Chương 139: Game 2 - Omega Nóng Nảy Của Nguyên soái
____________
Ôn Tần Khê rất muốn đi ăn trưa với hắn, nhưng y đang ở nơi xa xôi nào đó, ít nhất một tuần nữa mới về.
“Còn nhớ con tàu hành hương mà em đã kể với anh không?” Ôn Tần Khê ngồi bên cửa sổ hỏi, nhìn ra ngoài khoảng không lạnh lẽo như mực.
"Ừ, anh nhớ," anh nói, tự hỏi Triệu Hiệp Thư đang dẫn dắt cuộc trò chuyện này đến đâu.
Hán có tìm thấy nó không?
"Em nghĩ có lẽ em đã tìm thấy phần còn lại của mảnh vỡ. Em đang tìm kiếm nó," Ôn Tần Khê trả lời, "vì vậy em không thể đi ăn trưa với anh."
Khước Nhiên Triết vẻ mặt ủ rũ với một làn sóng cảm xúc phức tạp.
Hắn đau đớn, thất vọng và lo lắng.
Hoàng tử thấy không cần thiết phải cho hắn biết mình sẽ đi đâu.
Suốt một tuần hắn tưởng Triệu Hiệp Thư phớt lờ mình nhưng hóa ra mọi chuyện còn tệ hơn thế.
Y đang giấu hắn điều gì đó dù cố ý hay vô tình y vẫn không tiết lộ tung tích của mình.
Đáng lẽ hắn phải hộ tống omega của mình và bảo vệ y bằng mạng sống của mình nhưng người đàn ông đó đã tự mình bỏ chạy khiến hắn không thể giúp đỡ Triệu Hiệp Thư nếu y gặp rắc rối.
"Tại sao em không nói với anh?" hắn hỏi để kìm nén cảm giác muốn hét vào mặt Triệu Hiệp Thư, lời nói đó như lời nói ở ngay đầu lưỡi của hắn, khiến hắn vô cùng đau đớn.
Ôn Tần Khê không biết trả lời vấn đề này thế nào.
Tại sao phải báo cáo nơi ở của y với hắn?
Từ trước đến giờ y vẫn ổn và không cần Nguyên soái bảo vệ, vậy tại sao y lại phải nói cho hắn biết mình sẽ đi đâu?
Y muốn hỏi tại sao phải nói hắn anh nhưng y lại kìm lại nói: "Em nghĩ chuyện đó không quan trọng, hơn nữa anh còn bận, không muốn làm phiền."
Thái độ của Triệu Hiệp Thư đối với điều này đã phá vỡ sự kiềm chế cuối cùng mà cuối cùng hắn khiển trách y, "Anh là gì đối với Thư Thư? Bạn, bạn trai, hôn thê tương lai hay một người xa lạ? Khi em tìm thấy câu trả lời cho câu hỏi đó, em sẽ hiểu tại sao em nên làm vậy đã nói với anh rồi. Hãy gọi cho anh sau nhé.”
Khước Nhiên Triết lập tức cắt cuộc gọi video, ngơ ngác nhìn người liên lạc hồi lâu, tự hỏi vừa rồi mình có quá đáng không.
Hắn rất tức giận và cần phải trút bỏ sự thất vọng của mình.
“Mạch Châu, cậu đã tìm được căn cứ hoạt động của Triệu Đế chưa?” Khước Nhiên Triết nghiến chặt hàm hỏi.
Hắn cần phải xả hơi bằng cách bắt nạt ai đó và người đó tình cờ lại là hoàng đế.
"À...ừ, tôi biết rồi nhưng anh không muốn đợi thêm chút nữa trước khi đuổi theo ông ta sao?" Mạch Châu lo lắng hỏi, cảm thấy khó chịu trước sự thay đổi tâm trạng của Khước Nhiên Triết.
Không phải lúc trước hắn cũng rất đáng yêu sao?
"Thay đổi kế hoạch. Cứ liên hệ với Bát Xà và cho nổ tung gã," Nguyên soái nói vênh váo bước ra khỏi kho vũ khí, để lại Mạch Châu đang bối rối.
Bát Xà là một nhóm sát thủ được đào tạo bài bản của UPSF.
Nếu bạn muốn bắt đầu một cuộc chiến mà không để lộ bản thân thì đây là những người phù hợp với công việc.
Bây giờ Khước Nhiên Triết đang sử dụng chúng như một phương tiện để gây sự với Triệu Đế.
Khước Nhiên Triết đi thẳng đến nhà chứa máy bay nhắn tin cho Tiêu Hoa hỏi tọa độ của họ.
Trong khi chờ đợi phản hồi của cậu, hắn đã lên tàu chiến của mình có tên là Night Scourge, đây là tàu chiến nhanh nhất trong toàn vũ trụ, không tính tàu chiến của Triệu Hiệp Thư được gọi là White Baine.
Hắn đang đi tìm omega của mình và thực hiện hình phạt tương đương với hành vi phạm tội của mình.
Trong khi đó, Ôn Tần Khê lại ngơ ngác trước tình huống này.
Y không ngờ phản ứng của Khước Nhiên Triết lại cực đoan như vậy.
Câu hỏi hắn được hỏi vang lên trong đầu y, ánh mắt y dán chặt vào một khoảng trống.
Y phải nói gì đây?
"Anh là sếp của em và em đang cố gắng đưa anh ra khỏi trò chơi nhưng em không muốn dính líu quá nhiều đến cảm xúc với anh vì sẽ rất khó cho em khi chúng ta quay lại thực tế?"
Ôn Tần Khê còn đang suy tính sự tình thì Tiêu Hoa gửi cho y một tin nhắn rằng họ đã đến hành tinh cuối cùng.
Trong cơn choáng váng, y tắm nhanh trước khi cùng Mạnh Hoàng Sa đi đến một hành tinh màu xám đen với cảm giác kỳ lạ khiến y ớn lạnh sống lưng.
Họ đã chỉ ra kinh độ và vĩ độ nơi mảnh vỡ có thể là phạm vi tìm kiếm.
Ôn Tần Khê đang ở dưới đó tìm kiếm, nhưng có thể thấy trái tim y không ở trong đó, đầu óc y đang lạc lối theo những gì Khước Nhiên Triết nói.
Y ghét nhất cảm giác này vì y cảm thấy bị dồn vào chân tường.
Y đang đi dạo qua một vùng đầm lầy rộng lớn với cỏ cao bằng nửa chiếc máy của mình trong khi nghe một phần cuộc trò chuyện diễn ra ở White Baine.
"Đừng mang chuột nữa nếu không tôi sẽ cho nổ tung hành tinh chết tiệt đó," A Đằng nói với khuôn mặt xanh xao ốm yếu sau khi bị Hoài Đan và sinh vật giống chuột bị chặt đầu của anh làm cho sợ hãi.
"Mang một cái tới đây, tôi sẽ đặt nó trên giường của cô đấy. Điều đó sẽ dạy cô không bao giờ coi thường Thư Thư nữa," Tiêu Hoa vỗ vỗ vai Hoài Đan nói.
Cảm thấy tội lỗi vì đã đẩy Triệu Hiệp Thư vào lỗ thông hơi, A Đồng hỏi: "Cậu có cần giúp đỡ không? Tôi có thể xuống và ke-", cho đến khi kênh liên lạc đột ngột bị cắt.
Ôn Tần Khê không nghĩ nhiều, ngoại trừ y tâm tình buồn bực, cần không gian, nhưng y không biết, chính là bên ngoài đầm lầy đang rình rập nguy hiểm.
Sau khi tìm kiếm mãi mãi, cuối cùng y đã đạt được một số tiến bộ và tìm thấy một phần rất lớn của vùng đầm lầy nơi cỏ trải dài.
Rõ ràng có thứ gì đó to lớn đã làm phẳng cỏ nhưng nó đã bị dọn đi.
Ai đó đã đến đó trước y và lấy đi thứ gì đó thuộc về y.
Hoảng sợ, Ôn Tần Khê cố gắng thiết lập lại liên lạc nhưng y liên tục nhận được thông báo lỗi.
Ngay cả Mạnh Hoàng Sa cũng đã bị vô hiệu hóa khi cỗ máy của y liên tục hiển thị thông báo lỗi.
Không cần phải là thiên tài mới biết có điều gì đó không ổn nhưng trước khi y có thể lên được vùng đất cao hơn và nhìn rõ vùng đầm lầy, đầu y bắt đầu nhức nhối khi hệ thống lọc không khí của cỗ máy của y bị hỏng.
Y cố gắng nín thở khi một luồng khí không mùi tràn vào khiến y cảm thấy choáng váng.
Đó là khí carbon monoxide đầu độc hệ thống của y.
Y cố gắng di chuyển nhưng người máy đột nhiên cảm thấy nặng nề, ngực y như bị bóp nghẹt, phổi kêu gào đau đớn.
Đây chính là nó.
Liệu y có chết một mình trên hành tinh lạnh lẽo xám xịt này không?
Với chút sức lực còn sót lại, y hỏi, "Jolie, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Hệ thống đã phản hồi nhưng y hầu như không nghe thấy bất cứ thứ gì rơi xuống đất.
Y không chắc đó có phải là ảo ảnh hay không nhưng điều cuối cùng y nhìn thấy là bàn chân của một người máy đứng ngay trước mặt y.
“Triết ca, anh đến tìm em à,” y nói trước khi ngất đi.
***
Nhìn vào màn sương mù u ám mà tâm trí y đầy bối rối, Ôn Tần Khê thấy mình trở lại thế giới thực khi đi bộ qua những con phố hoài cổ trong thành phố hướng tới GameX.
Nhưng có điều gì đó đã khác, đường phố vẫn xám xịt như một khu rừng đô thị thực sự nhưng lần này lại vắng bóng người.
Cứ như thể y là người duy nhất còn lại trên thế giới vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT