"Chắc chắn, chắc chắn ông chủ," Jolie nói đồng ý với ynhưng nó biết toàn bộ lịch sử của Ôn Tần Khê đã chọn không vạch trần y.
"Mặc dù tôi ước anh ấy sẽ không ôm tôi chặt thế này," Ôn Tần Khê nói khi cố gắng thoát khỏi những xúc tu của con bạch tuộc.
"PTSD, hãy thể hiện nhiều tình yêu hơn," hệ thống đã phát quá mức thẻ đó cho biết.
'Làm phiền! PTSD cái mông của tôi ấy," Ôn Tần Khê trả lời vẫn đang cố gắng thoát khỏi Khước Nhiên Triết mà không đánh thức y.
Kể từ khi Ôn Tần Khê nói rằng hãy cút đi, hệ thống thực sự rất tức giận khi bỏ mặc ông chủ bất lực của nó vùng vẫy như một con chuột bị mắc bẫy chuột.
Ôn Tần Khê nghĩ rằng mọi thứ không thể phức tạp hơn thế này nhưng cậu bé đã nhầm.
Bởi vì y xô xát quá nhiều nên mặt Khước Nhiên Triết giờ đang chạm vào tai y, nếu y quay mặt lại một chút thì mũi của y sẽ va vào má Khước Nhiên Triết.
"Chết tiệt!" y chửi thề bằng một giọng nghèn nghẹn trong khi cố quay mặt đi với cái cổ nghiêng ra xa một cách ngượng nghịu nhưng giữ tư thế đó khiến cậu đau đến muốn khóc.
Y không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay đầu về vị trí ban đầu.
Ngay khi y không chịu khuất phục trước số phận của mình, một rắc rối khác lại nảy sinh, đó là hơi thở ấm áp của Khước Nhiên Triết phả vào tai y theo từng nhịp thở ra nhịp nhàng.
Đó là lúc y nhận ra mọi thứ đã trở nên tồi tệ hơn khi y rủa thầm.
Ôn Tần Khê đã cố gắng tìm ra hệ thống ít nhất để đánh lạc hướng tâm trí của mình khỏi cảm giác thú vị kỳ lạ với một bộ phim nhưng hệ thống đó không bao giờ xuất hiện trở lại.
Y âm thầm chịu đựng nhưng không báo trước, tình hình lại nâng cấp từ tệ đến bi kịch.
Trước sự ngạc nhiên của Ôn Tần Khê, dưới sự khiêu khích liên tục của Khước Nhiên Triết đang ngủ, thằng đệ không có đầu óc của y ở phía dưới đã chọn sai thời điểm để tăng cơ hội từ từ tăng lên như bột bánh mì lên men.
Ôn Tần Khê mở to mắt nhìn thằng đệ Tiểu Tần Khê không biết xấu hổ đang cứng đờ đứng nghiêm trang tạo thành một đỉnh núi quen thuộc.
'Cái quái gì thế! Nằm xuống đi đồ ngốc chết tiệt. Mày ức chế cái gì? Có vẻ như có bất kỳ cô gái xinh đẹp nào ở đây không?' y mắng mỏ kẻ đáng xấu hổ của mình nhưng đáp lại, thằng đệ bắt đầu tự co giật một cách vô thức như thể đang chế nhạo y.
Ôn Tần Khê, "...." chết lặng.
Hơi thở ấm áp của Khước Nhiên Triết càng phả vào tai y, nó càng trở nên đỏ hơn, kích thích cơ thể y giải phóng hormone cảm thấy dễ chịu.
Ôn Tần Khê không thể tin được rằng y không biết một chàng trai có thể bị người khác kích thích ngay cả khi y thẳng thắn, ừm, ít nhất đó là những gì y nghĩ.
Điều này quá sức đối với y nên y quyết định đánh thức Khước Nhiên Triết để hắn có thể thả y ra nếu không đêm nay Ôn Tần Khê sẽ không thể ngủ được.
"Khước Nhiên Triết," Ôn Tần Khê gọi trong khi lay hắn nhưng Khước Nhiên Triết không trả lời.
Y gọi thêm vài lần nữa và lắc mạnh hắn nhưng không có kết quả.
Ngay khi y sắp bỏ cuộc, Khước Nhiên Triết cuối cùng đã quay đầu đi và nói: "Ngoan, đừng quậy", thậm chí không mở mắt.
Ôn Tần Khê thở phào nhẹ nhõm khi nguồn khiêu khích của y bị cắt đứt.
Sự nhẹ nhõm của y không kéo dài được lâu khi tình hình đã tăng lên một bậc, chuyển từ bi kịch sang dằn vặt.
Khước Nhiên Triết di chuyển chân trái ban đầu quấn quanh đầu gối của Ôn Tần Khê, di chuyển nó lên đến háng của y.
Nhiệt độ cơ thể của Ôn Tần Khê tăng vọt đến mức chưa từng có, tạo ra ảo giác phát sốt.
Y cuồng loạn với toàn thân đẫm mồ hôi và tim đập nhanh như thể nó sẽ bật ra khỏi lồng ngực ngay lập tức.
Trong lúc y lên cơn hoảng loạn, thằng đệ của y ngây ngất như được hứng một giọt nước sau một đợt hạn hán dài dằng dặc.
Khuôn mặt xấu hổ của y đỏ bừng như một quả anh đào chín mọng khi **** **** chảy ra làm ướt quần y.
Trong toàn bộ sự tồn tại của mình,
Y cố gắng ngọ nguậy cơ thể của mình để giải phóng thằng đệ Tiểu Tần Khê hiện đang bị mắc kẹt dưới đùi trong của Khước Nhiên Triết nhưng những cử động tinh tế của hắn càng làm cho thằng đệ của y trở nên trầm trọng hơn và kết quả là, tốt thôi, chúng ta đừng làm bẽ mặt y hơn nữa bằng cách nói ra.
Ồ, cái quái gì vậy, chúng ta đều là người lớn nên tôi sẽ nói điều đó.
Ôn Tần Khê đạt đến đỉnh điểm của sự xuất thần với toàn bộ cơ thể co giật trong khoái cảm vô song.
Đỉnh điểm của y mãnh liệt đến mức y phải vùi đầu vào gối để ngăn chặn tiếng rên rỉ thô lỗ không thể kiểm soát thoát ra khỏi cổ họng.
Ôn Tần Khê đã trải qua cả đêm trong chiếc quần ướt sũng, cảm thấy vô cùng khó chịu với đôi mắt đỏ hoe mở to.
Khước Nhiên Triết cuối cùng đã di chuyển ngay khi mặt trời ló dạng từ đường chân trời.
Chuyển động đó đủ để cho phép Ôn Tần Khê trốn thoát một cách khó khăn.
Y ngọ nguậy ra khỏi vòng tay của Khước Nhiên Triết theo đúng nghĩa đen và ngã xuống đất với một tiếng uỵch đủ lớn để đánh thức người chết.
Ôn Tần Khê rên rỉ đau đớn trong khi nhấc cơ thể mình lên khỏi sàn nhà.
Khước Nhiên Triết bị đánh thức bởi âm thanh cơ thể của một người đập mạnh xuống sàn và ngồi dậy nhìn xuống với đôi mắt đầy lo lắng cho Lâm Tĩnh Tạ.
“Tiểu Tạ, em không sao chứ,” hắn nói khi chuẩn bị bước xuống giường để đỡ y dậy.
Liếc qua vết ướt đáng ngờ trên quần, Ôn Tần Khê sững người hét lên: "Đừng" và đưa tay ra hiệu cho hắn tránh xa ra.
Khước Nhiên Triết không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoại trừ Lâm Tĩnh Tạ bằng bốn chân với mông đối diện với hắn.
Khung cảnh khiêu khích đến mức hắn không thể cưỡng lại việc đưa tay ra bóp nhẹ vào mông của Lâm Tĩnh Tạ nhưng ngay sau đó hắn rút tay lại khi tỉnh táo lại.
Với một khuôn mặt nhăn nhó, Ôn Tần Khê đứng dậy và lúng túng đi thẳng như một tấm ván về phía chiếc áo khoác ngoài được gấp gọn gàng của mình.
Y chỉ thả lỏng cơ bắp căng thẳng khi được mặc đầy đủ quần áo ngay lập tức làm dịu trái tim thất thường của mình.
Y quay sang nhìn Khước Nhiên Triết nói: "Đây là lần cuối cùng chúng ta ngủ chung giường. Đồ bạch tuộc chết tiệt", trước khi bước ra ngoài thậm chí không thèm quan tâm đến mái tóc rối bù của mình.
Khước Nhiên Triết, người vừa bị Lâm Tĩnh Tạ mắng vào sáng sớm, nằm xuống và tự hỏi mình đã làm gì tệ đến mức bị thu hồi đặc quyền ngủ lại.
Mãi một lúc sau, hắn mới để ý đến ống quần bên đùi trong của mình hơi ướt.
Tò mò, hắn dùng ngón tay của mình để cạo chất lỏng cực nhỏ và ngửi nó.
Khước Nhiên Triết bị sốc và chửi thề, "Mẹ kiếp!" nhận ra nó là gì.
Dù gì hắn cũng là đàn ông và có thể dễ dàng nhận ra mùi hương đó.
Hắn nằm xuống với một nụ cười tinh tế cắn môi dưới chứa đầy cảm xúc lẫn lộn.
“Anh không thể tin là anh đã ngủ quên trong một sự kiện thú vị của em như vậy,” hắn nói, nhắm mắt lại trong khi cố tình ngửi mùi hương say đắm như một kẻ nghiện.
***
Sau sự cố đáng tiếc đáng xấu hổ đó, Ôn Tần Khê đã giữ lời hứa không bao giờ ngủ lại phòng của Khước Nhiên Triết nữa.
Vài ngày đầu tiên, anh lúng túng giữ khoảng cách với Khước Nhiên Triết và bỏ chạy trước khi người đàn ông đó có cơ hội mở miệng.
Lúc đầu, Khước Nhiên Triết thấy Lâm Tĩnh Tạ bẽn lẽn đáng yêu nhưng Lâm Tĩnh Tạ càng chạy thì hắn càng lo lắng.
Nếu chuyện này thành sự thật, hắn không biết mình sẽ giải quyết như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT