Trên gương khắc rất chi tiết tên của Ngô Mệnh và Chu Diêu hoá ra tình yêu của hai người họ có thể lớn đến nhường này.
Tô Nhi từ trong tay tôi lấy đi gương bạc, đưa ngang tầm mắt quan sát kĩ càng:
"Chu Diêu quả thật rất yêu Ngô Mệnh, chỉ là...Ngô Mệnh đến cùng vẫn không chịu nghe Chu Diêu giải thích rõ ràng."
Tôi gật đầu đáp lại lời nói lúc nãy của Tô Nhi:
"Ngô Mệnh cũng rất yêu Chu Diêu, vì yêu nên mới hận sâu đậm như vậy."
Tô Nhi cầm chiếc gương bạc trơ mắt nhìn tôi, tâm tình có nhiều phần khó nói.
Châu phu nhân cũng bước vào Phật đường, vừa thấy hai chúng tôi liền thở phào nhẹ nhõm:
"Hôm qua trời nổi gió lớn, không tiện đến chỗ hai người, cứ nghĩ có thứ gì đó không sạch sẽ xuất hiện cũng may là không có chuyện gì."
Tô Nhi rất nhanh chống nói:
"Thật sự có thứ không sạch sẽ xuất hiện, Ngô Mệnh hôm qua đã đến đây."
"Hả" Châu phu nhân giật mình, lùi về phía sau vài bước, sắt mặt cũng trở nên nhợt nhạt hơn.
Tô Nhi vội đỡ bà ấy, nhẹ giọng trấn an:
"Nhưng cô ta đi rồi, người cứ yên tâm."
Châu phu nhân vẫn còn dựa vào tay Tô Nhi để đứng vững:
"Cô ta muốn hại Châu gia đến mức nào mới hả dạ, chứ hả?"
Tôi tiến về phía trước vài bước, ánh mắt trở nên kiên định hơn:
"Cô ta ít nhiều sẽ đến đây một lần nữa."
Tô Nhi và Châu phu nhân đều hốt hoảng nhìn tôi.
Không để họ đợi lâu, tôi lại nói tiếp:
"Cô ta đã lấy đi trâm cài, còn chiếc gương bạc này chắc chắn cũng là món đồ thuộc về cô ta."
Tô Nhi vội vàng hỏi tôi:
"Vậy cô ta khi nào sẽ tới?"
"Mau thôi." Tôi đáp
Tô Nhi mặt mày nhăn nhó, nói:
"Chúng ta hiện tại nên làm thế nào?"
Tôi chỉ tay về phía tây, giọng điệu có chút mạnh mẽ:
"Cô ta chắc chắn sẽ xuất hiện gần chiếc giếng phía tây đình viện, chúng ta cứ mai phục chờ sẵn ở đó."
Tô Nhi và Châu phu nhân gật đầu.
Tôi được thế nói tiếp:
"Châu phu nhân, giờ cháu cần một ít chu sa và máu chó mực tiện cho việc ấn chú bắt Ngô Mệnh..."
Châu phu nhân quay sang nha hoàn thân cận, nói:
"Mau, cho người đi mua máu chó mực và Chu sa."
"Dạ, phu nhân" nha hoàn vừa đáp đã vội vàng lui ra.
Tuy đạo hạnh và sự hiểu biết của tôi không cao bằng ông, nhưng về phần vẽ phù chú tôi cũng biết được đôi chút.
Lần này nhất định sẽ bắt Ngô Mệnh đến trước mặt ông nội lập công, tôi vừa nghĩ đến đây như thể mở cờ trong bụng.
Không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Tô Nhi híp mắt quan sát tôi, nói:
"Sở Lăng, anh cười gì đó."
Tôi giật bắn mình, quay sang trả lời:
"Không, không có gì"
"Ồ" Tô Nhi vẫn nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, nhưng thấy tôi không muốn nói nên cô ấy cũng chẳng miễn cưỡng hỏi tiếp, Tô Nhi đó giờ rất hiểu chuyện, cũng không bao giờ dồn người khác vào thế khó xử cả.
Nha hoàn của Châu phu nhân rất nhanh chống đã mua đủ Chu sa và máu chó mực đem về.
Tô dùng Chu sa vẽ lên tờ phù, sau đó hai tay tôi kết ấn thành hình chữ封 (Phong).
Lá phù lập tức phát huy hiệu quả bay lơ lửng vào không trung đợi lệnh của tôi.
Tô Nhi đứng bên cạnh cũng được một phen trố mắt kinh hồn, vỗ tay liên tục:
"Sở Lăng hay quá, hay quá"
"Thường thôi, thường thôi" tôi đắc trí ngạo nghễ đáp lại.
Cả Châu gia và Chúng tôi đêm đó đều thức trắng canh ở đình viện phía tây, bắt cứ Ngô Mệnh đến lúc nào đều sẽ trở thành nạn nhân dưới tay một pháp sư như tôi.
Nhưng đợi từ lúc vừa tối đến giữa khuya vẫn chẳng có tin tức gì cả, Tô Nhi và tôi vẫn mắt nhắm mắt mở quan sát kỹ mọi thứ.
Châu phu nhân tuổi già sức yếu đã sớm về phòng nghỉ ngơi.
Ở đây chỉ có Tôi, Tô Nhi và một vài hạ nhân.
Mắt tôi không mở nổi, đã có mấy bận tôi híp mắt thiếp đi, nhưng lại chợt tình giấc vì mấy con muỗi ngu ngốc.
Vào lúc tôi gần mất đi kiên, thì bỗng nhiên Tô Nhi lay động tôi rất mặt, miệng còn hét lớn:
"Tới rồi, Ngô Mệnh tới rồi."
Tôi và mấy tên hạ nhân cũng giật mình tỉnh giấc, bọn họ rất nhanh chống cầm khúc cây lên chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Khi áng sương mù trước mắt tan đi, Ngô Mệnh từ trong đó bước ra, trên người còn mặc một bộ hỉ phục đỏ thẳm như máu.
Cô ta cầm theo cây dù, nhẹ nhàng tựa không lướt đi trong gió.
Đám hạ nhân lúc nãy khí thế hùng hổ, giờ phút này lại mềm nhũn cả chân, run sợ lùi về phía sau, khúc gỗ trong tay không đánh mà rơi.
Chỉ trong phút chóc chúng đã chạy tán loạn như thể bóc hơi khỏi thế giới này một cách hoang đường vậy.
Kệ bọn họ, giờ này cần đến họ cũng bằng thừa.
Không thể trông cậy vào ai được mà
Thừa lúc Ngô Mệnh vẫn còn chưa đi đến phía này, tôi từ trong túi lấy ra tờ phù được vẽ lúc sáng.
Hai ngón tay tôi kẹp chặt lá phù.
Miệng lẫm bẫm đọc thần chú.
"Vạn quỷ hàn phục
Cấp cấp như lệnh"
Tờ phù phát sáng bay về phía Ngô Mệnh với vẻ mặt đắc trí của tôi.
Nhưng phù vừa đến trước mặt Ngô Mệnh, thì "bùm" một cái, trước ánh mắt sắc như đao gươm đó, tờ phù cũng hoá thành tro bụi
"Sao lại như thế" tôi bực dọc hét lên một tiếng.
Ngô Mệnh nâng cây dù lên, lộ ra ánh mắt hằn học những tia máu nhìn tôi:
"Vài trò vặt vảnh cũng muốn đối phó với ta? Ngươi đúng là một kẻ hiểu biết nông cạn mà."
Tôi run rẩy lùi về phía sau, Tô Nhi cũng e sợ nép sau lưng tôi.
Ngô Mệnh vẫn tiếp tục hướng về phía tôi, đi tới.
Tô Nhi nhanh chóng dùng máu chó mực đã được tẩm chu sa hất về phía cô ta, có lẽ cô ta đã biết trước liền nhanh tay dùng dù chắn ở phía trước.
Tất nhiên là máu chó mực cũng chả có cách nào thấm vào người cô ta.
Ngô Mệnh có lẽ không còn khiên nhẫn nữa, liền hung tợn giữ chặt lấy tôi:
"Thích lo chuyện bao đồng như vậy à?"
Tôi cố gắng la hét cỡ nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay của Ngô Mệnh, hết cách nên tôi đành hướng mắt về Tô Nhi ra hiệu đem gương bạc trao cho cô ta.
Tô Nhi cầm chiếc gương quăng về phía Ngô Mệnh, cô ta liền trợn mắt hai tay chợp lấy mà buông lỏng cảnh giác với tôi.
Cô ta làm sao biết được trên chiếc gương đó đã bị tôi dùng phù chú dán lên.
Ngô Mệnh cũng vì chiếc gương bạc làm cho bỏng tay.
Cô ta hét lớn, từ trong bàn tay nổi lên từ đợt khói đen nghi ngút, chiếc gương cũng vì vậy mà rơi xuống đất.
Khi chiếc gưong vỡ ra làm đôi, hình uyên ương và bốn chữ Ngô Mệnh, Chu Diêu cũng bị tách ra làm hai mảnh riêng biệt.
Từ trong rơi cũng rơi ra một tờ giấy, tôi nhanh chống tiến về phía tờ giấy nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước.
Ngô Mệnh đã cầm nó lên từ lúc nào rồi.
Đó là một bức tâm thư mà Chu Diêu cất giấu ở trong gương, anh ta bảo nếu như mẫu thân đồng ý chuyện của chúng ta, anh và em sẽ là một đôi uyên ương, nếu như họ nhất quyết phản đối thì sau 5 ngày anh sẽ cùng em thu xếp để cao chạy xa bay.
Ngô Mệnh chờ ta
Tôi cứ nghĩ bức tâm thư này sẽ là cây kéo cắt đứt mọi hiểu lầm trước đó, nhưng Ngô Mệnh dừng như đã mất lòng tin vào Chu Diêu rồi:
"Đến giờ phút này kẻ bạc tình đó cũng vẫn lựa chọn lừa gạt ta..."
Tôi nhìn cô ta, nói với giọng điệu chất vấn:
"Đó là tâm thư Chu Diêu gửi cô, gạt cô thì anh ta được gì chứ?"
"Đúng đó" Tô Nhi cũng nói theo.
Ngô Mệnh liếc nhìn chúng tôi, sau đó cười khổ:
"Các ngươi không phải ta, phải ở hoàn cảnh của ta mới biết được cách phân phải trái đúng sai"
Tôi lại tiếp tục nói:
"Cô từ đầu có từng nghe Chu Diêu giải thích không? Cô dựa vào cái gì mà định đoạt anh ta là một kẻ lừa gạt"
"Đủ rồi" Ngô Mệnh hất tay về phía chúng tôi, chỉ một cái hất tay đã làm chúng tôi không kịp phòng bị mà ngã lăng về phía trước.
Tôi nhanh chống đỡ Tô Nhi đứng giận, Ngô Mệnh nhìn chúng tôi với ánh mắt bình tĩnh hơn:
"Ta sẽ cho hắn một cơ hội, cứ kêu hắn đến Thanh Mộc Trấn tìm ta."
Nói rồi cô ta cầm theo chiếc ô, lướt đi trong sướng.
Thân ảnh cũng từ từ khuất dần sau hàng cây.
Ngô Mệnh bị phù của tôi làm cho bị thương trong nhất thời, nhưng không biết vì lí do gì mà cô ta lại hồi phục nhanh như vậy