano, cô nghe rất chăm chú, nghe xong còn chủ động vỗ tay: “Đàn hay quá.”

Lúc Triệu Nguyệt đánh đàn, tư thái tao nhã, vừa nghe cô khích lệ, cô ấy lập tức cười lên phá hỏng hình tượng.

Gần đây cô ấy đã thuộc lầu khúc biểu diễn, từ lúc ban đầu hơi sốt sắng luyện tập đến bây giờ chỉ cảm thấy khô khan, lúc này thấy Lâm Sở Trì thì không nhịn được kéo cô qua chỗ mình.

Lâm Sở Trì thưởng thức cô ấy đàn piano, cô cảm thấy rất thú vị, thậm chí còn dùng di động quay lại.

Có điều Triệu Nguyệt luyện tập hai lần cũng cảm thấy không muốn đàn nữa, thấy cô hình như có hứng thú với piano, bèn đề xuất dạy cô đánh đàn.

Lâm Sở Trì quả thật cảm thấy hứng thú đối với cây đàn trắng đen có thể b ắn ra ca khúc êm tai trước mắt, xác định sẽ không làm lỡ thời gian của cô ấy mới gật đầu đồng ý.

“Phím trắng này gọi là C trung, trước tiên chị nhớ kỹ vị trí của nó.”

Trong khi Triệu Nguyệt cố gắng dạy thật đơn giản, không bao lâu Lâm Sở Trì đã có thể dùng ngón tay đàn ra bài “Ngôi sao nhỏ” đơn giản.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Sở Trì chỉ có được cảm giác thành công từ nấu nướng, nghe thấy giai điệu đơn giản do mình đàn ra, trong mắt hạnh lộ ra sung sướng.

Triệu Nguyệt bị tâm tình của cô cảm hoá, nỗi buồn bực vì mấy ngày gần đây phải luyện cùng một bài hát tiêu tan đi nhiều, đặt tay trên phím đàn hòa âm bài “Ngôi sao nhỏ” với cô, cảm giác như lại tìm về được niềm vui lúc mới vừa học piano.

Trong căn phòng nhỏ lặp đi lặp lại làn điệu đơn giản “Twinkle, twinkle”, nhưng hai người đánh đàn cũng không cảm thấy tẻ nhạt, mãi đến tận khi bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?”

Triệu Nguyệt mới vừa hỏi xong cửa đã bị mở ra, lộ ra gương mặt mỉm cười: “Thật là chị à Thất Thất, em còn tưởng rằng nhìn lầm.”

Nữ sinh là bạn của Triệu Nguyệt, nói xong đi thẳng vào nhiệt tình mời Lâm Sở Trì tới chỗ cô ấy chơi.

“Cậu làm gì thế, Thất Thất đến đây luyện đàn với tớ mà.” Triệu Nguyệt thấy cô ấy cướp người, lập tức ôm lấy cánh tay Lâm Sở Trì.

Nữ sinh không để ý đến cô ấy, tiếp tục quay qua Lâm Sở Trì nói: “Đàn piano rất khô khan, chỗ em có đàn tranh còn có đàn tỳ bà.”

Lâm Sở Trì nghe tới đàn tranh, đàn tỳ bà thì quả thật hơi có hứng thú, có điều dù sao cũng là tới cùng Triệu Nguyệt, không tiện bỏ cô ấy giữa đường được.

“Lần sau đi.” Cô khéo léo từ chối.

Nữ sinh nghe vậy cũng không ép, gật đầu nói lần sau cô nhất định phải tới. Sau đó cô ấy cũng không vội vã rời đi, mà ở lại trong phòng đàn nói chuyện với cô.

“Thất Thất, chỉ có đến xem lễ chào đón tân sinh viên không?”

Lâm Sở Trì gật đầu, ngỏ ý có rảnh sẽ đến xem.

Vốn dĩ ba người trong phòng đàn cũng đã có vẻ rất chật hẹp rồi, kết quả không bao lâu lại có sinh viên bị hấp dẫn đến, phòng đàn nho nhỏ lập tức náo nhiệt.

Ban đầu bọn sinh viên thích Lâm Sở Trì là bởi vì cô nấu ăn ngon, sau đó chính là bởi vì cô rất xinh đẹp, tính cách tốt, cảm giác quanh người cô khiến người ta rất thoải mái, nói chuyện với cô cả ngày cả người cũng sẽ trở nên ôn hòa nhã nhặn hơn.

“Thất Thất, buổi chiều còn có cà tím ăn không?”

Có nữ sinh bỏ qua buổi cơm trưa ở nhà ăn số một liền quan tâm tới bữa tối.

“Đương nhiên là có.”

Cà tím cũng không phải nguyên liệu gì hiếm có, thêm vào nấu cũng đơn giản, nếu các sinh viên đều rất thích ăn, Lâm Sở Trì đã quyết định thêm vào thực đơn cố định.

“Sau này chị có làm thịt kho không?”

Lâm Sở Trì còn chưa kịp trả lời, một nữ sinh khác bên cạnh lắc đầu nói: “Đừng đừng đừng, Thất Thất chị đừng làm thịt kho tàu, em sợ mập.”

“Cậu sợ mập thì không ăn không được sao, làm gì không cho người khác ăn?” Nữ sinh vừa nãy đề xuất thịt kho tàu có hơi không vui.

“Vấn đề là tay nghề của Thất Thất quá tốt, nếu như chị ấy làm thịt kho tàu ai có thể nhịn không ăn chứ, từ khai giảng đến bây giờ, tớ cảm thấy ít nhất đã mập năm cân rồi.”

Chân thành quả thật là tuyệt kỹ tất sát, cô ấy giải thích xong, nữ sinh vừa nãy không vui vẻ lập tức biến thành thấu hiểu, hiển nhiên cũng tràn đầy đồng cảm.

“Thật, mỗi ngày ăn cơm Thất Thất nấu, tôi cảm thấy càng lúc càng kén chọn, ai dám tin trước khi vào học tôi còn có thể no vì một phần cơm, hiện tại ăn hết một phần cơm tôi còn có thể uống canh.”

“Đều do Thất Thất nấu quá ngon, tôi cảm giác chờ học kỳ này kết thúc, tôi có thể sẽ mập lên một vòng.”

Lâm Sở Trì thấy các cô ấy trò chuyện một hồi vậy mà lại lên án bản thân, dở khóc dở cười nói: “Vậy chị thử nấu không ngon nhé?”

“Đừng đừng đừng, mấy ô cửa nấu không ngon không thiếu một mình chị, chị vẫn nên tiếp tục duy trì đi.”

“Quên đi, mập thì mập, vì dạ dày của em, em chịu mọc thêm ít thịt.”

“Vậy có nên làm thịt kho tàu không nhỉ?” Lâm Sở Trì thấy các cô ấy xoắn xuýt, cố ý trêu các cô ấy.

“Muốn muốn muốn, cũng chỉ là mập thôi, không thể thiếu một miếng thịt kho tàu.”

“Đúng, cùng lắm ăn xong em lại đi giảm béo.”

“Thật, không ăn no nào có sức giảm béo cơ chứ.”

Chỉ nghĩ đến thịt kho tàu nạc mỡ giao nhau, tươi thơm ngon miệng, các cô ấy cũng đã bắt đầu thèm thuồng, đặc biệt là nghĩ đến nếu như là Thất Thất làm, nhất định sẽ rất ngon.

Lâm Sở Trì thấy các cô ấy chẳng kiên định, buồn cười đồng thời lại hơi nghiêm túc nói: “Thực ra các em không hề mập chút nào, đâu cần giảm béo.”

Các nữ sinh được khen không mập theo bản năng lộ ra ý cười, nhưng vẫn sờ mặt, nắm bụng, ghét bỏ thịt trên người.

“Có tí thịt không phải rất bình thường sao, chỉ cần khỏe mạnh là tốt rồi.”

Sau khi nói chuyện tiếp một lát ở trong phòng đàn, Lâm Sở Trì cảm thấy mình ở đây ảnh hưởng các cô ấy luyện tập liền chủ động muốn rời đi.

“Ôi, em không muốn luyện hát, muốn cùng đến nhà ăn chờ ăn cơm tối với Thất Thất.”

Nữ sinh nói là người sẽ biểu diễn bài hát ở lễ chào đón tân sinh viên, nhưng giờ khắc này cô ấy lại muốn bỏ qua một bên.

Người bạn diễn chung tiết mục với cô ấy nghe vậy, cũng gật đầu nói: “Em cũng muốn.”

“Ai không muốn đâu, sớm biết vậy tớ sẽ không tham gia, mỗi ngày luyện hát thật sự mệt mỏi.”

Trên sân khấu diễn một phút, dưới sân khấu luyện mười năm. Tuy rằng các cô ấy tham gia lễ chào đón tân sinh viên không đến mức khoa trương như thế, nhưng mỗi ngày trước khi lễ bắt đầu quả thật luyện rất mệt.

Thấy các cô ấy nói một hồi tâm trạng có chút chán nản, Lâm Sở Trì nói: “Bây giờ còn chưa tới lúc ăn cơm, nếu không thì các em luyện cho tốt trước, chờ tới tối chị hầm ít lê tuyết ngân nhĩ thấm giọng nhé.”

Lê tuyết ngân nhĩ giãn âm trơn phổi còn có thể giảm mất nước, luyện hát như vậy tổn thương cổ họng, luyện xong uống một chén sẽ thoải mái hơn.

Nghe cô nói vậy, mấy nữ sinh ở đây lập tức sáng mắt lên.

“Có thật không Thất Thất, chị thật tốt.”

“Thất Thất, sao chị tốt như vậy, em yêu chị chết mất.”

Còn chưa được uống lê tuyết ngân nhĩ, sự buồn bực trước đó đã bị xua tan đi bởi niềm vui bất ngờ.

Triệu Nguyệt nghe có lê tuyết ngân nhĩ, chỉ lo thiếu mình: “Thất Thất em cũng muốn uống.”

“Không nghe Thất Thất nói là cho chúng tớ thấm giọng à, cậu đánh đàn thì uống cái gì.”

Triệu Nguyệt nghe nói như thế, nằm nhoài trên piano nói với Lâm Sở Trì: “Em mặc kệ, ngón tay của em không nghe lời, muốn Thất Thất hầm lê tuyết ngân nhĩ thì mới có thể tiếp tục đánh đàn.”

“Được rồi được rồi, các em đều có phần.” Lâm Sở Trì thấy cô ấy đùa nghịch, dỗ dành một câu sau đó lại bổ sung, “Chị hầm rồi bỏ vào trong nồi giữ ấm, lúc các em đến thì tới cửa phòng bếp, sau đó tự chia nhau.”

Lý do cô nói như vậy hiển nhiên cũng là bởi vì từng dẫm vào vết xe đổ ở nhà ăn, biết để những sinh viên khác nhìn thấy lê tuyết ngân nhĩ chắc chắn cũng sẽ ồn ào đòi uống. Bản thân cô đã bận rộn, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

“Thất Thất, chị yên tâm, chúng em hiểu, sẽ không để cho người khác biết.”

Ai cũng biết đây coi như là Lâm Sở Trì mở cửa sau cho các cô ấy rồi, lúc này thế thốt nói.

Lâm Sở Trì gật đầu, đứng dậy, rất nhanh đã rời khỏi phòng đàn.

Cô đi rồi, các nữ sinh nghĩ bữa tối sẽ có lê tuyết ngân nhĩ uống, trong nháy mắt có động lực, dồn dập về phòng của từng người tiếp tục luyện tập.

Một bên khác, Lâm Sở Trì rời khỏi tòa nghệ thuật trước hết đi đến cửa hàng trái cây bên cạnh trường học mua lê. Mua lê xong trở lại nhà bếp, trước tiên cô ngâm ngân nhĩ rồi mới đi làm chuyện khác.

Lúc các sinh viên bắt đầu xếp hàng chờ trước ô cửa số bảy, không chỉ có một nồi giò heo hầm đậu tương to, ở trong góc còn đang dùng nồi đất hầm lê tuyết ngân nhĩ.

Có nồi đất che kín, thêm vào bên trong phòng bếp bay ra mùi thơm của giò heo. thịt xào cà tím, cũng không dễ ngửi thấy mùi thơm trong veo xen lẫn trong đó.

“Hồi trưa không phải cậu còn nói không thích ăn cà tím à, sao bây giờ lại gọi cơm thịt bằm cà tím?”

Người hồi trưa ngửi thấy mùi thơm trong chén người khác đã yêu thích mùi hương ấy liền thẳng thắn hùng hồn nói: “Tôi không thích ăn cà tím thì có liên quan gì tới việc Thất Thất nấu thịt xào cà tím không.”

“Hừ, xem cậu nói kìa, Thất Thất nấu cà tím lẽ nào cũng không phải là cà tím.”

“Đối với tôi mà nói, trên thế giới có hai loại cà tím, một loại là cà tím người khác nấu, một loại là cà tím Thất Thất nấu, tôi chỉ không thích ăn cà tím của người khác nấu thôi.”

“Phục rồi, cậu thẳng thắn thừa nhận cậu thích cà tím lẽ nào khó thế à?”

Đối phương tỏ vẻ không muốn để ý đến cậu ta nữa, cúi đầu ăn một ngụm thịt bằm cà tím, cảm thấy quả nhiên ăn ngon.

Cà tím mềm mà không nát, thấm đầy đủ gia vị, ăn vào mặn tươi ngon miệng, thịt dính bên trên càng tươi thơm mỹ vị, ăn không hay ăn chung đều cực kỳ ngon.

Trước đây cậu ta quả thực không thích ăn cà tím, chính là bởi vì ít ăn vì thế vị của cà tím đối với cậu ta mà nói rất mới mẻ, lúc này ăn thịt xào cà tím của Lâm Sở Trì nấu chỉ cảm thấy càng ăn càng ngon.

Người có suy nghĩ giống cậu ta cũng không ít, đều là người hồi trưa còn xoắn xuýt, chờ sau khi nếm thử một miếng, lúc đến bữa tối cũng không do dự nữa, gọi ngay một phần cơm thịt bằm cà tím.







Thịt bằm cà tím

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play