Mãi đến khi ra khỏi Hạp Viễn Đường, Phương Cẩn Chi vẫn còn ngơ ngác.

Đang dắt tay bé, Lục Vô Nghiên dừng lại, hỏi: "Cẩn Chi sao vậy?"

"Tam ca ca, huynh đang giúp muội trút giận sao?" Phương Cẩn Chi kinh ngạc nhìn Lục Vô Nghiên, đôi mắt to tròn trong suốt hiện lên một tầng mê mang và nghi hoặc nồng đậm.

"Muội nói đi?" Lục Vô Nghiên ngồi xổm xuống trước mặt bé, kéo mũ trùm đầu của chiếc áo khoác màu vàng nhạt thật kỹ cho bé. Tránh những cơn gió mùa đông thổi đỏ gương mặt mềm mại của bé.

Phương Cẩn Chi không nói chuyện.

Khi bé biết trà của mình bị đổi thành rượu, cũng đoán ra được là do hai vị tiểu biểu ca làm. Dù sao hai người bọn họ cũng đã sớm trêu chọc bé thành tánh. Phương Cẩn Chi không nghĩ đến trả thù, thậm chí còn đang vắt óc suy nghĩ làm cách nào tạo mối quan hệ tốt với hai vị tiểu biểu ca. Nhưng Tam ca ca đã ra mặt thay bé dạy dỗ hai vị tiểu biểu ca, còn dùng loại phương thức phách lối trắng trợn như vậy.

Bé chưa bao giờ nghĩ tới Tam ca ca sẽ vì bé mà ra mặt.

Có lẽ, lấy lòng hai vị tiểu biểu ca làm dịu đi mối quan hệ, không bằng trước mắt cứ lấy lòng Tam ca ca?

Không......

Phương Cẩn Chi âm thầm bác bỏ ý tưởng này. Ngộ nhỡ một ngày kia Tam ca ca không tiếp tục che chở bé nữa? Lấy lòng Tam ca ca là phải làm rồi, nhưng cũng cần phải lấy lòng những người khác. Không thể bỏ trứng vào cùng một cái giỏ được.

Bé chớp mắt, đôi mắt nguyệt nha cong lên, ôm chặt cánh tay của Lục Vô Nghiên, áp gương mặt nhỏ nhắn vào cánh tay hắn. "Cảm tạ Tam ca ca đã giúp muội, Tam ca ca quả thực là người tốt nhất thiên hạ nha! Tam ca ca cứng rắn uy phong! Tuyệt vời! Cẩn Chi rất thích rất thích Tam ca ca! Hận không thể dính trên người Tam ca ca mỗi ngày!"

Phương Cẩn Chi mở miệng là một tiếng "Tam ca ca" dịu dàng, ngọt ngào.

Lục Vô Nghiên.....

Nếu không phải trùng sinh một lần, quả thật cũng đã bị bộ dáng chân thành này của con bé lừa gạt. Nhưng mà, cho dù đã biết con bé đang cố ý lấy lòng mình, Lục Vô Nghiên nghe những lời này, trong lòng cũng rất hưởng thụ!

Thật là tự lừa mình dối người mà!

"Vậy Cẩn Chi có muốn đi xem Lục Vô Ki và Lục Tử Khôn một chút hay không?"

Phương Cẩn Chi lắc đầu một cái, ngọt ngào nói: "Tam ca ca, muội muốn trở về. Cả một đêm không về, chắc Vệ mụ mụ đang lo lắng lắm."

Bé còn muốn sau này sẽ hòa giải với hai vị tiểu biểu ca, lý nào lại đến đó xem trò vui bỏ đá xuống giếng chứ? Hơn nữa, trong lòng bé đang nhớ hai muội muội, đối với người Tam nãi nãi đưa tới không chút yên tâm.

Trong lòng Lục Vô Nghiên sáng tỏ, liền bảo Nhập Trà đang đi phía sau đưa bé trở về.

Còn về tại sao lại không đích thân đưa con bé trở về? Đợi sau khi Phương Cẩn Chi đi, Lục Vô Nghiên mới bất đắc dĩ đi về phía đình Quan Tùng bên cạnh ngọn núi giả ở xa xa -- phụ thân hắn đã ở đó dán mắt vào hắn hơn nửa ngày.

"Thỉnh an phụ thân." Lục Vô Nghiên khẽ khom lưng, mặc dù giọng nói vẫn tùy ý, nhưng thần thái so với lúc ở Hạp Viễn Đường đã cung kính hơn rất nhiều.

"Chà...!" Lục Thân Ky giận quá hóa cười. "Thì ra vẫn còn nhận thức phụ thân này sao?"

Lục Vô Nghiên thong thả nói: "Một ngày vi phụ suốt đời vi phụ, một ngày vi phu chưa chắc cả đời vi phu. Phụ thân đại nhân hỏi một vấn đề chẳng chút ý nghĩa này, không bằng hỏi mẫu thân con có còn nhận thức người trượng phu này hay không đi."

Sắc mặt Lục Thân Ky từ từ trầm xuống. Vốn là một tướng quân rong ruổi trên chiến trường, trong ánh mắt của ông lúc này chợt hiện lên vẻ uy nghiêm, cảm giác áp bức cường thế tỏa ra từ cơ thể ông tăng lên mấy phần. Ông nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu con không phải nhi tử ta thì ta đã một đao chém chết con!"

"Con thật muốn không phải là hài tử của người, phụ thân đại nhân cũng chẳng phải tức chết?" Lục Vô Nghiên nhếch môi, tâm trạng tốt khó có được.

"Con!"

Lục Vô Nghiên khom lưng thêm một cái, rồi nói: "Phụ thân đại nhân bớt giận, nhi tử xin phép được cáo lui trước."

Nói xong, hắn cũng bước ra khỏi đình Quan Tùng, ung dung rời đi.

Nhìn bóng lưng khoan thai đang dần xa của hắn, Lục Thân Ky chợt đứng lên, quát to: "Lục Vô Nghiên, con đứng lại đó cho ta!"

Lục Vô Nghiên không quay đầu lại, chỉ khoát tay áo, nói: "Những thứ xã giao đó đừng lôi kéo con, không có hứng thú."

Nhưng Lục Vô Nghiên chỉ đi được vài bước liền không thể không ngừng lại, chỉ vì hắn nghe thấy tiếng rút đao của Lục Thân Ky. Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ xoay người, nhìn phụ thân của hắn đang cầm đao nổi giận đùng đùng đứng bên trong đình Quan Tùng. Hắn buông thỏng hai tay, bất đắc dĩ nói: "Theo ý kiến nhi tử, phụ thân đại nhân xin bớt giận trước đã, tránh cho mẫu thân trở về nhìn thấy cái bản mặt đen thui của người."

"Cái gì?" Lục Thân Ky rõ ràng ngây ngẩn cả người.

Trở về?

Đã năm năm rồi Trưởng công chúa chưa từng trở về Lục gia. Trong năm năm này, ông chỉ gặp bà năm lần, mỗi lần đều ở trên triều đình, nghị sự công việc của quốc gia. Ông đứng trong đám văn võ triều thần, bà cao cao tại thượng, ngay cả một ánh mắt cũng không phá lệ cho ông!

Trong lúc ông đang hoảng thần, thì Lục Vô Nghiên đã đi xa.

Lục Thân Ky thu đao, bất ngờ bật cười, tự nói với bản thân mình: "Tính khí này, y như mẫu thân nó....."

Nữ nhân tôn quý nhất trên thế gian này không ai bì được công chúa, bao nhiêu nam tử hy vọng có thể lấy sự ưu ái của công chúa. Nhưng trên thế gian này cũng có nam tử mang khát vọng và hoài bão không muốn làm phò mã. Từ trước đến nay, phò mã ở vào vị trí khó xử, thậm chí không thể đảm nhiệm trọng thần trong triều. Lại càng không thoát được hình tượng dựa vào sự chiếu cố của nữ nhân.

Ban đầu Lục Thân Ky cũng không muốn làm phò mã.

Ông từng cầm đao gác lên cổ Trưởng công chúa uy hiếp: "Đổi người, bằng không ta giết chết ngươi!"

Rõ ràng Trưởng công chúa đã đồng ý, nhưng ngày hôm sau hai nhân vật lại đổi vị trí. Bà cầm đao gác lên cổ của ông, uy hiếp: "Không cưới ta? Vậy thì thiến ngươi, cả đời này ở bên cạnh ta làm thái giám đi!"

Ánh sáng trên lưỡi đao hắt ra soi rọi dung nhan xinh đẹp của bà. Lục Thân Ky bật thốt lên: "Thiên hạ đệ nhất khuynh thành sắc."

******

Sau khi Phương Cẩn Chi trở về, vội vã vào phòng mình. Bé gọi Vệ mụ mụ vào phòng, để Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi đứng bên ngoài trông chừng, sau đó vội hỏi Vệ mụ mụ: "Tối hôm qua lúc ta không có mặt ở đây, không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Đêm qua hai tiểu nha hoàn A Vân và A Vụ đã vào phòng."

Phương Cẩn Chi lập tức khẩn trương.

Vệ mụ mụ vội vàng nói: "Hai tiểu nha hoàn hái mai đặt bên cửa sổ, lúc ấy Mễ Bảo Nhi cũng ở trong phòng. Bọn họ không phát hiện ra cái gì."

Lúc này Phương Cẩn Chi mới thở phào nhẹ nhõm. Bé mở rương lớn ra, để Vệ mụ mụ giúp đỡ ôm hai muội muội lên trên giường lớn. Sau đó bé cởi áo choàng và giầy rồi bò lên giường, chơi với hai muội muội một lát.

Rõ ràng chỉ hai khắc trôi qua, nhưng Phương Cẩn Chi lại cảm thấy rất dài. Biết rõ Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi đang đứng trông chừng ở bên ngoài, vẫn lo lắng đề phòng không yên. Kiên trì không đến ba khắc, liền để cho Vệ mụ mụ ôm hai muội muội trở vào trong rương.

Mặc dù vóc người của bọn chúng so với tiểu cô nương cùng lứa thì nhỏ gầy hơn một chút, nhưng dù sao cũng đã ba tuổi rồi, sau này cũng sẽ lớn lên từng ngày. Hiện tại cái rương lớn này coi như vừa vặn, nhưng không bao lâu nữa sẽ trở nên chật chội. Phương Cẩn Chi không thể không suy tính đổi cho hai muội muội một cái rương khác lớn hơn.

Phương Cẩn Chi còn có một chuyện băn khoăn hơn.

Vì nguyên do hai muội muội vẫn ở trong rương, thân thể đặc biệt yếu ớt, đến nay vẫn không thể đi lại. Bởi vì từ nhỏ đã dạy bọn chúng không được khóc, không được phát ra bất cứ âm thanh nào. Thậm chí đến bây giờ bọn chúng cũng không thể nói chuyện, ngay cả những đơn âm đơn giản nhất cũng không phát ra được.

Phương Cẩn Chi cảm thấy bé cần phải dạy hai muội muội nói chuyện, đi lại.

Nhưng dạy thế nào đây?

"Cô nương, đừng lo lắng....." Vệ mụ mụ biết tâm sự của Phương Cẩn Chi, bà cũng không có cách nào, chỉ có thể ở bên cạnh khuyên lơn.

Phương Cẩn Chi khoát khoát tay, bảo Vệ mụ mụ đi ra ngoài. Tự mình mang cái ghế dài đến ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chiếc bình thanh hoa miệng rộng đựng những cành hoa mai tươi mới trên bệ cửa sổ đến ngẩn người.

Trong lòng Vệ mụ mụ cũng ưu sầu, không khỏi thở dài bước ra khỏi phòng. Con đường trước mắt giống như một vực thẳm đen ngòm, bọn họ dừng lại cũng không được, cứ như vậy buộc phải từng bước đi tới vực thẳm tăm tối đó. Hai tiểu chủ tử ngày một lớn lên, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.

Không nói những cái khác, chuyện ăn uống cũng là một vấn đề lớn. Mặc dù phủ Quốc Công cẩm y ngọc thực, nhưng mỗi một khoản chi đều được khi chép vào sổ sách rõ ràng. Hiện tại, mỗi ngày Phương Cẩn Chi đều phải đi Tam phòng dùng bữa, ăn tại chính tiểu viện của mình cũng không được. May mà chỗ ăn cơm của nô bộc tùy tiện hơn, đều là Vệ mụ mụ bớt một chút thức ăn từ khẩu phần của mình để đút cho hai tiểu chủ tử. Nhưng đến khi bọn chúng trưởng thành thì sao?

Vệ mụ mụ nhớ tới những lời Ngô mụ mụ đã nói, bà bắt đầu oán trách bản thân mình vô dụng. Bà không khỏi lại nặng nề thở dài, khiến Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi đang ngồi trên bệ cửa nói chuyện với nhau đều ngẩng đầu lên nhìn bà.

"Đừng ngồi canh ở đây nữa. Không biết sáng nay cô nương đã ăn cái gì chưa, Mễ Bảo Nhi đến phòng bếp lấy một ít nhuyễn cao tới đây, Diêm Bảo Nhi đi kiểm tra lò sưởi." Vệ mụ mụ miễn cưỡng lên tinh thần phân phó cho hai tiểu nha hoàn.

"Vâng." Hai tiểu nha hoàn trở mình một cái bò dậy, đồng thanh đáp lời.

Nhưng hai người bọn họ còn chưa đi xa, thì trong phòng chợt truyền ra tiếng kinh hô của Phương Cẩn Chi.

Vệ mụ mụ và hai tiểu nha hoàn lấy làm kinh hãi, vội vàng vọt vào trong phòng. Ngay cả A Nguyệt, A Tinh, A Vân và A Vụ đang ở thiên phòng cũng vội vã chạy tới.

"Cô nương, làm sao vậy?" Vệ mụ mụ vội vàng hỏi tới. Bà quét một vòng tình hình ở trong phòng, màn che trên giường lớn đều kín mít, hẳn không phải chuyện của hai tiểu chủ tử. Vậy thì chính Phương Cẩn Chi xảy ra chuyện.

"Không thấy! Vòng tay lục phỉ thúy Tằng ngoại tổ mẫu thưởng cho ta không thấy nữa!" Sắc mặt Phương Cẩn Chi trắng bệch, ánh mắt hốt hoảng.

Bé cẩn thận mở cái hòm cất chiếc vòng lục phỉ thúy ra, bên trong trống rỗng. Dù sao cũng là đồ vật lão tổ tông thưởng xuống, nếu để người khác biết đã bị đánh mất, tránh không khỏi phải chịu trách giận.

"Có phải các ngươi trộm đồ của cô nương hay không? Không cho các ngươi tùy tiện bước vào phòng của cô nương chúng ta, các ngươi vẫn tìm cách xông loạn vào! Thì ra là muốn làm tặc!" Mễ Bảo Nhi thở phì phò nhìn chằm chằm A Vân và A Vụ.

A Vân và A Vụ hoàn toàn không nhận với Mễ Bảo Nhi, chỉ cùng quỳ xuống, đồng thanh nói: "Biểu cô nương, chúng ta không có!"

A Tinh và A Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, cũng đồng thời quỳ xuống.

Vệ mụ mụ đứng bên cạnh luôn mồm oán trách "Ai nha", "Ai nha", dáng vẻ hoảng hốt. Diêm Bảo Nhi vội chạy tới bàn trang điểm, vừa nhón chân cẩn thận tìm kiếm, vừa hỏi: "Cô nương, có khả năng đặt ở chỗ khác hay không?"

"Không có, ta đã cất kỹ ở trong hòm. Sao một đêm không trở về liền mất chứ....." Phương Cẩn Chi nói xong chữ cuối cùng cũng kéo theo tiếng nức nở, mắt cũng bắt đầu ẩm ướt.

"Hừ!" Mễ Bảo Nhi chỉ vào A Vân và A Vụ. "Nhất định là các ngươi trộm!"

A Vụ cúi đầu, A Vân cắn môi một cái, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải chỉ có hai chúng ta đi vào, ngươi và Diêm Bảo Nhi, còn có Vệ mụ mụ rõ ràng vẫn ở suốt trong phòng cô nương....."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play