Ông nội như hiểu được suy nghĩ của tôi liền trực tiếp gật đầu.
Ánh mắt có chút ảm đạm bi thương:
" Những người đó đều mang theo hận thù đến giết Chu Diêu"
Tôi có chút không tin vào tai mình nên đã dè dặt hỏi lại:
"Muốn giết Chu Diêu? Chu Diêu có thâm thù đại hận với họ à?"
Ông nội vẫn giữ vẻ mặt ảm đạm vô hồn đó:
" Vì yêu sinh hận."
"Vì yêu sinh hận?" Tôi nhắc lại câu nói của ông như muốn khẳng định lại một lần nữa.
Ông nội gật đầu, từ tốn trả lời:
" Đúng vậy, Ngô Mệnh và Chu Diêu vốn là một đôi, nhưng không biết vì sao lại đem lòng oán hận đuổi cùng giết tận đến như vậy."
Càng nghe ông nội nói, tôi càng cảm thấy hoang mang.
Ngay từ đầu là yêu nhưng lại đột nhiên sinh ra oán hận? Rốt cuộc chuyện này nên nói rõ thế nào đây.
Tô Nhi híp mắt cẩn thận suy nghĩ, sau đó hỏi ông:
" Có phải anh Diêu phải bội Ngô Mệnh không?"
Ông nội lắc đầu phủ nhận:
" Chu Diêu từ trước đến nay chỉ có Ngô Mệnh, chưa từng sinh ái tình với ai, nếu nói vì phản bội mà sinh hận rất không khả thi."
Tô Nhi nhún vai:
" Chuyện dễ làm con gái vì yêu sinh hận chỉ có thể là phản bội thôi."
Ông nội ngưng lại một chút, chăm chú suy nghĩ, không nói gì thêm.
Tôi lại nói một câu:
" Cũng có thể phát sinh vấn đề gì đó mà người ngoài không thể hiểu được, nói chung hai chữ ái tình rất khó nói."
Tô Nhi liếc nhìn tôi, ánh mắt mang theo hàng vạn câu hỏi, nhưng chỉ gói gọn trong ba chữ:
" Anh cũng thế?"
Tôi gãi đầu, cười ngốc:
" Anh thì không phải như vậy rồi."
Tô Nhi bĩu môi gật đầu.
Ông nội sau một lúc im lặng.
Đột nhiên nói với chúng:
"Ngày mai hai đứa có thể về nhà một chuyến được rồi."
Tôi có chút ngạc nhiên nhìn ông:
" Bắt buộc mai phải về nhà hả ông?"
Ông nội vẫn là ánh mắt thâm trầm nhìn tôi:
"Chuyện Châu gia điều tra càng sớm càng tốt."
Tôi thở dài trong lòng từng đợt.
Chuyện Châu gia đến cùng là chưa giải quyết ổn thỏa, cũng là nợ dì Châu một đáp án rõ ràng.
Hi vọng lần này có thể dứt sạch bọn tà ma ra khỏi Châu gia.
Tô Nhi đem thắc mắc trong lòng hỏi ông:
"Châu gia mọi việc cũng đã kết thúc, tại sao còn phải điều tra vậy ông?"
Ông nội lắc đầu, ánh mắt mang theo mười phần nghi ngờ:
"Phải có gì đó mới khiến Ngô Mệnh đột nhiên xuất hiện ở Châu gia, nhưng để nói rõ là gì thì tạm thời ta cũng không biết."
Tô Nhi gật đầu, thở dài thành tiếng:
"Xem ra Ngô Mệnh cũng có phần đáng thương, phải yêu nhiều thế nào mới có thể hận anh Diêu đến như vậy."
Có lẽ câu nói này như một giọng nước chảy qua sa mạc khô cằn trong lòng ông nội.
Nó như thể một cổ khúc khi cất lên liền hiện rõ quá khứ.
Ông nội buồn bã, cúi đầu:
"Ngô Mệnh là một cô gái lương thiện, hiền lương thục đức, là một nương tử mà ai cũng ao ước.
Có điều đi đến bước đường này định sẵn con bé đã không thể quay đầu."
Tô Nhi thương xót, giọng điệu có phần hạ thấp:
"Ông và anh Diêu không hỏi rõ chị ấy à?"
Tôi nghe Tô Nhi nói vậy, cũng có tám phần đúng với suy nghĩ của tôi.
Tôi không chần chừ mà hỏi ông:
"Đúng đó ông."
Ông nội nhìn về phía xa trùng trùng, mọi phiền não của thế sự hình như đều thu vào tầm mắt của ông:
"Mấy trăm năm qua là cuộc truy sát đến cùng trời cuối đất, chẳng có cơ hội để nói rõ mọi chuyện.
Ta vẫn hi vọng một ngày con bé có thể nói rõ ràng với chúng ta."
Những lời nói này nhẹ tựa cơn gió, nhưng tại sao lại làm lòng người nặng trĩu.
Ngô Mệnh nếu cô thật sự yêu Chu Diêu thì tôi hi vọng cô có thể nói rõ với anh ấy.
Tôi lại càng mong muốn hai người có kết cục viên mãn.
Ánh mắt tôi vô ý hướng về Tô Nhi, âm thầm tự nhủ, đợi qua việc này nữa thôi anh sẽ cho em một câu trả lời thích đáng, anh sẽ không để chuyện của chúng ta như Ngô Mệnh và Chu Diêu đâu.
Tô Nhi lặng lẽ, trầm ngâm.
Hạt bụi mệt nhoà rơi xuống trên mái tóc, tôi đưa tay gỡ xuống vô tình chạm phải ánh mắt của nhau.
Trái tim như thể không muốn nghe lời cứ đập liên hồi khiến cả người của tôi cứ ngượng lại.
Tô Nhi đỏ hết cả mặt vội thu tầm mắt về, nói một câu:
"Anh nhìn gì chứ?"
Tôi vì muốn che đậy sự lúng túng liền cười trêu một phen:
"Nhìn đầu em kìa, như vừa chui ra khỏi tổ chim."
Tô Nhi trố mắt nhìn tôi, miệng nhỏ trách mắng:
" Anh ...đồ đáng ghét."
Ông nội qua xác sắc trời bên ngoài đã tối, liền xoay người nói với chúng tôi:
"Các con đến nhà bếp dùng cơm đi, sau đó đi đến phòng tứ thúc có việc."
--------°°°°°°-----------
Trong phòng tứ thúc đúng là quái tác của nhân loại mà, bày đủ mọi loại phù trú.
Cách trang trí này khó mà sánh kịp.
Tứ thúc đặt hồ lô chứa hồn Chu Diêu lên trước bàn thờ, hai tay kết ấn, miệng niêm lẫm bẩm:
"Định hồn hoàn mộc"
Hồ lô bất đầu chuyển động nhẹ nhàng, vô số ánh sáng phát ra, hình dáng Chu Diêu bắt đầu xuất hiện.
Chu Diêu như một mảng sương mờ vô định, phải nhìn thật kỹ mới thấy rõ thân ảnh, hoá ra anh ta đã yếu đến như vậy.
Dù rằng trải qua nguy hiểm nhưng bộ dáng thư sinh ánh tuấn vẫn không bị thời gian bào mòn.
Chu Diêu có vẻ ngày càng yếu ớt hơn trước, ngay cả khi xuất hiện cũng muốn bị gió thổi bay.
Tôi nhìn cảnh này trong lòng thương sót vô cùng.
Ông nội đến trước thân ảnh của Chu Diêu, nhỏ giọng nói:
"Diêu Nhi, con cứ ở trong nhành cây bản mệnh của Sở Lăng dưỡng hồn đi.
Ta sẽ không trốn tránh nữa, lần này sẽ trực tiếp đối chất với Ngô Mệnh.
Không khiến bọn cháu phải hiểu lầm lẫn nhau nữa."
Chu Diêu dùng chút sức lực cuối cùng, gật đầu đồng ý.
Tứ thúc miệng vẫn niệm phép, tay đã vẽ một ấn kí lên nhành cây bản mệnh, Chu Diêu như thể bị một luồng khí hút thẳng vào cây.
Nói thật tôi cũng hi vọng anh ấy sớm hồn phục linh hồn.
Nếu cứ như vậy, ông nội ất hẳn sẽ rất buồn.
Tô Nhi được một phen mở mang tầm mắt, khen tứ thúc không ngớt:
"Tứ thúc quá hay."
Tứ thúc trời sinh bản tính rất thích được khen ngời, khi nghe Tô Nhi nói vậy, lỗ mũi cũng đã nở to, đắc ý cười vang:
"Tất nhiên rồi, nếu ta không hay thì làm sao có thể xếp ngang hàng với Diệp Mậu Tùng chứ."
Tôi a một tiếng cười to:
"Thì ra thúc vì cái danh được xếp ngang hàng với đối thủ để được nổi tiếng haha."
Tứ thúc tức giận, dặm chân:
" Tên tiểu tử này, hay lắm, ta cho con biết tay."
Tôi trốn sau lưng ông nội, miệng vẫn liên tục trêu đùa:
" Sự thật là vậy mà."
Tứ thúc tức đến đỏ mặt, săn tay áo chuẩn bị cùng tôi đấu ba trăm hiệp:
" Nghĩa phụ, hôm nay người không được ngăn cản con cho nó một bài học."
Ông nội nghiêng người qua một bên:
" Tuyệt đối không ngăn cản."
Tôi nhìn ông nội không chớp mắt, trong lòng cười khổ một phen:
" Ông nội vậy là chết con rồi huhu, người phải bảo vệ con chứ."
Tô Nhi cũng góp vui một phen, đứng cạnh tứ thúc, mạnh miệng ngêng chiên:
" Con giúp thúc một tay."
Tôi chuyển hướng sang Trương Sinh, nắm chặt áo cậu ấy:
"Trương Sinh chỉ còn mỗi cậu thôi, cậu phải theo tôi đó."
Trương Sinh cười to:
" Thân là để tử phải theo sư phụ mới phải đạo làm người."
Tôi nhìn Trương Sinh bằng ánh mắt trách móc:
"Được lắm, hôm qua còn nấu cháo nói ngon nói ngọt dụ dỗ người ta, hôm nay lại tìm cách đẩy người ta ra chỗ khác, đồ đáng ghét."
Sau những ngày mệt mỏi, chúng ta đã thật sự được giải toả bằng những nụ cười thoải mái nhất, mong rằng sau bao giông bão chúng ta đều có thể quay vè với nhau.
Cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, dù là những chuyện nhỏ nhất