“Làm con tự hỏi giữa con và Khước Nhiên Triết, ai trong chúng con là con trai của cha vậy?”
Ôn Tần Khê chế nhạo lao ra kịp thời trước khi một cuộn giấy bị ném về phía y.
Hôm nay là ngày các chàng trai chuyển đến và cả thị trấn đã tổ chức một sự kiện hoành tráng để ăn mừng như thể đó là một năm mới.
Ôn Tần Khê quyết định bỏ trốn vì y có nhiều việc quan trọng hơn phải giải quyết, đó là thu thập thanh kiếm của Khước Nhiên Triết.
Y đau lòng mỗi khi thấy cậu luyện tập với thanh kiếm gỗ như một đứa trẻ mười tuổi.
Mặc dù kỹ năng của hắn là đỉnh cao, nhưng thanh kiếm gỗ đó có thể làm giảm điểm ưa thích của hắn với Triệu Hoàng Mỵ nên nó phải ra đi.
Đã đến lúc tặng Khước Nhiên Triết món đồ chơi lớn đầu tiên của hắn.
‘Ngài không nghĩ rằng ngài đang làm rối tung cốt truyện một chút sao?’ Jolie hỏi khi Ôn Tần Khê đi đến chỗ thợ rèn chuyên nghiệp mà Ông Lâm đã giới thiệu.
Khi y đề cập điều đó với Ông Lâm, người đàn ông háo hức cho y thêm tiền để mua thêm và mua thanh kiếm tốt nhất mà người thợ rèn có thể chế tạo.
'Tôi đã nghe rõ cô trước đây, đây là lần thứ tư cô hỏi tôi câu hỏi này. Anh ấy có tiềm năng to lớn và xứng đáng có một thanh kiếm tuyệt vời để luyện tập. Một khi nữ chính đưa cho anh Hắc Ám Chỉ huyền thoại thì hắn có thể đổi nó. Đừng lo, tôi sẽ nói với anh ấy rằng tôi chỉ cho anh ấy mượn thanh kiếm này thôi," Ôn Tần Khê trả lời khi bước vào cửa hàng mà quên mất rằng y đã khắc tên của Khước Nhiên Triết trên thanh kiếm.
‘Chắc rôi, bất cứ điều gì ngài nói đều đúng, ông chủ,’ Jolie nói với giọng điệu chán nản nhưng trên thực tế, nó đã đếm số tiền thắng của mình trước Hắc Bảo và Hạ Bạch với một tiếng cười xấu xa trong lòng.
Người thợ sắt hào hứng chào đón Ôn Tần Khê, sẵn sàng khoe kiệt tác mà ông đã làm cho cậu chủ Lâm trẻ tuổi.
Chàng trai trẻ cực kỳ hay thay đổi với rất nhiều yêu cầu nhưng sự cầu kỳ đến từng chi tiết của y đã cho phép người thợ rèn này tạo ra một trong những tác phẩm tuyệt vời nhất của ông.
Người đàn ông đặt chiếc hộp lên quầy để cậu chủ trẻ mở nó cho mình.
Khi mở hộp ra, Ôn Tần Khê rút thanh kiếm ra khỏi vỏ trong khi vô cùng hoảng sợ với đôi mắt đẫm lệ.
Y bị lóa mắt bởi thanh kiếm mảnh mai sắc bén như quỷ có màu xanh lam xung quanh các cạnh của nó với chuôi kiếm màu đen có khắc các ký tự tên của Khước Nhiên Triết.
Tấm chắn chéo có hình một con phượng hoàng xanh với đôi cánh dang rộng như đang bay vút lên bầu trời và chuôi cầm được pha trộn giữa hai màu xanh lam và đen.
Ôn Tần Khê đã rất vui mừng và khuôn mặt y đỏ bừng vì phấn khích.
Trên tay y đang cầm thứ mà y chỉ thấy trong game và anime nhưng giờ đây nó trở nên hữu hình, lung linh dưới tia nắng mặt trời.
Y chỉ tra nó trở lại vỏ sau khi sự phấn khích ban đầu đã qua đi.
Ôn Tần Khê đã có thể tưởng tượng Khước Nhiên Triết mặc trang phục quý tộc màu đen cầm thanh kiếm này trong khi giết kẻ thù của mình.
Y cẩn thận đặt nó trở lại hộp và vừa mới đóng nó lại thì y cảm thấy có gì đó ấm áp và ngứa ran trên cổ.
“Em đang làm gì thế?” một giọng nói trầm quyến rũ đã quá quen thuộc với y.
Tóc gáy y dựng lên vì sợ hãi khi anh lẩm bẩm, “Mẹ kiếp!” trong khi toàn bộ cơ thể anh đã đông cứng lại.
Ôn Tần Khê giật mình nhảy qua quầy trong khi chộp lấy chiếc cặp cuối cùng giấu nó sau lưng.
Khước Nhiên Triết không mong đợi phản ứng như vậy và cau mày tò mò về những gì Lâm Tĩnh Tạ đang che giấu.
‘Chết tiệt! Có phải em đang nhận một món quà cho kẻ mà em không muốn tôi biết không?’ hắn nghĩ nghiêng người qua quầy nhìn chằm chằm vào hắn.
“Làm sao anh biết tôi ở đây? Đeo cái chuông chết tiệt gì đó đi, suýt nữa thì tôi lên cơn đau tim,” Ôn Tần Khê nói và đẩy chiếc cặp trên kệ ra sau lưng.
Vâng, đó là một câu hỏi hay.
Tại sao Khước Nhiên Triết lại ở đây?
Hắn đã ở phía sau đám đông tại lễ khai trương ngôi nhà mới của họ, kiên nhẫn chờ đợi Lâm Tĩnh Tạ xuất hiện nhưng buổi lễ bắt đầu mà y vẫn chưa xuất hiện.
Trên thực tế, hắn chỉ xuất hiện trong buổi lễ đó vì hắn mong được gặp Lâm Tĩnh Tạ nhưng lại thất vọng khi không gặp y.
Chỉ cần lườm một cái là Lâm Minh Húc đã đổ đậu nói cho hắn biết y đang ở đâu nhưng không ngờ y lại giấu giếm món quà mà y làm cho ai đó.
“Lâm Minh Húc đã nói với tôi,” hắn nói nghiêng sang một bên để cố gắng nhìn thấy những gì Lâm Tĩnh Tạ đang che giấu,
“Không có việc gì, anh không cần lo lắng.” Ôn Tần Khê trả lời, giấu nó sâu hơn vào giá.
Khước Nhiên Triết cảm thấy một cơn đau không thể giải thích được trong dạ dày của mình trong khi vô thức siết chặt nắm đấm của mình để uống một thùng giấm nguyên chất.
‘Tôi biết em không thích tôi nhưng tại sao nó lại đau thế này?’ hắn nghĩ trước khi quay người bước ra ngoài với khuôn mặt vô cảm.
“Xin lỗi đã làm phiền em. Tôi sẽ đi ngay bây giờ,” hắn nói trước khi dậm chân bước ra ngoài, bỏ lại một Ôn Tần Khê và thợ rèn đang bối rối.
***
Nhìn Khước Nhiên Triết xông ra khỏi cửa hàng với tâm trạng khủng khiếp khiến Ôn Tần Khê không nói nên lời.
“Hắn tức giận cái gì?”
Ôn Tần Khê vừa nói vừa viết địa chỉ và hướng dẫn, vừa lắc đầu vừa nói: “Xin vui lòng nhờ người chuyển cái này đến địa chỉ đã viết và đảm bảo rằng họ bảo Mạch Châu đặt nó trong phòng của Khước Nhiên Triết? Thật xin lỗi vì đã làm phiền ông như thế này.”
“Đó là niềm vinh hạnh của tôi, cậu chủ Lâm. Tôi sẽ đích thân xử lý nó và cậu có thể chăm sóc cho người bạn của mình, cậu ấy có vẻ khó chịu,” người thợ rèn trả lời nhận tờ giấy từ y với nụ cười ấm áp trên khuôn mặt.
Ông không ngại giao thanh kiếm, đặc biệt là sau khi kiếm được rất nhiều tiền.
Ôn Tần Khê chào tạm biệt ông và chạy theo con bò nhỏ đang lang thang trên đường trong sự tức giận.
Y thấy quả chanh chua đá vào thùng rác vô tội để trút giận.
‘Anh ta bị cái quái gì vậy?’ Ôn Tần Khê nghĩ, y tiến lại gần hắn trong khi gãi đầu vì sợ hãi.
Y nghĩ rằng họ rất hợp nhau, vậy tại sao Khước Nhiên Triết lại đột nhiên tức giận?
Ôn Tần Khê phải thừa nhận, ông chủ của y cực kỳ hay thay đổi tính cách trẻ con.
“Để tôi đoán xem, anh đang tưởng tượng khuôn mặt của tôi trên cái thùng rác đó phải không?”
Ôn Tần Khê nói, khoác tay qua vai Khước Nhiên Triết giống như những người bạn thân nhất nhưng Khước Nhiên Triết đã gạt cánh tay của y ra và bỏ đi mà không nói một lời.
‘Anh đang nghiêm túc ngay à?’ Ôn Tần Khê nghĩ trong khi cân nhắc xem có nên đi theo hắn hay không.
Y không đủ can đảm để đối phó với một cậu thiếu niên hay ủ rũ nhưng cũng không muốn có bất cứ điều gì sai trái buộc y phải dỗ dành ông chủ trẻ con của mình.
“Ahhh chết tiệt,” y nói, chạy theo bóng dáng đang biến mất của Khước Nhiên Triết.
Y chỉ có thể đuổi kịp hắn sau một lúc hét lên trong đầu, ‘Đôi chân dài chết tiệt của anh, Khước Nhiên Triết!’
Ôn Tần Khê đứng trước mặt hắn đang đi về phía sau với một nụ cười lo lắng cố gắng dỗ hắn.
“Làm gì mà giận dỗi thế hả? Nhìn hai má phồng lên như cá nóc vậy,” Ôn Tần Khê nói nhẹ nhàng chọc vào má Khước Nhiên Triết.
Khước Nhiên Triết dừng lại trong một khoảnh khắc khi chạm vào ngón tay của Lâm Tĩnh Tạ.
Làm thế nào hắn có thể tiếp tục tức giận sau đó?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT