Trời vừa sáng trước cửa đạo quán đã truyền đến tiếng ồn.
Tôi vừa mở mắt đã nghe thấy từ xa truyền đến hàng loạt thanh âm cười nói hoà lẫn tiếng gà gáy vang trời.

Lúc này, tôi không khỏi tò mò xỏ dép bước ra khỏi phòng quan sát.
Tứ thúc và một người trung niên tầm tứ tuần đang cười cười, nói nói đi về hướng này, vừa thấy tôi tứ thúc liền nhanh chống đưa Gương Bát Quái Trầm Hương cho tôi.
Phải nói cái gương này nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa, nếu nói đem nó chiếu yêu chắc chắn sẽ bị yêu quái nhục mạ cho một trận, tứ thúc này đối với tôi có cần tiết kiệm vậy không?.
Tôi không khỏi có chút ấm ức liền hỏi thúc ấy:" sao Gương Bát Quái lại nhỏ như vậy ạ?"
Thúc ấy híp mắt khinh bỉ nhìn tôi:" dùng trấn tà khí thôi không lẽ con muốn ta làm cái to bằng cái nồi cho con đem theo."
Người trung niên kế bên cũng được một phen cười trêu:" đúng vây tuy nhỏ nhưng công dụng rất tốt."
Nghe tứ thúc giải thích tôi cũng có phần yên tâm một xíu nếu như gương bát quái trầm hương quá to đem theo sẽ rất bất tiện.
Thúc ấy thấy tôi ngơ ngác suy nghĩ liền lên tiếng hối thúc:" mau đến chỗ nghĩa phụ ấn kết Gương Bát Quái đi, sau đó chúng ta phải xuống núi nữa"
Tôi gật đầu đồng ý.
Người trung niên kế bên dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tứ thúc:" không phải đó giờ ông không thích xuống núi hay giao lưu với ai sao?"
Tứ thúc gãi đầu ngại ngùng đáp trả:" không phải, chuyện dài lắm có dịp ta sẽ kể cho ông nghe, hôm nay ở lại đây dùng bữa đi"

Người trung niên lắc đầu:" không được tôi còn rất nhiều hàng cần làm, vì Gương Bát Quái này tôi mới dóc hết sức làm sớm nhất cho ông đó"
Tứ thúc vui vẻ cúi đầu:" cảm ơn"
Người trung niên sau khi đưa gương bát quái cũng không có ý định ở lại, nên tứ thúc cũng không còn cách nào đành tiễn ông ấy một đoạn.
Sau đó bốn người chúng tôi cùng đi xuống núi.
A Lưu và những người dân được cứu trước đó khi thấy chúng tôi họ rất vui vẻ cúi đầu cảm tạ, có vài người còn nói, sớm biết có cao nhân trên núi đã không cần lập miếu thờ Trạch Thần rồi.

Vừa nghe đến đây tứ thúc vội vàng dò hỏi:" miếu này lập được mấy năm rồi?"
Dân làng có chút kinh ngạc trả lời:" gần năm năm..."
Tứ thúc lẩm bẩm một mình:" gần năm năm rồi hương quả hưởng cũng rất nhiều."
Dân làng tò mò hỏi chúng tôi:" miếu đó có gì không đúng hả?"
Tứ thúc thở dài chậm rãi nói:" cực kì không đúng, Trạch Thần hiện tại đã yếu hơn bọn quỷ hồn rồi, chúng nó đang chiếm miếu để nhận hương quả giờ mọi người ngưng cúng đi, đêm nay phải ở kỹ trong nhà, trước cửa mỗi nhà phải đặt một thau nếp có pha chu sa dù có bất cứ tiếng động gì cũng không được ra ngoài."
Ông nội lấy từ trong túi ra một sắp phù mà khi nhìn kỹ đó là Trấn Trạch phù, ông dặn dò mọi người:" đêm nay phải đem lá phù này trực tiếp dán ở cửa thì mới mong bình an"
Dân làng bàn tán sôi nổi không biết là có chuyện gì, một người trong số họ lên tiếng:" có chuyện gì vậy ạ?"
Tứ thúc nhíu mày vẻ mặt trở nên nghiêm trọng:" các người không phải thờ Trạch Thần mà là đang thờ quỷ."
Dân làng đồng loạt sợ hãi không hẹn mà kêu lên:" quỷ?"
Ông nội và tứ thúc gật đầu.
Sau đó dặn dò kĩ mọi người về việc tối này.
Chúng tôi cũng đến miếu trạch thần nhưng Tô Nhi căn bản không thấy có điểm gì khác thường:" ông Chu con không thấy âm khí xung quanh "
Tứ thúc cũng gật đầu:" không có âm khí cũng không có tiên khí, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Ông nội thở dài một cái:" đành ôm cây đợi thỏ vậy"
Bốn người chúng tôi đành ngồi đợi quỷ hồn tôi nghĩ đến nước này là chúng tôi đã tự chui đầu vào lưới rồi.

Đợi rất lâu tôi chỉ thấy cơ thể bị muỗi chích đến cạn kiệt máu, mắt cũng không nghe theo lời tôi nữa, đôi khi nó tự nhắm như thể muốn nghỉ ngơi vậy.
Tôi ngáp dài một cái bỗng nhiên dư quang loé lên, cảm nhận được một cơn gió mang theo luồng âm khí thổi đến

Tức khắc ông nội và tứ thúc đã tỉnh táo hẳn lên, Tô Nhi cũng lớn tiếng kêu:" đến rồi, âm khí đang ở trong miếu"

Tôi sững sờ trong lòng có chút mơ hồ:" quỷ đến sao?"
Tô Nhi lắc đầu:" không, em chỉ thấy một luồng âm khí"
Tứ thúc hung hăn trợn mắt trực tiếp xông vào nên trong ngôi miếu.
Tôi quan sát bốn bề xung quanh, chỉ thấy khói hương nghi ngút và một tượng Trạch Thần, nhưng bức tượng hình thù kì quái bên trên chạm nổi loại hình trông rất cổ xưa, tôi chưa từng thấy qua bao giờ.
Tứ thúc không để tôi nghĩ nhiều liền chỉ tay vào bức tượng:" phá vỡ kim thân của nó"
Tôi đi đến tay vừa chạm vào bức tượng, thì một luồng hắc khí toả ra trực tiếp hất tung tôi may mà có ông nội kịp đỡ tôi dậy.
Tứ thúc trừng mắt tức giận nói:" đây vốn dĩ từ đầu không thờ Trạch Thần, quỷ hồn đã được cung phụng từ lâu"
Ai ngờ bức tượng tự phát ra thanh âm khàn khàn nghe như thể ác ma từ dưới địa ngục vậy:" có hiểu biết"
Tứ thúc vung Kim Tiền Kiếm hướng về bức tượng quát mắng:" yêu nghiệt phương nào?"
Bức tượng cười to, giọng cười đó không phải thân thiện mà nó như thể mang theo sự chết chóc vậy:" yêu nghiệt? Ta được bọn họ tự nguyện cung phụng thì cũng xứng ngang với thần dựa vào đâu mà gọi là yêu nghiệt"
Tứ thúc phun một ngụm nước bọt, cười kinh:" ta khinh, ngươi tu luyện nhờ vào dương khí của người khác mà gọi là Thần à? Vậy lão tử đây chắc là Đại La Thần Tiên rồi."
Bức tượng nổ tung phát ra một luồng khói xanh, một dị nhân từ trong làn khói bước ra.

Hắn từ trên xuống dưới đều mặc một màu đen u ám, đôi mắt không tròng trắng, miệng mọc đầy răng nanh.
Tôi có chút sợ hãi tay chân cũng trở nên mềm nhũn.

Hắn liếc nhìn sang tôi toả vẻ vui mừng:" haha, hôm nay các ngươi tính dân cống phẩm đến cho à? Bán Quỷ nếu ta ăn được ngươi chắc chắn còn mạnh hơn bây giờ"

Tôi bất giác lùi lại phía sau vài bước hắn cũng được thế tiến lên nhưng bị ông nội dùng Hàng Long kiếm ngăn chặn, kiếm vừa chạm vào tay, hắn đã khinh hãi lùi lại vài bước:" ngươi là..."
Ông nội vẫn giữ vẻ mặt trầm tĩnh:" là đạo sĩ hàng yêu diệt ma"
Dị nhân há miệng cười lớn:" haha, ta sẽ để các ngươi chôn chung một chỗ"
Nói rồi hắn trực tiếp xông đến chúng tôi bằng bộ vuốt sắt nhọn, ông nội và tứ thúc hai tay tạo nên ấn kết, bắt đầu làm phép thần chú vừa niệm Giáng Yêu phù đã trực tiếp bao quanh hắn.
Hắn như thế con cá mắc cạn không ngừng vùng vẫy, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng nào ngờ, mắt hắn đỏ lên trực tiếp đánh tan Giáng Yêu phù của tứ thúc.
Hắn hung hăn giơ vuốt cào cấu vào chúng tôi, may là ai trong chúng tôi cũng né được.
Tứ thúc mắt thấy sự tình không ổn liền đem bảo bối trong túi ra:" Trăm Yêu Tịnh Hoá, Vạn Ma Hàng phục, triển"
Vừa dứt lời cái lưới màu vàng toả ra hàng trăm kí tự cổ đại trực tiếp bay đến bao trùm lấy hắn.
Hắn bị lưới bắt ma làm cho tổn thương không ít, có đấu cũng không đấu lại nên đành bỏ chạy.
Tứ thúc mắt thấy vừa để hắn thoát liền tức giận, giậm chân:" Vậy mà để nó thoát được"
Ông nội từ xa đi lại vỗ vai tứ thúc:" đuổi theo thôi"
Tứ thúc híp mắt gặp đầu:" yêu nghiệt đừng hòng thoát"
Chúng tôi đuổi đến phía ngôi làng thì hoàn toàn mất dấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play