Chúc mừng đại hỉ"

Đại hỉ? Có vô số tiếng bước chân hòa lẫn giọng nói cười vang lên bên tai tôi kì thực mà nói tôi chỉ có thể nghe thấy ngoại trừ việc này những việc khác tôi khó mà làm được.
Tôi hiện tại bị nhốt trong một căn phòng treo đầy vải đỏ.

Két...!Két cửa phòng dần dần được mở sau đó có tiếng bức chân đi vào, tiếng bước chân càng lúc càng gần tôi.

" Diêu lang" trước mặt tôi là một cô gái mặc hỉ phục trên đầu còn mang mũ phượng đính ngân châu, kỳ thực ánh mắt cô ấy tựa như sao trời vụt qua kẽ lá đâm xuyên vào lòng ngực làm tim tôi bất giác nhảy thọt lên.

tôi quay đầu về phía cô gái hỏi:" cô là ai? "
Cô ấy không vội trả lời mà nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi, từ từ hạ mũ phượng xuống.
Cô gái đối diện tuy dung nhan diễm lệ nhưng lúc này không phải là thời khắc để nói chuyện về mĩ mạo, tôi hằn học hỏi tiếp:" cô rốt cuộc là ai, tại sao tôi lại ở đây? Ông nội tôi và Tô Nhi đâu? "
Cô ấy từ đầu tới cuối không đáp lại lời tôi, mà chỉ lặng lẽ ngồi đó.

Sau một hồi lâu cô ấy mới đưa cho tôi một bộ hỉ phục nói rằng:" mặc vào đi ta và chàng cùng thành hôn"
Vừa nghe tới đây tôi cố đứng dậy nhưng thực chất là cơ thể này của tôi không thể động đậy chúng đã không còn muốn nghe theo lời tôi nữa.

Tôi "con em nó" không lẽ cô ta chính là muốn cướp sắc tôi sao?

Tôi quay sang cầu xin cô ấy:" đại tỷ, tôi và cô không quen không biết tại sao cô lại muốn hại tôi? "
Cô ấy cười ôn tồn bảo:" ngoan ta và chàng thành hôn nha"
Giờ khắc này không cần biết cô ta có ý gì nhưng nhốt tôi ở đây còn khiến tôi không thể cử động thì đã không có ý tốt rồi.

Ai mà ngờ lúc này cảnh vật xung quanh từ căn phòng trống biến thành phòng khách.

Quan khách hai bên ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô gái không biết họ nói gì tôi chỉ nghe được tiếng lào xào.

" nhất bái thiên địa" trước mặt là một cặp tân lang tân nương đang cử hành hôn lễ nhưng nhìn kỹ thì...!Thì tân lang thực sự rất giống tôi.

tôi vô cùng kinh sợ như thể có một luồng điện truyền từ chân xông đến đại não.
Sau khi bái thiên địa quan khách đều ra về tôi không khỏi tò mò mà đi theo sau hai người họ, đôi trai gái này nhìn rất vui vẻ hạnh phúc lòng tôi cũng không khỏi mừng thay cho họ.

Họ cùng nhau bước vào phòng tôi nghĩ dù gì đại hôn đến đây cũng đã xong tôi nên quay về thì hơn còn cô gái lúc nãy đã biến mất từ lúc nào.

Thôi đành tự mình tìm đường về vậy, vừa quay lưng tôi nghe một tiếng động lớn truyền từ phòng họ đến, sau đó tiếng của cô gái vang lên:" Diêu...! Diêu lang đừng ta không muốn.

Cứu mạng "
Vừa nghe thấy tôi liền chạy ngay đến cửa phòng với ý định xông cửa vào nhưng như vậy có mất lịch sự quá không? Do dự một lúc tôi quyết định vẫn là nên đi vào xem sao.

Cốc...! Cốc...!Cốc tôi vừa rõ cửa vừa áy náy nói vọng vào trong:" thật ngại quá tôi biết hôm nay là đại hôn của hai vị nhưng mà...cô gái kia tại sao lại kêu cứu mạng? Như vậy là đang muốn giết người sao?"
Tôi thật sự không nghĩ bản thân có thể hỏi ra những câu như vậy, ngày tân hôn của người ta mà tôi lại đến đây phá đám chứ.

"Cứu mạng, đừng giết muội ..."
Cô gái ấy lại hét lên, nhưng giờ khắc này trong lòng tôi vô cùng khó chịu rất muốn ngay lập tức xông vào phòng.

Tôi tiếp tục rõ cửa hối thúc:" nè nếu anh không mở cửa tôi sẽ xông vào đó"
Bên trong vẫn không có ai trả lời.

Tôi hết cách nên đành hét lên:" giết người rồi"
Nhưng sau một hồi hét khô cả cổ nhưng vẫn không thấy ai lui đến.

Tôi bất đắc dĩ đạp tung cửa chính bước vào:"dừng tay"
Hình như tên tân lang không hề nghe lời tôi nói, đến bây giờ tôi mới nhận ra tôi là một người vô hình chỉ có thể nhìn thấy nhưng không làm được gì, tôi muốn ngăn cản những thứ tồi tệ sắp xảy ra, nhưng tân lang kia vẫn đứng đó như thể tôi chưa từng xuất hiện còn tân nương đã ngắt lịm dưới cánh tay của hắn.

Cô ấy mặt mày rõ ràng đã bị tên cầm thú này đánh đến không thể nhìn ra.

Tôi thật sự vô cùng tức giận vì tên này tại sao lại làm như vậy? mà hắn rốt cuộc là ai? Khuôn mặt lại vô cùng giống tôi.

Hắn từ trong túi lấy ra một nắm tóc trực tiếp để vào miệng cô gái sau đó sai người đưa cô gái đi.
Như này là muốn đi đâu chứ không lẽ là giết người diệt khẩu à? Tôi đi theo hắn và bọn tai sai đi rất lâu cuối cùng họ lại dừng trước một căn phòng treo đầy vải trắng.

Vải trắng...đây không phải là...!Bọn họ muốn làm gì?

Họ tiếp tục đưa cô gái vào phòng, bên trong là một quan tài nằm trong đó là thi thể đã pháp ban, tuy tôi không muốn nghĩ đến nhưng đó là sự thật người đàn ông này đã chết mấy ngày họ đây là muốn làm thủ tục minh hôn.

Một người đi trước trực tiếp dùng con dao cắt vào tay thi thể lấy máu nhỏ vào miệng cô gái rồi dùng kim may lại mỗi một mũi kim tôi lại thấy cô ấy quằn quại vùng vẫy nhưng tất cả đều vô dụng, quan sát đến đây thôi mà dịch vị từ dạ dày của tôi như thể đã tràn lên tận cổ.
Không sai tôi thật sự đã chứng kiến cảnh tượng rùng rợ này họ trực tiếp may miệng của một người còn sống mặc cho cô ấy vùng vẫy van xin, ánh mắt bi thương ấy làm tim tôi như quặn thắt lại.
Tôi gào thét trong vô vọng họ vẫn không hề nhìn về phía tôi một cái, tôi ngăn cản nhưng hình như tôi không có cách nào chạm đến họ được.

Vào lúc họ sắp đưa cô ấy vào quan tài tôi bất giác hét lên trong sự đau lòng tột độ :" Ngô Mệnh"
Tôi không hiểu nổi tại sao tôi lại gọi Ngô Mệnh như vậy, chỉ cảm thấy ánh mắt bi thương và căm phẫn đó như con dao đang từng chút cứa đứt tim tôi, như thể tôi sắp mất đi một người quan trọng nhất đời mình.

Tôi đau đớn ôm lấy ngực mình gục xuống, tại sao tên ác nhân đó lại giống tôi, có phải người làm ra việc này là bản thân tôi, hay tôi vốn dĩ chỉ đang sống trong cơ thể người khác.

Là tôi đang trốn tránh tội lỗi sao? Không...!Tôi không giết người.
Tôi ôm đầu hét lên:" thật ra tôi là ai? "
Tôi là ai, rốt cuộc tại sao tôi lại như vậy?
" tại sao, tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế, Chu Diêu ta hận ngươi"
Cô gái lúc nãy lại xuất hiện bên cạnh chất vấn tôi.

Tôi lắc đầu phản kháng:" không phải tôi, không phải tôi"
" là ngươi, chính là ngươi phụ ta ngươi vứt bỏ tình cảm bao năm để hại ta"
" không " tôi vốn dĩ không phân định được đâu là thật đâu là giả, và thời khắc này tôi là ai?
Tôi đau đầu thật sự rất đau, nó như muốn nổ tung vậy, ai ngờ thời khắc này lại xuất hiện một người giống y như tôi từ ánh mắt cho đến khuôn mặt chỉ là hắn mặc bộ âu phục rất giống thời Dân quốc:" cậu không phải Chu Diêu, cậu là bản thân mình cậu là Sở Lăng, cậu mau bình tĩnh lại đi, mọi người vẫn đang đợi cậu mà"
Chu Diêu? Lại là Chu Diêu tên này rốt cuộc là thánh nhân nơi nào mà lại làm cuộc sống của tôi bỗng chốc trở nên mơ hồ như vậy.

Lần đầu tiên nghe thấy nó, nó đã kéo tôi vào những thứ mà nghĩ thôi tôi cũng không dám tin đó là sự thật.
Chưa kịp làm gì thì cô ấy đã đến trước mặt đưa tôi một tờ giấy, nhỏ giọng nói:" Chu Diêu chỉ cần chàng kí vào tờ giấy này ta sẽ được siêu thoát và chỉ cần chàng thương xót cho ta một giọt tâm máu, ta sẽ có thể rời khỏi đây rồi"
Tôi chỉ thấy cảm giác tội lỗi đang bao vây mình, sau khi nghe giọng nói nho nhỏ kèm theo sự nghẹn ngào của nước mắt làm tim tôi đau quá tôi không chần chừ liền trực tiếp gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play