Ngày hôm sau đến công ty, Kiều Mặc đeo một đôi găng tay màu trắng. Cũng không biết Diệp Cố lôi từ đâu ra, Kiều Mặc không nhớ lắm mình mua đôi găng này khi nào, nhưng từ hình thức đến màu sắc quả thực đều là loại hình hắn thích.
Khỏi hỏi cũng biết Diệp Cố nhất định đã lật tung cả biệt thự Chi Giang lên, chẳng biết từ ngóc ngách nào lục ra được đôi găng tay này. Hắn cảm thấy đôi găng này không quen mắt chút nào, hiển nhiên là bình thường hắn căn bản không để ý tới nó. Kiều Mặc thậm chí còn nghi ngờ có phải mỗi một tấc sàn nhà đều bị Diệp Vấn lật lên săm soi một lần rồi hay không, chỉ để chắc chắn rằng căn biệt thự này ngoài cậu ra không có dấu vết tồn tại của kẻ thứ hai, sau đó mới mỹ mãn rời đi.
Khi vào tới cửa chính công ty, nụ cười của Kiều Mặc đã treo rõ rành rành trên mặt.
Nhìn cũng biết đây là biểu cảm thỏa mãn vừa lòng sau khi ân ái ngon lành.
Lúc gặp Mạc Gia Ninh ở đại sảnh, hắn thậm chí còn có thể thản nhiên cười một cái với gã, có thể nói là một nụ cười thân thiện tiêu chuẩn của sếp tổng tập đoàn giải trí đối với nghệ sĩ hợp đồng dưới trướng, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào thang máy.
Mạc Gia Ninh trái lại bị hắn dọa sợ đến nỗi bước chân cũng cứng đờ, khiến cho trợ lý theo phía sau va trúng phải gã.
Trợ lý xoa xoa cái đầu bị đụng: "Này... Chuyện gì vậy?"
Mạc Gia Ninh đêm qua vừa bị Kiều Mặc cùng Diệp Cố làm phát hoảng, gần như cả đêm không ngủ, vừa tò mò quan hệ giữa hai người, vừa nghĩ tới bản thân chẳng hiểu kiểu gì tự nhiên bị ép cầm kịch bản tiểu tam, cũng không biết hai người kia nhìn nhận gã thế nào, mới sớm ngày ra đã va phải Kiều Mặc, làm cho ba hồn bảy vía của gã muốn kéo nhau phi thăng hết.
"Anh ta... Kiều Mặc sao lại ở đây?"
"Hả?" Trợ lí ngẩn người, "Kiều tổng mỗi ngày đều phải đi làm mà."
Mạc Gia Ninh lúc này mới chậm chạp ý thức được ông chủ lớn đằng sau Hoàn Cầu ảnh thị mà gã vừa kí hợp đồng chính là người gã yêu thương nhung nhớ tối qua - Kiều Mặc, ngay sau đó gã cũng nhớ ra hợp đồng làm việc của Diệp Cố hình như cũng là kí với Hoàn Cầu ảnh thị.
Tuy rằng trong ngoài giới vẫn luôn đồn rằng Diệp Cố sớm muộn gì cũng sẽ rời Hoàn Cầu tự mình lập nghiệp, nhưng chí ít hiện tại trên danh nghĩa Diệp Cố vẫn là nghệ sĩ hot nhất của Hoàn Cầu ảnh thị, Mạc Gia Ninh gặp cậu còn phải gọi một tiếng "Đàn anh".
Cái cảm giác ngờ ngợ hình như đụng phải tra nam, chính mình làm tiểu tam còn phải cùng chính thất vui vẻ chung sống dưới một mái công ty kiểu này thật vi diệu khó tả, khiến sắc mặt gã mỗi lúc một trở nên kì cục.
Trợ lý ở một bên còn buôn chuyện: "Nhắc tới mới nhớ, hôm qua tôi còn nghe trợ lí văn phòng chủ tịch nói tâm tình Kiều tổng gần đây không tốt lắm, khiến cho bọn họ họp hay báo cáo công tác đều nơm nớp lo sợ, thế mà hôm nay thoạt nhìn tâm trạng Kiều tổng có vẻ vẫn tốt ghê đó chứ."
Mạc Gia Ninh khiếp sợ: "Anh còn quen biết trợ lí chủ tịch?"
Trợ lí chủ tịch thường làm việc trực tiếp với Kiều Mặc, ở trong công ty có thể xem như nhân viên cao tầng, nếu đã có quan hệ như thế, sao người này còn chịu ở bên cạnh làm một trợ lí cỏn con cho dạng nghệ sĩ không có tí nhiệt nào như gã?
"Tôi chỉ là hồi năm nhất Đại học có làm bạn học." Trợ lý ngại ngùng nói, "Với trợ lí hiện tại của chủ tịch thôi."
"..."
Trợ lý nói tiếp: "Cậu nói xem có phải tối hôm qua Kiều tổng gặp chuyện gì tốt không, nên hôm nay tâm tình mới đột nhiên trời quang mây tạnh như thế?"
"Ai mà biết." Mạc Gia Ninh lòng không yên đáp, "Nói không chừng là gặp được người đẹp đêm xuân hay cái gì đó."
"Người đẹp ấy hả..." Trợ lý bất chợt nhỏ giọng, "Tôi nghe nói minh tinh các loại hàng ngày tự tiến cử bản thân lên Kiều tổng nhiều lắm." Hai tay anh ta phối hợp kéo ra một khoảng dài, "Cũng không biết phải là đại mỹ nữ thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh của Kiều tổng."
Đại mỹ nữ sao....
Mạc Gia Ninh ngẩn người, không kiềm được mà nhớ tới khí thế bức người của Diệp Cố tối hôm qua.
Nhìn tính cách Diệp Cố thế nào cũng không giống kiểu người bị đè, lại thêm một câu hung hãn "Cậu nếu đã biết tôi sao còn dám ngấp nghé người của tôi" của Diệp Cố, Mạc Gia Ninh không khỏi cảm thấy sau lưng chợt lạnh, theo bản năng nghĩ: Chẳng lẽ Kiều Mặc mới là người nằm dưới?
Ý nghĩ này vừa lộ diện liền lập tức xâm chiếm bao trùm đầu óc gã, gã thậm chí còn nhớ lại đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp khi Kiều Mặc nhướn mày đánh giá gã, khóe mắt nâng lên khi ấy phong lưu lại diễm lệ, lộ ra vẻ đa tình lại bạc tình của một kẻ trời sinh lãnh đạm.
Yết hầu Mạc Gia Ninh không tự chủ mà cứng lại.
Giờ nghỉ trưa, Diêu Cảnh như thường lệ ở văn phòng báo cáo công việc với Kiều Mặc.
"Tối qua tôi đã gặp đạo diễn Dương Lan rồi, ông ấy đang chuẩn bị cho điện ảnh [Huy hoàng thuở ấy], nam chính cho Mạc Gia Ninh diễn không thành vấn đề. Tôi đang làm việc với tổ tài chính, hai ngày sau có thể kí hợp đồng cụ thể." Nói tới đây, Diêu Cảnh dừng một chút mới tiếp tục, "Đương nhiên, cũng không nhất định phải kí."
Ân oán khúc mắc mấy năm nay của Kiều Mặc cùng Diệp Cố không ai biết rõ hơn anh, tối qua anh còn tận mắt chứng kiến Kiều Mặc để Diệp Cố kéo đi, hôm nay lại thấy Kiều Mặc đầy mặt thỏa mãn, cũng đủ biết đêm qua hắn trải qua phấn khích cỡ nào.
Chỉ có điều anh vẫn không rõ thái độ của Kiều Mặc với Mạc Gia Ninh là gì.
Kiều Mặc đứng trước cửa kính tràn tường ở văn phòng, tầm mắt ngưng đọng trên đỉnh tòa nhà cao tầng đối diện, màn hình nơi đó đang chiếu ảnh chụp tuyên truyền cỡ lớn của Diệp Cố: "Qua vài ngày nữa, bảo người đại diện của cậu ta liên hệ với Dương Lan, rồi kí hợp đồng đi."
Nói thế này là muốn tiếp tục bao dưỡng Mạc Gia Ninh?
Diêu Cảnh ngẩn người, với tính cách ưa sạch sẽ của Kiều Mặc, không có khả năng lại một bên dây dưa không rõ cùng Diệp Cố, một bên bao nuôi Mạc Gia Ninh. Tuy là lấy thân phận địa vị của hắn, đừng nói là bắt cá hai tay, cho dù hắn muốn bao dưỡng một lúc cả chục tình nhân cũng chẳng có vấn đề gì.
Mà nhìn Kiều Mặc cũng không giống có vẻ muốn triệt để cắt đứt quan hệ với Diệp Cố.
Đương lúc anh còn đang tự hỏi, lại nghe Kiều Mặc nói tiếp: "Vai diễn này... coi như là bồi thường đi, đêm qua làm cậu ta mất công chạy tới một chuyến, sau này...." Hắn xoa xoa khóe mắt, "Sau này trên phương diện công việc của cậu ta cứ để Lưu Hiểu lo, không cần đến phiên cậu ra mặt nữa."
Lưu Hiểu cũng là một trong những trợ lý của Kiều Mặc, chuyên phụ trách xử lí công chuyện.
Diêu Cảnh đáp một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Địa vị chính cung của Diệp Cố quả nhiên vẫn vững chắc trước sau như một.
Tình nhân bảy năm sớm chiều ở chung so với một tiểu thịt tươi mới gặp qua vài lần, thắng bại khỏi phải nói cũng rõ. Chỉ là Kiều Mặc mấy hôm trước còn rặt một bộ muốn cắt đứt quan hệ hoàn toàn với Diệp Cố, thậm chí còn kêu anh đi tìm cho hắn đối tượng bao dưỡng mới, cũng không biết Diệp Cố giở trò gì, lại có thể làm Kiều Mặc chỉ trong một đêm liền thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Diệp Cố sắp tới... có lịch trình gì không?"
Diêu Cảnh mũi thính mắt tinh lập tức đánh hơi còn nhanh hơn chó, đáp luôn: "Có!"
Dục vọng khống chế của Kiều Mặc rất cao, ở chỗ Diêu Cảnh luôn có một bản lịch trình dự bị hàng ngày của Diệp Cố, có lúc ngay cả những chuyện như khi xã giao Diệp Cố uống bao nhiêu chén rượu, đã gặp những ai Kiều Mặc đều muốn hỏi rõ ràng. Trong khoảng thời gian hai người cắt đứt quan hệ, Kiều Mặc cũng không nhắc anh để ý lịch trình của Diệp Cố nữa. Chỉ là cũng không biết Diêu Cảnh vẫn chừa lại một chút lưu tâm nho nhỏ, hay là để ý lâu ngày thành thói quen hay gì mà vẫn như thường lệ giữ lại một bản dự bị, đến hôm nay quả nhiên đã phát huy công dụng.
"Lịch trình làm việc của cậu ấy dày lắm. Chiều nay có một buổi quay chụp bìa tạp chí, hẳn là giờ đã xuất phát rồi; ngày mai phải đến dự một buổi khai mạc điện ảnh, sau đó còn có... Có điều những lịch trình này đều là vào ban ngày, buổi tối phần lớn đều rảnh. À, đúng rồi, tuần sau cậu ấy sẽ vào đoàn phim [Ác ý], bay đến thành phố N quay phim."
Kiều Mặc đáp lời, nói: "Tối nay gọi cậu ta đến, cậu kêu một tài xế đi đón cậu ấy đi."
"Vâng."
"Chờ chút." Hắn lại nói, "Trước đó cậu phái một tài xế đến đón tôi đã, có chút chuyện cần xử lí."
Diêu Cảnh hỏi: "Vẫn chở cậu ấy đến Lục Thành sao?"
Lục Thành chính là nơi Kiều Mặc chuyên dùng để hẹn gặp Diệp Cố suốt bảy năm nay, trong miệng Diệp Cố thì nơi đó chính là "Nhà", vị trí rất tốt, ở trong một khu biệt thự giàu có gần vùng ngoại thành.
"Không." Kiều Mặc đáp, "Đến chỗ tiện nhất là được."
Vì vậy, Diêu Cảnh nhanh chóng hình thành nhận thức hoàn toàn mới về địa vị của Diệp Cố, từ tận đáy lòng cảm khái: Trời ạ, Diệp ảnh đế thế này có tính là khổ tận cam lai, rốt cuộc thượng vị thành công không?
"Chuyện khác hôm sau lại nói, cứ quyết định vậy đi." Kiều Mặc thu hồi tầm mắt, trở lại ghế trước bàn làm việc.
Diêu Cảnh theo ánh mắt vừa rồi của Kiều Mặc nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ sát đất, quả nhiên thấy màn hình cực lớn đang chiếu hình ảnh Diệp Cố, gương mặt kia đẹp trai điên đảo, khiến vô số thiếu nữ ôm mặt thét chói tai.
Trước khi đi, Diêu Cảnh đột nhiên nói: "Còn có một việc..."
"Sao?"
"Thời hạn hợp đồng của Diệp Cố sắp đến rồi." Diêu Cảnh một bên quan sát vẻ mặt Kiều Mặc, một bên nói: "Không biết anh có tính toán gì không."
Hoàn Cầu ảnh thị đã không thể cung cấp cho Diệp Cố nguồn tài nguyên và trợ lực tốt hơn nữa, những nghệ sĩ đã đạt đến vị trí này như cậu thông thường đều lựa chọn tự mình ra ngoài mở phòng làm việc riêng. Mấy năm nay sở dĩ Diệp Cố còn ở lại Hoàn Cầu, chỉ có một phần nhỏ là do hợp đồng chưa tới hạn, còn lại cơ bản là bởi vì Kiều Mặc.
Với dục vọng khống chế của Kiều Mặc, nếu quan hệ giữa hai người không dứt, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho phép Diệp Cố rời khỏi Hoàn Cầu.
Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Kiều Mặc chỉ nói ba chữ: "Tôi biết rồi."
Văn phòng của Kiều Mặc tọa lạc ở tầng cao nhất của Hoàn Cầu ảnh thị, mà trong lúc đó trong một gian phòng ở tầng nào đó phía dưới, Mạc Gia Ninh cũng đang cùng người đại diện của gã nói tới một chuyện hết sức trọng yếu.
"Cậu nói là, tối qua Diệp Cố đột nhiên chạy đến?" Người đại diện nhíu mày, "Cậu chắc chắn đó là Diệp Cố?"
"Diệp ảnh đế nổi tiếng cả nước, tôi còn nhận nhầm được chắc?" Mạc Gia Ninh hất cằm chỉ về phía gương mặt kiêu ngạo của Diệp Cố trên màn hình tuyên truyền ở tòa nhà đối diện, ngữ khí không khỏi mang theo mấy phần phẫn uất, "Anh ta... Tôi đâu có đắc tội nổi."
"Kiều tổng thì cậu càng không đắc tội nổi đâu." Người đại diện ném lại một câu, sau đó khó hiểu nói tiếp, "Không có khả năng, bọn họ không phải là đã tách ra rồi sao?"
Tách ra? Mạc Gia Ninh nghe ra ẩn ý đằng sau, hiếu kỳ nói: "Thế hóa ra bọn họ thật sự từng qua lại à?"
Người đại diện cười cười: "Chuyện này trong giới đã xem như bí mật công khai lâu rồi, chẳng qua ngại mặt mũi Kiều tổng, không ai dám nói thẳng ra thôi. Nếu không, cậu nghĩ Diệp Cố làm sao mà bò lên được vị trí như ngày hôm nay?"
"Anh ta có giá trị nhan sắc cao, lại thêm diễn xuất tinh xảo..."
"Thời gian cậu lăn lộn trong giới cũng không ngắn, sao còn ngây thơ như vậy chứ." Người đại diện xùy cười một tiếng, "So với Diệp Cố có một đống người lớn lên còn đẹp hơn, nào thiếu giai nhân tài tử*? Thế mà cũng chỉ còn lại vài người tốt số. Về phần kĩ thuật diễn xuất... cậu ngồi đợi hàng tháng hàng năm trời cũng không có cơ hội lấy được tài nguyên tốt, cho dù diễn có tốt đến mấy cũng chẳng ai thèm để ý."
(* gốc là đại lãng đào sa, theo mình hiểu ở đây là những người có diện mạo đẹp, lãng trong lãng tử, đào là hoa đào, ẩn dụ cho vẻ đẹp ấy. Cho nên mạn phép thay bằng giai nhân tài tử cho dễ hiểu.)
Mạc Gia Ninh dần dần im lặng.
Người đại diện tiếp tục nói: "Lúc Diệp Cố mới xuất đạo, chỉ sợ còn không bằng cậu bây giờ. Lấy cái tính tình kia của cậu ta, năm đó nếu không phải được Kiều tổng nâng đỡ, trong một năm không tụt dốc không phanh là may rồi, sao còn có thể một bước lên mây như thế. Không phải tôi muốn đả kích cậu, chẳng qua trong cái giới này, không có chống lưng mà muốn trèo cao, khó lắm."
Trong lòng Mạc Gia Ninh cảm thấy những lời người đại diện nói không hẳn tất cả đều đúng, nhưng lại nhớ tới giải thưởng người mới xuất sắc nhất vừa mới đến tay kia, nhất thời không biết phản bác ra sao.
Người đại diện lại thở dài: "Tôi vốn mong cậu có thể trở thành Diệp Cố tiếp theo, hiện tại xem ra... cũng chẳng biết rốt cuộc cậu ta với Kiều tổng là thế nào. Lúc trước tôi hỏi thăm thì rõ ràng cả trợ lí Kiều tổng lẫn người đại diện của Diệp Cố đều nói hai người họ đã cắt đứt rồi, đúng lúc Kiều tổng bên kia lại đang có ý, tôi mới bạo gan mà giới thiệu cậu ra."
"Tôi không thể trở thành Diệp Cố kế tiếp được." Mạc Gia Ninh nói, "Tôi với anh ta.... không giống nhau."
Người đại diện không đáp lại Mạc Gia Ninh, chỉ nói: "Cậu bây giờ còn không đắc tội nổi Diệp Cố đây này, cái này.... Thôi, tôi lại liên hệ với Bạch Thanh xem sao vậy."
Lúc chờ điện thoại, người đại diện thản nhiên nhắc khẽ: "Về phía Kiều tổng, nếu anh ta vẫn còn có ý đó, cậu cũng không cần từ chối. Chỉ cần Kiều tổng nguyện ý che chở cậu, Diệp Cố kia muốn làm gì cũng không được."
Mình vốn phân vân giữa việc giữ nguyên "Hoàn Cầu ảnh thị" hay chuyển thành "Tập đoàn giải trí Hoàn Cầu" cho Thuần Việt, nhưng cuối cùng vẫn chọn cái trước. Nếu là QT thì mọi người góp ý cho mình nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT