Chương 192: Game 2 - Omega Nóng Nảy Của Nguyên soái
____________
Những lời người yêu nói trên giường truyền đến Ôn Tần Khê.
Y không khỏi đỏ mặt khi nghĩ đến câu nói 'Chắc chắn tối nay anh sẽ có được em'.
Đây là những lời vang vọng trong tâm trí y khi y chuẩn bị cho buổi lễ.
Ngay cả khi y bước dọc lối đi đến gần người yêu đang đợi y ở nhà thờ, y vẫn bận tưởng tượng nguyên soái định làm gì với y tối nay.
Ôn Tần Khê quá đắm chìm trong bong bóng tình yêu nên không chú ý mình mặc bộ vest trắng cao cấp, thắt lưng bạc có khóa Phượng Hoàng đẹp đến mức nào.
Áo choàng của y được thêu vàng ở cả cổ áo và cổ tay áo.
Chỉ cần nhìn một cái là có thể tưởng nhầm y là một đấng siêu việt từ thiên đường với mái tóc vàng tung bay trong gió mát.
Mọi người đều choáng váng trước cảnh tượng này, kể cả Nguyên soái đang sững sờ nhìn người yêu của mình trong trạng thái sững sờ.
Hai người đứng cạnh nhau tựa như trăng và biển hòa quyện vào nhau tạo thành một bức tranh đẹp như tranh vẽ có thể tồn tại đến ngàn đời.
Trong suốt buổi lễ, mọi con mắt đều đổ dồn vào hai người này mà không ai để ý đến một nhân vật kỳ dị đang ẩn nấp trong đám đông.
Triệu Hoàng Mỵ đã lẻn vào cung điện và phải chứng kiến hai người trao nhau những lời thề đẹp đẽ, đút bánh và hôn nhau trước mặt toàn thể đế quốc khiến ả phát ốm.
Ả vừa tức giận vừa ghen tị khi tin rằng mình là người được cho là sẽ ở trên đó với Nguyên soái.
Ả muốn tấn công Triệu Hiệp Thư và cào nát mặt con vixen đó nhưng ả chỉ có thể đợi thêm một thời gian nữa.
Tất cả sẽ sớm có giá trị.
Khước Nhiên Triết nhanh chóng lên ngôi hoàng đế Valim với Triệu Hiệp Thư làm Hoàng hậu.
Sự kiện này chỉ có thể được coi là thành công với bốn phù rể vì các thành viên trong nhóm Hàm Khê không thể quyết định xem ai xứng đáng với vị trí đó.
Trong bữa tiệc, Mẹ Khước hào hứng xoa bụng Triệu Hiệp Thư khoe với bạn bè trong khi Khước Dương Ân nhìn anh trai mình với ánh mắt đầy ác ý như thể hắn đã đánh cắp omega của cô.
Ôn Tần Khê kỳ thực đã cho hệ thống ghi lại toàn bộ sự kiện, để sau này có thể xem lại.
Tương lai có thể y sẽ không ở bên cạnh Khước Nhiên Triết nhưng y sẽ có thứ này để nhắc nhở y về khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Ôn Tần Khê tham dự bữa tiệc vốn định kéo dài đến nửa đêm rất vui vẻ, nhưng vì đang mang thai nên chỉ có thể rời đi nửa đường, để lại Khước Nhiên Triết ở lại tiếp khách.
Y được hộ tống an toàn đến cung mới mà họ sẽ ở.
Nó lớn hơn và lộng lẫy hơn cung của y nhiều nhưng lại kém ấm cúng hơn.
Có lẽ phải mất một thời gian nữa y mới quen được.
Y sải bước chậm rãi bước tới ban công tận hưởng bầu trời đêm tuyệt đẹp, hùng vĩ hơn bầu trời đêm ở thành phố.
Khung cảnh này thật hoàn hảo với một mặt trăng lớn lấp lánh chiếu sáng trên bầu trời.
Ôn Tần Khê đang chìm trong suy nghĩ, không hề biết có một bóng dáng cao lớn đi tới ôm lấy mình từ phía sau.
"Này bé cưng," Khước Nhiên Triết thì thầm vào tai y khi vùi đầu vào cổ Triệu Hiệp Thư.
Lúc đầu y giật mình nhưng thoải mái hơn khi nhận ra đó là ai.
“Không phải anh định tiếp khách sao?” Ôn Tần Khê hỏi, gỡ cánh tay đang vòng qua eo của Khước Nhiên Triết ra.
Hai người nhanh chóng đối mặt nhau, cánh tay của Khước Nhiên Triết ôm lấy eo y như sợ y sẽ biến mất trong không khí.
"Anh không quan tâm đến họ. Người duy nhất anh quan tâm là em nên anh phải đến bầu bạn với em chứ," Nguyên soái trả lời trước khi cắn môi dưới một cách gợi cảm, mắt dán chặt vào đôi môi hồng hào đó.
"Em có muốn tiếp tục công việc chúng ta đang làm dở sáng nay không?" hắn hỏi Triệu Hiệp Thư trong khi kéo y lại gần mình hơn bằng tay kia nâng cằm omega lên.
"Làm như anh-," Ôn Tần Khê trêu chọc trả lời, y còn chưa nói xong đã bị Khước Nhiên Triết chen vào,
"Cẩn thận!"
Hai người ngã nhào xuống đất khi một viên đạn xuyên qua bầu trời hướng về phía họ.
Một vài viên đạn nữa găm vào ban công xé toạc các bức tường với tiếng tan băng lớn, sau đó là tiếng đạn pháo rơi xuống đất.
Ôn Tần Khê vô cùng sợ hãi, được Khước Nhiên Triết nằm trên người che chắn cho y khỏi đòn tấn công.
Lính canh cung điện nhanh chóng đáp trả truy đuổi lính đánh thuê chấm dứt cơn mưa đạn trên ban công.
Lúc này Khước Nhiên Triết mới ngẩng đầu lên gọi: "Bé cưng... em có sao không?"
Ôn Tần Khê muốn tin rằng cả hai đều ổn, nhưng giọng của Khước Nhiên Triết đã tắt hẳn.
Khuôn mặt của Nguyên soái đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh, đôi mắt đỏ ngầu và ngấn nước, người đàn ông này rõ ràng đang rất đau đớn.
"Nhiên Triết!" Ôn Tần Khê hét lên với sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhìn thấy người yêu đau khổ, Khước Nhiên Triết không khỏi an ủi y, vỗ nhẹ tóc anh một cách yêu thương.
"Anh không sao, đừng lo cho anhn. Chỉ cần em ổn là được," hắn trấn an Triệu Hiệp Thư nhưng Ôn Tần Khê không tin hắn.
Y cảm thấy có thứ gì đó ươn ướt thấm qua quần áo, không khỏi đưa tay ra chạm vào.
Vừa nhìn thấy đầu ngón tay run rẩy của mình vết máu, Ôn Tần Khê như bị sét đánh, nước mắt tràn mi.
Trong khoảnh khắc này, y đã quên mất đây là trò chơi vì nỗi đau mà y cảm thấy là có thật.
Khước Nhiên Triết bị tổn thương, tất cả là lỗi của y.
Y bất cẩn và không bảo vệ hắn, y không làm tốt việc của mình.
Ôn Tần Khê lăn qua trên người Khước Nhiên Triết, bắt đầu kêu gào kiểm tra thân thể hắn.
Y muốn ấn lên vết thương do đạn bắn nhưng y ngạc nhiên khi thấy nhiều lỗ thủng trên ngực và bụng của Nguyên soái.
"Cục cưng, đừng... đừng khóc... Anh rất vui, cùng em vui vẻ," Nguyên soái đưa tay lau nước mắt cho Triệu Hiệp Thư.
Đúng lúc đó, một nhóm nhân viên y tế bước vào, trong đó có Triệu Hoàng Mỵ.
Ả đến để hoàn thành nửa còn lại của kế hoạch, giả vờ lo lắng cho Triệu Hiệp Thư mang theo nhân viên y tế đi cùng nhưng không ngờ lại gặp phải cảnh tượng như vậy.
Thay vì Triệu Hiệp Thư là Khước Nhiên Triết nằm trên sàn trong vũng máu với nhiều vết thương do đạn bắn.
"Triết ca!" ả kêu lên lao tới nhưng Ôn Tần Khê lập tức rút súng ra và bắn viên đạn trúng trán ả.
Cơ thể vô hồn của ả ngã xuống đất khi các nhân viên y tế chạy đến để chăm sóc Nguyên soái.
Một bác sĩ đã kiểm tra mạch của Triệu Hoàng Mỵ trước khi ngẩng đầu lên đối mặt với Triệu Hiệp Thư và lắc đầu.
Ôn Tần Khê lộ ra khí chất giả tạo, hối hận vì đã không giết Triệu Hoàng Mỵ ngay từ đầu.
Hủy hoại mạng sống của ả còn chưa đủ, con khốn đó đáng lẽ phải chết từ lâu rồi mới phải.
Ôn Tần Khê chỉ mới tỉnh táo lại khi Khước Nhiên Triết gọi y: “Bảo bối, đến đây,” bằng một giọng yếu ớt chỉ có một ý nghĩa.
Ôn Tần Khê đành phải nhìn Khước Nhiên Triết ánh sáng mờ mịt, người đàn ông nói: "Anh xin lỗi... thực xin lỗi."
Ôn Tần Khê nắm tay hắn, nước mắt chảy dài trên má nói: “Cho dù có phải bắt đầu lại, em cũng sẽ đến vì anh, chỉ cần có thể ôm anh lần nữa cũng không sao.”
Lời nói của y lọt vào tai Nguyên soái khi Khước Nhiên Triết trút hơi thở cuối cùng.
Ôn Tần Khê bắt đầu rên rỉ không ngừng, cảnh tượng trước mắt biến mất, tầm nhìn rơi vào biển đen.
@Pii: So rì bé cưng;-; Không muốn BE đâu;-; Chỉ là thường mất đi thứ gì quan trọng thì sẽ quý trọng hơn, bé cũng đã yêu hắn rồi, sau chuyện này bé sẽ chủ động hơn là chờ hắn tới. Kết thế giới 2.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT