Sau một hồi nghỉ ngơi, tôi đứng dậy bước tiếp, lúc này ông nội và Tô Nhi chẳng thấy đâu nữa, tôi nghĩ bụng chắc họ đi đến nơi rồi.
Càng nghĩ tôi lại càng khâm phục Tô Nhi, một cô gái chân yếu tay mềm như vậy lại đi không hề thấy mệt, gần 1000 bước thoáng cái đã mất tâm, mất dạng.
Tôi lê những bước chân nặng nề đi tiếp, càng đi khoảng cách với điểm cuối lại càng xa, tôi thở không ra hơi, trong lòng chỉ muốn chửi lên vài tiếng.
Cuối cùng sau bao nổ lực tôi cũng đã lên đến nơi bế quan của Câu gia gia, tôi nằm trải dài trên đất, hơi thở ngày càng nặng hơn.
Tô Nhi không biết từ đâu lại xuất hiện trước mặt tôi, ánh mắt quan sát:
"Sở Lăng, sao anh đi chậm vậy?Bây giờ đã là nữa đêm rồi."
Nữa đêm? Nghe đến đây tôi liền bật dậy, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Tô Nhi:
"Nữa đêm rồi sao? Em và ông nội đến lâu chưa?"
Tô Nhi bình thản trả lời tôi:
"Em và ông đã đến được gần 5 canh giờ rồi, anh đó, sao lại nghỉ mệt lâu như vậy chứ, em muốn ở lại cùng anh nhưng ông lại không cho?"
Giờ phút này tôi cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ, nếu tính kỹ lại thì nhiều nhất tôi chỉ nghĩ ngơi đúng 20 phút thôi, bây giờ lại đột nhiên biến thành 5 canh giờ rồi.
Lúc này từ phía trong đình viện có một người mặc đạo bào, nhưng lại là màu trắng, trên tay còn cầm phất trần, nhìn hình ảnh trước mắt làm tôi nhớ đến khi còn nhỏ thường ao ước có một ngày sẽ xuất hiện thần tiên hạ phàm tìm đến tôi, dạy tôi cách tu tiên.
Người đến là một người trung niên, thoạt nhìn thì tuổi hình như xê xích với tứ thúc chắc là đồ đệ của Câu gia gia rồi, giọng nói có chút già nua nhưng lại đầy nghiêm nghị:
"Nếu có lòng dù xa đến đâu cũng thành rằng, chàng trai trẻ không phải 999 bậc thang cũng không nề hà gì với cậu sao?"
Tôi có chút ngạc nhiên lập tức từ mặt đất đứng dậy, rõ ràng chỉ một suy nghĩ vu vơ thôi, không ngờ người đến lại có thể biết được tôi đang nghĩ gì, đúng là đạo pháp cao thâm mà.
Tô Nhi vừa thấy người đến liền cúi đầu đầy thành kính gọi:
"Câu gia gia."
Gọi xong người em ấy liền quay đầu lại nhìn tôi nói:
"Sở lăng đây là Câu gia gia sư huynh của ông nội."
Tôi có chút không thể tin nhìn người đàn ông trước mặt, miệng còn nhanh hơn não:
"Nhìn ông ấy còn muốn trẻ hơn tứ thúc nữa..."
Tôi nói đến đây cũng biết mình nói sai rồi, liền vội vàng sửa miệng:
"Câu gia gia con là Sở Lăng, nghe ông nội thường xuyên nhắc đến ông, con rất ngưỡng mộ muốn gặp một lần ạ."
Tô Nhi vỗ tay lên trán, rồi xoay lại nhìn tôi với cặp mắt, anh không biết người có thuật pháp cao thâm sẽ nhìn mặt nói chuyện sao?.
Người được xưng là Câu gia gia kia chỉ liết nhìn tôi một cái rồi hướng mặt về phía bên trong, nói :
"Vào nghỉ ngơi đi."
Tôi vội cúi người cầm lấy đôi giày bị tôi tháo ra khi leo thang hình như nó lại rách thêm một vài chổ rồi, Tô Nhi không quá để ý kéo tôi tiến vào bên trong, phía trong này không có gì bắt mắt cả, ngoại trừ một bức Lạc Thư Đồ trong vô cùng tinh tế, mắt thường cũng có thể cảm nhận được huyền cơ.
Nói là Lạc Thư thì người khác sẽ khó hình dung, nó là một phần của Bát Quái đồ, ít được nhắc tới nhất.
Câu gia gia kéo ghế ngồi xuống, phong thái ung dung tựa nước, dù cho có biến cố gì chắc cũng không thể làm lung lay phong thái này được.
Ông rót cho Ông nội một tách trà, bên trong còn có hoa nhài trắng tinh, như thể một bông tuyết giữa mặt hồ mùa thu vậy:
"Sư Đệ dùng nước đi."
"Đa tạ sư huynh." Ông nội cầm lấy tách trà, nhưng chỉ để đó chứ không đụng đến.
Tuy ông ta là sư huynh của ông nội, nhưng từ vẻ bề ngoài mà đánh giá thì ông ấy cũng độ ngoài tứ tuần thôi.
Tôi ghé sát tay hỏi ông nội:
"Sao ông ấy vẫn còn trẻ hơn ông thế ạ?"
Ai mà có ngờ, giọng của tôi nhỏ như vậy mà cũng để lọt vào tai Câu gia gia, ông ấy mỉm cười, ý tứ sâu xa:
"Ta là tu đạo từ trước đến nay trải qua không biết bao nhiêu lôi kiếp, còn ông cháu nhiều nhất chỉ là một hồn sống dựa vào cơ thể người khác thôi, thì làm sao so sánh được."
Tuy giọng điệu ông ấy nghe rất bình thường, nhưng tôi vẫn cảm giác ông ấy có chút xem thường ông nội vậy.
Tôi cũng là thuận miệng nói tiếp:
"Tài vậy sao? Vậy ông giúp ông cháu được sống lâu như ông đi, dù gì cũng là sư huynh đệ, chắc ông không từ chối đâu ha?"
"Sở Lăng" Ông nội kéo tay áo của tôi, rồi giật mạnh, như đang nhắc nhỡ tôi câu này nói sai rồi.
Tôi cũng biết lúc nào miệng tôi cũng đi trước não nên cũng không nói gì thêm, tuy là vậy nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút thành kiến với ông ấy.
Câu gia gia cười lớn, trả lời tôi một cách hời hợt:
"Vậy phải xem ông cháu có đủ đạo hạnh để tránh lôi kiếp không?"
Ông ấy thấy tôi không trả lời, liền nhướng mày nói tiếp:
"Lôi kiếp là một ải mà người tu đạo cần phải qua, nếu đã chấp nhận đi đường này nhưng không qua được thì đừng nói muốn làm người, ngay cả một con súc sinh cũng là không thể."
Cơ ngực của tôi như giản nở, hơi thở bắt đầu dồn dập, bản thân tôi biết ông ấy nói đúng nhưng tôi thật sự muốn chửi một tiếng thật to, Ông già này là đang nói ông nội, nghĩ đến chuyện sắp tới vẫn còn cần giúp đỡ nên tôi kiềm chế lại.
Ông nội phất tay về phía tôi, sau đó lại vội vàng hạ giọng:
"Sư huynh, Sở Lăng còn nhỏ không hiểu sự thâm sâu của đạo pháp mong huynh đừng tức giận."
"Không, không" ông ấy phản bác, rồi lại gửi cho ông nội một nụ cười tuy rất chân thật nhưng qua ánh nhìn của tôi lại chứa đầy sự giả tạo.
Ông ấy đứng dậy, quay lưng đi về phía tủ, sau đó đưa cho ông nội một cái hộp gỗ có chút cũ kỹ.
Ông nội vậy mà không hề chờ đợi gì trực tiếp mở ra, bên trong phát ra một loại ánh sáng trói mắt.
Tôi và Tô Nhi đưa tay che mắt mình lại, khi cảm nhận ánh sáng kia đã vụt tắt, chúng tôi mới từ từ hạ tay mình xuống.
Ông nội cầm trên tay một miếng ngọc, tuy nhìn rất giống trận đồ Bát Quái nhưng cũng có phần rất khác, bên trên miếng ngọc có tổng cộng bốn lỗ nhỏ, mỗi lỗ lại có bốn màu: xanh, đỏ, trắng và vàng.
Ông nội đó giờ hiểu biết rất nhiều, nhưng hôm nay lại phải hỏi ông bác một câu:
"Sư huynh đây là thứ gì?"
"Ngọc Bàn Tinh, là một vật do ta tạo ra, có thể trấn áp hồn sống hoặc những quỷ hồn tồn tại hàng ngàn năm, đệ cứ giữ lấy mà dùng, bao giờ xong việc ta tự khắc sẽ lấy lại." Ông ấy trả lời bằng giọng bình thản.
Ông nội vậy mà vui như được lên trời, liên tục cảm ơn không ngớt lời.
Tôi đứng một bên cảm thấy bản thân có phần ganh ghét, món đồ tốt vậy ông ta cũng có thể tạo ra sao?
"Sống hàng trăm năm, có năng lực như vậy cũng là chuyện thường, cậu cũng đừng nghi ngờ quá" Ông ấy nhìn tôi trả lời.
Trời ạ! Những lời này tôi chưa kịp nói ra mà, ông ta có đọc tâm thuật sao? Vậy thì sau này phải càng cẩn thận hơn mới được.
Câu gia gia mỉm cười nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại sâu xa vô cùng, trong lòng tôi ít nhiều cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Thời gian một chút qua đi, ông ấy kia lại kéo ông nội vào một góc, hai người họ nói gì đó mà ánh mắt lại luôn hướng về phía tôi.
Tôi giả vờ quay đi, nhưng kì thực hai tai vẫn luôn nghe ngóng về phía họ.
Ông nội bỗng nhiên nói nhỏ:
"Đệ đã thật sự xem Sở Lăng là cháu nội rồi."
Nghe đến đây trong lòng tôi lại cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng mà...tại sao ông nội lại nói lời đó? Phải chăng ông bác già kia đang muốn chia rẻ tôi và ông nội cũng nên.
Ở một bên khác Câu Minh đang cùng ông nội trò chuyện, vấn đề đều nằm tại trên người Sở Lăng.
Ông ấy gấp gáp nói với ông nội:
"Xem ra Sở Lăng có mệnh Thiên Sát, nó là mầm hoạ, nếu như đệ vẫn khư khư bảo vệ nó, ta chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến đệ.
Đệ đó, có gì cần ta giúp thì phải nói ra."
Ông nội gật đầu, nhưng ánh mắt rất kiên nghị và chắc chắn:
"Đệ thực sự đã xem Sở Lăng là cháu nội rồi, dù cho có chuyện gì đệ cũng nhất quyết bảo vệ nó tới cùng."
Câu Minh lắc đầu thở dài, chỉ tay về phía ông nội mà than thở:
"Đệ đó, đệ đó.
Ta đây đúng là hết cách với đệ rồi."