Lúc Phương Cẩn Chi tỉnh lại, trời vừa tờ mờ sáng, mặt trời mang những đường nét nửa trắng nửa đen nhô lên từ phía chân trời.
"Vệ mụ mụ, ta khát..." Bé dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy.
Đợi hồi lâu, không nghe thấy tiếng trả lời của Vệ mụ mụ, Phương Cẩn Chi mở mắt he hé ra nhìn bố trí trong phòng, mới nhớ ra nơi này không phải là tiểu viện của mình. Bé nắm quả đấm nhỏ gõ vào đầu mình một cái, lầm bầm: "Nói hay lắm, sẽ ở cùng Tam ca ca, nhưng lại ngủ lúc nào không hay."
Bé rầu rĩ nhảy xuống giường, vội vàng mang giầy chạy ra ngoài. Mới vừa đẩy cửa ra, thì bị một cơn gió lạnh ập vào mặt. Hai vai bé run lên, lui trở về sau. Phương Cẩn Chi suy nghĩ một lúc, rồi chạy tới trước một cái tủ áo thấp bằng gỗ lê, lấy ra một trường sam chỉ bạc của Lục Vô Nghiên khoác lên người. Cái trường sam này dù là Lục Vô Nghiên mặc, cũng dài đến mắt cá chân. Khoác lên người bé, quả thực đã kéo lê trên mặt đất hơn một nửa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT