Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài

Chương 229: Game 2 - Không Muốn Làm Tình Địch Của Anh

____________

Triệu Hoàng Mỵ dường như không hiểu được suy nghĩ của Khước Giao Linh nhưng cũng không dám nói gì nữa, im lặng đi theo phía sau bà.

Khước Giao Linh đột nhiên dừng lại và hỏi: “Nếu cậu bé đó là con thằng bé, cháu có bằng lòng làm mẹ nó khi kết hôn với Khước Nhiên Triết không?” không quay lại nhìn ả.

Sự kết hợp của họ chắc chắn sẽ có lợi và vì họ đã có quan hệ tình cảm nên ả sẽ dễ dàng lôi kéo họ miễn là ả có thể đưa Phượng Tử ra khỏi cuộc chơi.

Điều phiền toái duy nhất chính là người phụ nữ đã sinh ra Phượng Tạ Lăng.

Ả phải tìm ra cô ấy để không có vấn đề gì trong tương lai.

Triệu Hoàng Mỵ giả vờ rụt rè đồng ý, “Vâng ạ.”, gật đầu.

Có vẻ như ả đã có một bước đi đúng đắn khi liên quan đến Khước gia.

Hài lòng, Khước Giao Linh bước ra ngoài, đi về phòng để báo cáo với anh trai và thực hiện kế hoạch của mình.

***

Trong lúc bị âm mưu hãm hại, Ôn Tần Khê vừa mới để Phượng Tạ Lăng đang bối rối chợp mắt một lát, vừa ra khỏi phòng, liền phát hiện Khước Nhiên Triết đang đợi mình ở bên ngoài với vẻ mặt xin lỗi.

Ôn Tần Khê để Airen trông chừng Phượng Tạ Lăng và có nhiều lính canh canh cửa trước khi rời đi cùng Khước Nhiên Triết.

Hình như Khước Nhiên Triết có chuyện muốn nói nhưng ở khách sạn không thể nói được nên họ đi đến quán cà phê bên kia đường.

Vừa bước vào, Ôn Tần Khê gọi một cốc Americano cho Khước Nhiên Triết và một cốc cappuccino cho mình rồi ngồi vào phòng riêng.

Vừa ngồi xuống, Khước Nhiên Triết ngơ ngác hỏi: "Sao cậu biết tôi thích món đó?"

Hắn không nhớ mình đã từng nói với Phượng Tử về sở thích của mình.

Điều hắn không biết là người đàn ông này đã cùng hắn trải qua hai thế giới và trước đây hắn cũng là sếp và bạn học của y.

Điều này có nghĩa là Ôn Tần Khê biết hắn như lòng bàn tay.

"Tôi chỉ biết thôi," Ôn Tần Khê trả lời khi người phục vụ đặt món ăn lên bàn.

Ngay khi người phục vụ đi khỏi, y nói, "Thật là một mớ hỗn độn."

"Thật xin lỗi..." Khước Nhiên Triết nói, ánh mắt dán chặt vào Ôn Tần Khê đang cúi đầu khuấy tách cà phê.

"Ân." Ôn Tần Khê đáp một tiếng, nhấp một ngụm.

"Hay là cậu gửi Phượng Tạ Lăng trở lại với Airen? Biệt thự của cậu an toàn hơn nhiều so với việc thằng bé di chuyển cùng chúng ta," Khước Nhiên Triết đề nghị.

Hắn biết Khước Giao Linh sẽ không nỡ tấn công dinh thự của Phượng Tử vì nó sẽ kích động toàn bộ thế giới ngầm.

Ôn Tần Khê cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Tôi sẽ suy nghĩ. Ngày mai sẽ đi tìm cô gái đã để Phượng Vũ lộ diện," trước khi lại im lặng suy nghĩ hành động tiếp theo của mình.

Khước Nhiên Triết muốn hỏi tại sao trước đây Phượng Tạ Lăng lại mang họ của mình nhưng kiềm chế bản thân vì nghĩ rằng hỏi cũng vô ích vì Phượng Tử không thể hoặc sẽ không trả lời.

Tốt nhất là hắn nên tiến hành một cuộc điều tra rộng rãi và thực hiện xét nghiệm ADN của Phượng Tạ Lăng.

Ít nhất sau đó hắn có thể quyết định bước đi tiếp theo của mình.

Nghĩ đến thí nghiệm tối qua, hắn nói: “Nhân tiện, tôi biết cậu thích tôi và cậu được phép theo đuổi tôi,” với vẻ mặt nghiêm túc.

Hắn không ghét ý tưởng được Phượng Tử thích.

Người đàn ông đó đẹp trai và có một hình xăm bệnh hoạn nên hắn không thấy có gì sai nên đã quyết định làm điều này.

Ôn Tần Khê nghe lời nói của hắn suýt chút nữa sặc cà phê, nói chính xác hơn là kinh ngạc mà đốt lưỡi.

'Cái quái gì vậy!'

Khước Nhiên Triết nhíu mày nhìn phản ứng của Phượng Tử, nhưng hắn không lùi bước nói: "Tốt nhất cậu nên làm tốt việc đó và có lẽ tôi sẽ xem xét. Cho đến nay, nỗ lực của cậu vẫn chưa có gì ấn tượng."

Ôn Tần Khê không thể tin được bên tai mình bật ra tiếng cười căng thẳng. "Anh đang đùa tôi à?"

Khước Nhiên Triết muốn hỏi y tại sao lại cười, nhưng điện thoại đột nhiên reo lên, hắn phải trả lời.

Sau khi cúp máy, hắn nói: "Tôi có việc gấp nên gặp cậu vào bữa tối. Đừng làm tôi thất vọng", trước khi bước ra ngoài, bỏ lại Ôn Tần Khê đang sửng sốt.

"Cái quái gì vậy? Anh ta trở nên tự mãn như thế này từ khi nào vậy?"

"Tôi đã nói rồi mà." Hệ thống dường như chỉ dám xuất hiện sau khi Khước Nhiên Triết đi rồi.

"Hèn nhát." Ôn Tần Khê khiển trách hệ thống.

Jolie, "..."

***

Bởi vì cả đội đã ở lại Ốc đảo Đen quá lâu nên đã đến lúc phải lên đường.

Sau một hồi tranh cãi bơ phờ, người ta quyết định rằng Phượng Tử, Airen, Phượng Tạ Lăng, Triệu Hoàng Mỵ, Khước Nhiên Triết, Khước Giao Linh và trợ lý của bà sẽ đi trong ngôi nhà di động của quân đội.

Nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà di động màu xanh quân đội có vẻ nhỏ bé nhưng thực ra chỉ là ảo ảnh vì bên trong chiếc xe rộng rãi đến mức ấn tượng.

Ngôi nhà di động này là do chính Khước Nhiên Triết thiết kế, trước đây hắn đã đi du lịch rất nhiều nơi, chủ yếu là để săn lùng một ai đó.

Với chiếc SUV đen dẫn đầu đoàn xe, Khước Nhiên Triết đã đi bộ xuyên đất nước như thế này.

Nhưng lần này thì khác, ngôi nhà di động hài hòa của hắn có vẻ đông đúc.

Hắn không bận tâm đến việc Phượng Tử và Phượng Tạ Lăng quá giang nhưng những người còn lại có thể đi bộ theo sau nếu hắn quan tâm.

Điều đó khiến tâm trạng hắn rất tệ, đặc biệt là khi Phượng Tử có ý định theo đuổi hắn nhưng làm sao y có thể làm điều đó khi có rất nhiều người xung quanh?

Hắn không thể không cảm thấy tình huống này thật rắc rối.

Trong khi Thượng tướng đang mang vẻ mặt lạnh lùng, một vị tướng khác đang thảo luận riêng với trợ lý của bà, người đã yêu cầu một cuộc gặp riêng.

Hai người nhốt mình trong phòng ngủ, trợ lý mở máy tính bảng báo cáo kết quả điều tra cho Khước Giao Linh.

"Thưa ngài, thông tin mà ngài yêu cầu vừa được gửi qua," người trợ lý nói với vẻ mặt cứng nhắc đưa chiếc máy tính bảng trước khi lùi lại vài bước đề phòng Khước Giao Linh mất bình tĩnh sau khi đọc báo cáo.

“Thông tin nhiều quá,” Khước Giao Linh lấy kính từ trong áo khoác ra, “Tóm tắt lại cho tôi.”

Đôi mắt của bà ở tình trạng kém đến mức ngay cả khi đeo kính, bà vẫn phải nheo mắt để đọc.

Người trợ lý vô thức lùi về phía sau thêm một bước và nói: "Cậu bé này thực ra sống trong trại trẻ mồ côi không rõ lai lịch. Các nữ tu tìm thấy cậu ngay trước cửa nhà chỉ với một cái tên. Sau đó cậu bé được một thợ săn kho báu khét tiếng nhận nuôi, thi thể được tìm thấy ở sa mạc. Đó là khoảng thời gian Phượng Tử tìm thấy cậu và nhận nuôi cậu. Có vẻ như họ không liên quan gì đến nhau cho đến gần đây", giải thích rõ ràng như giáo viên mẫu giáo dạy bọn trẻ viết tên, mệt mỏi và tẻ nhạt.

Khước Giao Linh nhìn anh với nụ cười hài lòng.

Điều này có nghĩa là bà có thể cướp đứa trẻ khỏi tay Phượng Tử một cách hợp pháp.

Nghĩ rằng đây sẽ là một nhiệm vụ dễ dàng, bà không thể không mỉm cười.

Nhìn thấy nụ cười đó, người trợ lý vội vàng giải thích thêm, bí mật thắp một ngọn nến cho mình.

“Cậu bé quả nhiên là cháu trai của nga-,” anh nói nhưng lại bị Khước Giao Linh ăn mừng cắt ngang,

“Làm tốt lắm, ta nhất định phải dạy cho đứa cháu trai đó của ta một bài học.”

Khi nói đến đây, bà nhớ ra một điểm mấu chốt nên hỏi: “Còn người phụ nữ đó?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play