Khi buổi biểu diễn kết thúc và những người hầu thu dọn đồ đạc, Khước Nhiên Triết bằng cách nào đó đã theo Ôn Tần Khê suốt quãng đường về nhà, bám lấy y như keo để bảo vệ chú cừu nhỏ khỏi những con sói đói khác.
Ôn Tần Khê thực sự muốn đuổi hắn đi nhưng cảm thấy tồi tệ, đặc biệt là sau khi y chống lại những kẻ biến thái trước đó.
Một chiếc giường êm ái và bữa tối ấm áp là điều ít nhất y có thể làm để cảm ơn y.
Ôn Tần Khê phải lẻn vào nhà như một cậu bé lén đưa bạn gái vào ký túc xá cắt dán, điều mà y chưa từng làm trước đây.
“Tạ ca, anh có cần mang hắn theo cùng chúng ta không. Anh có thể thưởng cho hắn hai bát thức ăn vào ngày mai mà,” Lâm Minh Húc thì thầm vào tai Lâm Tĩnh Tạ.
"Cậu muốn nói gì thì hãy nói to ra. Đừng ngại, tôi biết tôi đẹp trai nên cậu không cần phải thì thầm về điều đó. Hãy nói to và tự hào như thế này ‘Triết ca đẹp trai’.
Lặp lại theo tôi, Triết ca đ-," Khước Nhiên Triết nói với cậu một cái nhìn chế nhạo trước khi đẩy hắn ra bằng bàn tay vẫn đang khoác trên vai Lâm Tĩnh Tạ.
“Chết tiệt! Ai nói anh đẹp trai, giống một con troll xấu xí hơn,” Lâm Minh Húc cực kỳ cáu kỉnh đáp trả, ước gì cậu có thể bẻ gãy cánh tay đó khỏi vai Lâm Tĩnh Tạ.
Ôn Tần Khê đã nhiều lần cố gắng thoát khỏi vòng tay của Khước Nhiên Triết nhưng mỗi lần y cố gắng, y lại bị kéo lại gần hơn thành một cái siết cổ lỏng lẻo, cuối cùng khiến y không thể cố gắng.
Tâm trí y đột nhiên quay trở lại thời trung học nhớ lại Khước Nhiên Triết đã từng như thế này cùng với những người bạn của hắn đi khắp sân trường với những cô gái la hét đến nghẹt thở.
Y sẽ quan sát họ qua cửa sổ với mong muốn mình có thể là một phần của nhóm đó.
Có lẽ y sẽ tìm thấy một loli dễ thương để trang điểm dưới khán đài.
‘Haa thật là một giấc mơ lớn,’ y nghĩ khi nhìn lên hàng rào mà họ sắp nhảy qua.
“Minh Húc, nhảy qua trước và kiểm tra xem bờ biển có trong không,” Ôn Tần Khê vỗ lưng nói nhưng Lâm Minh Húc bĩu môi không đồng ý trong khi lắc đầu.
“Ai sẽ hỗ trợ anh nếu em ở phía bên kia?” cậu phàn nàn khi rời mắt khỏi Khước Nhiên Triết.
“Aish đừng khó khăn nữa, Khước Nhiên Triết cao hơn em. anh ấy sẽ đẩy tôi lên,” Ôn Tần Khê nhíu mày khó chịu nói.
Lâm Minh Húc đã nhượng bộ đó là sau khi Khước Nhiên Triết chế nhạo cậu một lần nữa, “Cậu nghe thấy chưa, tôi cao hơn, cậu lùn,” hắn nói với một nụ cười ranh mãnh nhưng lại xúc phạm Ôn Tần Khê trong quá trình này.
“Nếu em ấy lùn thì tôi là gì? Anh định gọi tôi là thằng lùn chết tiệt à?”
Ôn Tần Khê nói với ánh mắt như dao găm về phía hắn.
Khước Nhiên Triết nhìn lại y đột nhiên thấy Lâm Minh Húc đang tức giận này dễ thương một cách đáng ngạc nhiên.
Hắn chỉ muốn chọc và chọc thêm vài cái nữa vào con mèo nhỏ cho đến khi nó nổi điên lên rồi vỗ về nó để xoa dịu cơn thịnh nộ của nó.
Nhận ra cái bẫy mà hắn vừa giăng ra cho mình, Khước Nhiên Triết đã cố gắng xoa dịu Lâm Tĩnh Tạ nếu không y có thể đổi ý và đuổi hắn ra ngoài qua đêm.
“Không, không phải đâu, đó chỉ là một trò đùa,” xoa xoa vai y một cách dỗ dành.
‘Chết tiệt! Tại sao lại có cảm giác như anh ấy là một người chồng đang dỗ dành cô vợ nhỏ của mình vậy’, Ôn Tần Khê nghĩ thầm và hất tay Khước Nhiên Triết ra khỏi vai mình.
“Phiền phức,” y nói trước khi chỉ vào Lâm Minh Húc, “chop- chop chúng ta không có cả ngày.”
Lâm Minh Húc ngoan ngoãn nhảy qua hàng rào để kiểm tra xem bờ biển có quang đãng hay không trước khi nói nhỏ: “Tạ ca an toàn rồi”.
“Đẩy tôi lên,” Ôn Tần Khê nói khi Khước Nhiên Triết đan các ngón tay vào nhau trong khi dựa vào bức tường đối diện với hắn.
Ôn Tần Khê chống tay leo lên vai Khước Nhiên Triết để lên đỉnh tường.
Y đột nhiên kêu lên như một chú cún con khi mông của anh ấy bị Khước Nhiên Triết vuốt ve bằng cách nào đó.
“Này, anh nghĩ anh đang đặt tay ở đâu?”
Ôn Tần Khê nói khi nhìn xuống thiếu niên trông giống như vừa bị điện giật với bàn tay tội lỗi bị đóng băng giữa không trung.
Hắn lắc đầu từ chối như thể bị buộc tội sai.
“Đừng lộn xộn nữa, nhảy qua đi.” Ôn Tần Khê leo qua bên kia nói.
Cái chạm chắc chắn là tình cờ nhưng niềm vui đi kèm với nó hoàn toàn là cố ý.
Đam Mỹ Hiện ĐạiKhước Nhiên Triết thấy rằng cái mông săn chắc của Lâm Tĩnh Tạ thật dễ chịu khi chạm vào.
Hắn cảm thấy muốn chạm vào nó nhiều hơn và thậm chí còn bóp nhẹ nó trong quá trình này.
Hắn hy vọng có nhiều cơ hội tình cờ hơn khi trèo qua để tham gia cùng họ.
Trong tích tắc, họ đã lẻn vào phòng Lâm Tĩnh Tạ thành công mà hoàn toàn không biết rằng mình đã bị bắt.
“Ông chủ, các thiếu gia đã trở lại nhưng đã nhảy qua hàng rào ở phía sau biệt thự với một người thứ ba,” người hầu đã lao vào phòng làm việc chính khi chứng kiến một phần vụ án cho biết.
Lâm đại nhân rõ ràng đã dặn dò người hầu phải báo cho ông biết khi nào các cậu bé trở về nhưng không ngờ tội ác tày trời như vậy lại cố ý lén lút đưa người vào biệt thự.
Mặt ông cau có khi anh hỏi thêm, “Đó có phải là một cô gái lẻn vào không?”
Nếu đúng như vậy, thì những cậu bé đó sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng ban ngày nữa.
“Tôi không biết. Xin lỗi ông chủ, tôi không nhìn kỹ.” Người hầu sợ hãi giữ khoảng cách nói.
Ông Lâm ném hết đồ đạc trên bàn, nổi trận lôi đình, xông ra khỏi phòng lầm bầm nói: “Hai tên ngu ngốc kia cho rằng mình còn trẻ sẽ phong ta làm ông nội, tốt nhất nên suy nghĩ lại.”
Đầu óc ông đã quay cuồng với nhiều kịch bản khác nhau.
Ông chưa bao giờ đặt tay lên chúng, được thôi, có thể một lần nhưng đó chỉ là một cái đánh nhẹ khi chúng còn chập chững biết đi.
Nếu mọi chuyện diễn ra đúng như ông nghĩ, ông định đánh cho họ một trận nhừ tử để họ không dám nhìn một người phụ nữ nào nữa cho đến khi họ bước sang tuổi bốn mươi.
Giống như một viên cảnh sát tiến hành một cuộc truy quét mai thúy, ông đá tung cánh cửa và hét lên, “Tạ!” trước khi ông sững người với vẻ mặt khó hiểu.
‘Họ đang làm cái quái gì vậy?’ ông nghĩ đứng đó như một bức tượng.
***
Khung cảnh mà Ông Lâm không may bước vào khiến ông không nói nên lời nhưng điều gì có thể kinh khủng đến mức ông thậm chí không thể phát âm được một từ.
Hãy tua lại mười phút.
Khước Nhiên Triết đang nằm trên giường nhìn Lâm Tĩnh Tạ đếm tiền trên bàn, vô thức quan sát những đường nét thanh tú của ymà không hề nhận ra.
Hắn quan sát hàng mi đen của y khẽ rung trong khi đôi mắt đầy sao mơ màng của y hiệu tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.
Làn da trắng sứ không tì vết của y trở nên rõ ràng hơn khi phản chiếu những tia nắng mặt trời đang lặn.
Khước Nhiên Triết bị mắc kẹt trong bong bóng của chính y và hắn đột nhiên buột miệng, “Cậu trông rất xinh đẹp, vẫn nên không trang điểm,” uể oải nằm sấp với đôi mắt khép hờ.
Ôn Tần Khê tê cả da đầu khi nghĩ đến việc được Khước Nhiên Triết gọi là xinh đẹp và không ngờ lại đá vào chiếc ghế gần đó.
‘Chuyện nhảm nhí gì thế. Làm thế nào một người đàn ông có thể được gọi là đẹp?’ y nghĩ quay sang nhìn hắn với ánh mắt tinh nghịch.