Chương 179: Game 2 - Omega Nóng Nảy Của Nguyên soái
____________
“Nhưng tớ phải thừa nhận anh ấy siêu đẹp trai,” A Đằng ném đá vào người anh trai đang vô cùng khó chịu của mình.
"Ow....em dừng lại đi," A Đồng nói thì thầm với khẩu súng trường nhắm vào một trong những người của Lâm thái tử đang trốn trong bóng tối,
A Đồng thực tế đã đúng, Lâm thái tử đang đưa ánh mắt tán tỉnh về phía một số vị khách trẻ tuổi khi đứng trước mặt cô dâu của mình.
Cha của anh, Lâm đế đã bắn cho anh những cái nhìn xuyên thấu nhưng hoàng tử không nhận được gợi ý về hành động quyến rũ với bất cứ thứ gì đẹp đẽ.
Ánh mắt tán tỉnh của anh chiếu khắp nơi cho đến khi Hoàng tử Hiệp Thư lẻn vào sảnh qua cửa hông.
Tại sao y lại lẻn vào?
Đó là vì cuối cùng ai đó không thể giữ tay mình nên cả hai đều đến muộn.
Ôn Tần Khê dưới cái nhìn khinh thường của Triệu đế đứng gần Hoàng tử Hiệp Thư hoàn toàn không biết về ánh mắt mơ hồ của Lâm thái tử đang dán chặt vào mình.
"Đó là Hoàng tử Hiệp Thư?" Lâm thái tử hỏi thì thầm câu hỏi đó với người hầu đứng cạnh mình.
“Vâng, thưa Thái tử điện hạ nhưng tôi đề nghị ngài nên nói nhỏ lại, đây thực sự vẫn là ngày cưới của ngài,” người hầu đã phục vụ thái tử kể từ ngày ngài được sinh ra nói.
“Tại sao tôi không cưới em ấy?” Lâm thái tử hỏi với nụ cười tinh quái, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Hiệp Thư.
“Công chúa Hoàng Mỵ là một người đẹp vô song, còn lộng lẫy hơn cả Hoàng tử Hiệp Thư ngoại ra cậu ta đã hứa hôn với Khước Nguyên soái,” người hầu di chuyển vài inch để chặn tầm nhìn của Hoàng tử.
"Thú vị. Điều đó thực sự không thành vấn đề. Sau khi tôi cắm móng vuốt của mình vào Valim, tôi sẽ tự nhiên thoát khỏi cuộc cạnh tranh," cuối cùng anh nói, rời mắt khỏi Triệu Hiệp Thư, người có vẻ mất tập trung bắt nạt Hoàng tử Hiệp Thư đến mức anh không làm vậy không để ý tới ánh mắt của hắn.
Ngay khi lễ rước dâu bắt đầu, Lâm thái tử cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng xuyên qua làn da khiến toàn thân nổi da gà.
Tò mò muốn biết ai lại cả gan nhìn mình như vậy, hắn nhìn xung quanh chỉ để thấy Nguyên soái đang nhìn chằm chằm vào người mình với đôi mắt đen đầy đe dọa tỏa ra sát khí có thể cảm nhận được từ xa.
Người bình thường sẽ rụt rè trân trọng mạng sống của mình nhưng Lâm thái tử không phải là người bình thường.
Anh đang che đậy một người không thuộc về mình và càng không thể có được y thì anh ta càng tò mò.
Đáp lại, anh ta nhếch mép cười trước khi dán mắt vào cô dâu xinh đẹp như người hầu của anh mô tả nhưng không thể sánh được với Triệu Hiệp Thư.
***
Trong khi ai đó đang nốc cả tấn dấm nhìn chú rể với ánh mắt sát khí thì thủ tục cưới xin cuối cùng cũng hoàn thành với những lời thề nửa vời vô nghĩa.
Đó là lúc tiệc cưới chính thức bắt đầu với việc quan khách được thưởng thức những món ăn và rượu ngon nhất trên toàn đế quốc.
Ôn Tần Khê không di chuyển nhiều để quan sát xung quanh trong khi trò chuyện với Triệu Tịch Trí và Triệu Thiếc Chi, những người không hiểu sao đã hình thành thói quen đi theo y khắp nơi.
Y linh cảm có điều gì đó lớn lao sắp xảy ra nên y vẫn cảnh giác ngồi ở bàn cao trong khi chờ bữa tối được dọn ra.
"Thư ca, tại sao Triết gia lại không tới dự đám cưới? Trước đó Khước phu nhân không phải ưu ái Hoàng Mỵ sao?"
Hoàng tử Tịch Trí hỏi, người đã uống ly rượu thứ ba khiến cậu mù quáng đến mức không quan tâm đến ánh mắt không tán thành của Triệu đế.
Gã không muốn cả hai con trai và con gái của mình tiếp xúc với Triệu Hiệp Thư mà họ đã tuân theo từ lâu nhưng giờ đây các con trai của gã lại công khai không vâng lời gã.
Điều tồi tệ hơn là gã không thể khiển trách họ ở nơi công cộng và chỉ có thể sử dụng ánh mắt đe dọa nhưng tỏ ra không hiệu quả.
"Trí ca, làm sao họ có thể xuất hiện sau khi chị gái đã làm nhục Nguyên soái trước toàn thể vũ trụ. Mặc dù những hình ảnh đó đã bị gỡ xuống, nhưng ký ức về nó vẫn còn tươi mới trong tâm trí em nè. Hãy cưỡi ngựa tốt... đến tự do," Triệu Thiếc Chi, người con cuối cùng của Triệu gia, người ít nói nhưng hôm nay đã lấy hết can đảm sau vài ngụm rượu.
Hai anh em cụng ly với nhau uống say sưa.
"Hai người các ngươi bụng đói không thể tiếp tục uống rượu." Ôn Tần Khê có chút hâm mộ nói.
Hai người này uống rượu nhàn nhã trước mặt y, hất rượu vào mặt y.
Đây chỉ là một trò chơi và y có thể uống rượu mà không phải chịu hậu quả thực sự nào nhưng Nguyên soái sẽ nhai nát đầu y vì đứa bé này đối với hắn vẫn là thật như ban ngày.
“Ai… hai người đi chỗ khác uống rượu đi,” cuối cùng y nói, ánh mắt rơi vào Triệu Hoàng Mỵ đang che mặt trong tấm màn ngoan ngoãn ngồi trên ghế cao nhận lời chúc mừng của mọi người.
"Thư ca, sao anh không uống rượu với chúng em? Em rất nóng lòng muốn biết giữa chúng ta ai có thể tồn tại lâu nhất," Triệu Tịch Trí nói, mặt đỏ bừng vì uống rượu, "Đừng nói với em là anh đã quyết định uống rượu tỉnh táo vào thời điểm như thế này khi chúng ta nên ăn mừng sự ra đi được chờ đợi từ lâu của Mỵ tỷ."
"Cái đó không phải việc của các ngươi," y vừa nói vừa nói khi người hầu đặt mấy món ăn trước mặt họ, "Chờ đã, Triệu Hoàng Mỵ có phải quá nghe lời không, ta còn tưởng rằng nàng sẽ gây sự hay gì đó chứ?"
"Anh cũng nghĩ vậy, nhưng để em nói cho anh một bí mật," Triệu Tịch Trí rướn người lại gần, "cha đã đánh thuốc mê chị ấy để nó chỉ có thể cư xử như một cô dâu đỏ mặt rụt rè suốt buổi tối....haha," cậu cười khúc khích nhưng không thể.
Cậu không cười được lâu khi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng như thể ai đó đang cố tình ném những mảnh băng sắc nhọn về phía mình.
Cậu hoàn toàn đúng, cách đó vài mét, Nguyên soái đang nhìn cậu như diều hâu, đôi mắt đen như lỗ đen trong không gian sẵn sàng nuốt chửng cậu bất cứ lúc nào.
Ôn Tần Khê không có thời gian phản ứng lại lời nói của Triệu Tịch Trí, bởi vì y còn có chuyện lớn hơn phải lo lắng.
"Cái quái gì thế này?" y hỏi, nhìn chằm chằm vào bát cháo kê đặt trước mặt trong khi Triệu Tịch Trí và Triệu Thiếc Chi có đủ loại thịt thơm ngon trước mặt.
"Haha, nhất định là tác phẩm của Triệu Hoàng Mỵ. Đừng nhìn đồ ăn của tôi bằng ánh mắt đáng thương đó," Triệu Tịch Trí đặt một miếng thịt bò om cay hấp dẫn vào bát của mình.
Không, đây phải là tác phẩm của một thực thể hống hách hơn nhiều, bị nhiễm một phần căn bệnh nan y được gọi là 'kẻ thích kiểm soát'.
'Chết tiệt! Khước Nhiên Triết đang chơi đùa mình', y nghĩ rằng đôi mắt của y tình cờ nhìn về hướng Nguyên soái.
Ôn Tần Khê nhìn hắn vẻ mặt 'Cái quái gì thế', hắn đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng như thể nói điều đó tốt cho em bé.
"Chết tiệt!" Ôn Tần Khê chửi thề, đẩy cái bát thảm hại của mình sang một bên, “Em trai à,” y nói với Hoàng tử Tịch Trí một cách quá tình cảm, giống như một người anh trai đang dụ em trai mình lừa lấy tiền tiêu vặt của mình.
Cả Triệu Tịch Trí và Triệu Thiếc Chi đều dừng hành động của mình khi nhìn chằm chằm vào sinh vật ngoài hành tinh này thực sự đang gọi em trai một cách trìu mến, dễ nghe một cách đáng ngạc nhiên.
Bị nhìn chằm chằm vào điều này, Ôn Tần Khê đã thay đổi chiến lược,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT