Tô Nhi cảm thấy Lão Mù đêm này hút thuốc quá nhiều, đến độ khi nói chuyện giọng của ông ấy cũng trở nên khàn đặc hơn.
Cô ấy đem đến cho lão Mù một bát nước, thỏ thẻ nói:
"Ông uống một miếng nước cho khoẻ"
Lão Mù nhận lấy ly nước, khoảng cách của hai người họ trở nên rất gần, ông ấy cầm ly nước sắc mặt muốn nói lại thôi biến đổi liên tục.
Tô Nhi nghi ngờ hỏi:
"Ông có chỗ nào không khoẻ sao?"
Lão Mù phất tay phản bác:
"Không...!không sao."
Tô Nhi cảm thấy lão Mù cũng không bị gì liền trở về giường ngồi nghỉ, lão Mù đột nhiên chuyển sang thái độ trầm ngâm, hồi lâu mới nói:
"Nha đầu, con năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười chín ạ"
"Con sống với ai, gia đình con vẫn khoẻ chứ?"
"Con chỉ sống với bà ngoại ạ"
Nghe Tô Nhi trả lời lão mù hình như có chút không ngờ.
Hồi lâu ông ấy vẫn hỏi tiếp:
"Bà của con vẫn khoẻ chứ?"
"Bà vẫn khoẻ, ông có quen biết bà con à?"
"À...!Không có ta chỉ thắc mắc nha đầu như cháu, sao lại đi theo một đứa ngốc nghếch như Sở Lăng chứ."
Tô Nhi nhìn về phía tôi, trên môi vẫn còn đọng lại ý cười.
Không phải em ấy đã thật sự xem tôi là một kẻ ngốc rồi đó chứ.
Tôi vội vàng đến cạnh lão Mù, châm cho lão ta một điếu thuốc:
"Sao lại nói con như vậy chứ?"
Tô nhi thấy vậy liền oán trách:
"Sở Lăng hút thuốc nhiều không tốt anh còn châm cho ông."
Lão Mù nhanh tay nhận lấy điếu thuốc, như sợ bị Tô Nhi dành lại rồi tiếp tục chăm biếm tôi:
"Ta nói đúng mà."
Đột nhiên tôi cảm thấy hôm nay lão Mù rất quan tâm đến Tô Nhi, như thể cái cách quan tâm mà ông nội dành cho tôi vậy.
Lẽ nào trước đó ông cũng từng có một đứa con như vậy, giờ phút này nhìn thấy Tô Nhi lại đột nhiên hoài niệm cũng nên.
Lão Mù hút hết điếu thuốc, sau đó quay đầu về hướng trong nhà, nói:
"Tô Nhi, mắt Âm Dương là thứ không thể tự tiện mở, nếu cháu muốn thì ta có thể dạy cho cháu."
"Thật ạ!" Tô Nhi hớn hở trả lời.
Lão Mù gật đầu:
"Thật."
Tô Nhi đi đến bên cạnh Lão Mù, hỏi lại:
"Làm cách nào ạ?"
Lão Mù vì không thể nhìn thấy, nên chỉ có thể chỉ vị trí của Mắt Âm Dương dựa trên khuôn mặt của bản thân:
"Mắt Âm Dương nằm ở vị trí ấn đường, đây là vùng thượng đan điền, là sợi dây liên kết với thế giới tâm linh vô hình.
Con sinh ra đã định sẵn có mắt Âm Dương giờ đây việc mở thần lực lại là chuyện vô cùng dễ dàng."
Tô Nhi hớ hởn hối thúc Lão Mù:
"Ông chỉ con đi, con muốn dùng thần lực của nó."
Lão Mù cười cười, vỗ tay Tô Nhi:
"Từ từ, không cần vội.
Trước tiên chúng ta lấy sương sớm động lại trên cây hoa hoè, đem về chôn xuống đất, sau đó đợi đến đêm không trăng thì dùng nước này thoa lên mắt.
Đọc to câu chú
Âm Dương Nhãn Linh
Vạn Quỷ U Minh
Quy Phụ Đạo Hình
Tức tốc Khai Linh"
Đây là cách mở thần lực của mắt Âm Dương mà lão Mù nhắc tới, tuy rằng không biết nó thật sự có lợi hay không, nhưng vì mong muốn của Tô Nhi nên tôi cũng đành nghe theo.
Tô Nhi sau khi nghe xong liền nhảy cẳng lên, trạng thái vui mừng đến cùng cực:
"Sở Lăng em sắp mở được thần lực của mắt Âm Dương rồi, em có thể giúp anh một tay rồi.
Cám ơn ông."
Lão Mù cũng vì tiếng cười của Tô Nhi mà làm cho tâm trạng cũng tốt lên hẳn.
Nhưng nghe lời Tô Nhi nói xong lão ấy lại nhìn thẳng vào tôi.
Tuy rằng tôi biết lão không nhìn thấy được nhưng làm cho tôi lạnh cả sống lưng.
Nếu nói về độ hiểu biết và đạo pháp thì lão Mù có phần hay hơn tứ thúc một xíu.
Dù là bản thân biết được mọi thứ, nhưng lão ta chẳng bao giờ khoe khoang hay tự cao cả, tứ thúc thì ngược lại.
Đột nhiên nói tới đây, tôi lại sực nhớ đến một việc liền mở lời thăm dò:
"Lão Mù, ông lăn lộn trong giang hồ lâu như vậy có từng nghe qua một đạo sĩ tài cao tên là Diệp Mậu Tùng không?"
Lão Mù ngưng lại một chút , sau đó kiên định lắc đầu:
"Không biết, chưa từng nghe qua."
Nhìn đến thái độ chắc chắn của lão tôi nghĩ có lẽ tôi suy đón đó sai rồi.
Như vậy Diệp Mậu Tùng đến cùng là ai? đến cả lão Mù cũng không biết người này, thì liệu ông ta có thật sự tồn tại hay không? Hay chỉ là hư danh mà người khác đem ra bàn tán.
Lão Mù vẫn ngồi bên khung cửa sổ, đêm nay lão không ngủ.
Trên người cũng mang theo nhiều phiền não, đó là bản thân tôi nhận định, chứ lão ta chả bao giờ than phiền dù chỉ một câu.
Từ lúc Dược sư phụ đội mồ sống dậy, trong thôn ngày càng thưa vắng tiếng người.
Những người còn ở lại phần đông chỉ là những cụ già không chốn nương thân.
Lão Mù hút đến điếu này đã là điếu thuốc thứ mười, lão muốn chết hay sao mà lại hút nhiều đến vậy.
Nếu Tô Nhi còn thức chắc sẽ bị càm ràm cho xem.
Lão hút một hơi rồi xoay người nói với tôi:
"Sở Lăng, ta nhìn ra con bé rất thích cậu, nhưng cậu hiện tại vẫn còn chưa quyết định được gì, đừng khiến con bé phải đau lòng."
Con biết rồi." Tôi thỏ thẻ gục đầu trả lời.
Tôi cảm giác bản thân mình giống như đang đi cưới vợ, sau đó lại bị ông của vợ trách mắng vài câu vậy.
Lão Mù lúc trước ít nói, sao lần này gặp lại đột nhiên lại nói nhiều như vậy, còn rất quan tâm Tô Nhi nữa.
Lão lại cất giọng khàn đặc nói tiếp:
"Ngô Mệnh- Chu Diêu- Chu Hải và cả cậu nữa, đều có một sợ dây liên kết rất chặt chẽ, nhưng ta dùng thuật thế nào cũng không thể nhìn ra được."
Tôi gãi đầu, đáp lại:
"Có lẽ Ngô Mệnh cùng ông nội và Chu Diêu có hận thù gì đó."
"Cậu, chắc đã biết bản thân mình không phải cháu ruột của Chu Hải rồi đúng không?"
"Đúng vậy!" Tôi vừa trả lời vừa tiện chân đá hòn sỏi trước mặt ra sân.
"Vậy...cậu không liên quan đến việc này, tại sao lại không ngại nguy hiểm mà giúp họ?"
"Những năm qua người lo cho cháu là ông nội, người cùng vào sinh ra tử với cháu cũng là ông, vậy thì còn lí do gì mà cháu có thể từ chối giúp đỡ chứ?"
Lão Mù nghệ tôi nói vậy, liền gật đầu trả lời:
"Tốt, đúng là người có nghĩa khí, dù nói gì thì ta cũng đánh giá năng lực của cậu rất cao.
Phải nhớ bảo vệ Tô Nhi cho thật kỷ"
Bảo vệ Tô Nhi chắc chắn là điều mà tôi phải làm, tôi không muốn Tô Nhi vì mình mà chịu nhiều tổn hại nữa.
Bản thân tôi hiện tại tuy có chút yếu thế, nhưng chắc chắn sau này tôi sẽ cố gắng học hỏi rèn luyện thêm.
Lão Mù thở dài, không nói gì thêm.
Tôi vẫn ngồi cạnh lão suốt một đêm dài, gió vẫn cứ thổi từ đợt.
Cơn gió như một thứ gì đó khiến tôi không ngừng miên man suy nghĩa.
Cuộc đời tôi từ nhỏ đã là một chuỗi bi kịch, từ cái chết của mẹ và cha, sau đó ông nội cũng mất, nhưng có lẽ Chu Hải là một giọt nước xanh mát, làm xoa dịu xa mạc cần cỏi trong cuộc đời tôi.
Ông thay ông nội gánh lấy sứ mệnh chăm sóc, yêu thương tôi.
Còn tôi lại mang theo sự ngây thơ nhận lấy tình yêu thương vô hạn đó.
Từng phút, từng giây trôi qua, bất tri bất giác trời đã sáng.
Tô Nhi bước xuống giường vươn vai ngáp một hơi dài.
Sau đó lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người chúng tôi:
"Ông và Sở Lăng tối qua không ngủ à? Mọi người thức để làm gì?"
Lão Mù phất tay, lắc đầu nói:
"Người già ấy mà, sẽ có nhiều đêm mất ngủ.
Người cô độc lại càng khó ngủ hơn...haha...haha"
Tô Nhi nhíu mày, ánh mắt cụp xuống, vẽ mặt cũng có chút thương cảm.
Tô Nhi không biết vì lí do gì lại đến gần lão Mù:
"Ông, ông không có người thân à? Cháu cũng chưa từng nghe ông nhắc tới họ."
Lão Mù ngưng lại, thở dài một hơi:
"Vợ con ta đều đã chết hết rồi, từ đó ta phải cô đơn sống đến giờ.
Từ lâu đã quen cảm giác này rồi.
Nếu như gia đình ta còn thì cháu ta cũng lớn bằng cháu rồi."
Tâm trạng chúng tôi trùng xuống, một người như Lão Mù lại có quá khứ đáng thương như vậy, cũng vì lí do đó mà lão Mù lại rất quan tâm và yêu thương Tô Nhi.
Lão Mù cảm thấy bản thân đột nhiên trở thành kẻ đáng thương, liền thuận miệng chửi vài câu:
"Gì vậy, có gì mà phải than ngắn thở dài."