Diệp Cố chỉ nói được một nửa, điện thoại đã bị cúp.
Kiều Mặc không chút do dự mở cửa xuống xe, động tác cực kì A khí. Diêu Cảnh ngồi ở hàng trước bị hắn dọa sợ, sâu sắc dự cảm được có chuyện lớn phát sinh, xuống xe đuổi sát theo sau: "Làm sao vậy?"
Kiều Mặc vừa chạy vào trong khách sạn, vừa nhấc máy gọi điện thoại cho Diệp Cố, lúc nghe được âm thanh thông báo đối phương đã tắt máy thì thiếu chút nữa không nhịn được bóp nát điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh bước vào đại sảnh.
Sau khi đơn giản thuật lại sự tình cho Diêu Cảnh, Kiều Mặc trầm giọng nói: "Mau chóng tìm được Diệp Cố."
Nghe thấy Diệp Cố bị hạ dược, mí mắt Diêu Cảnh nhảy dựng lên, theo bản năng nhìn sang biểu cảm của Kiều Mặc, người kia mặt trầm như nước, nét mặt bình tĩnh dị thường, cặp mắt sâu không thấy đáy lại như sắp nổi cuồng phong.
Thời điểm đối diện hai mắt Kiều Mặc, Diêu Cảnh tim như ngừng đập, sau lưng nháy mắt ướt đẫm mồ hôi lạnh. Dù hắn có tố chất tâm lí cực lớn cũng bị ánh mắt này làm cho sợ hãi, đầu óc trống rỗng một giây sau mới hồi phục lý trí: "Tôi lập tức đến phòng giám sát."
Kiều Mặc gật đầu, phá lệ thấp giọng mắng một câu thô tục, mang theo một thân sát ý đi về phía ghế lô tiệc đóng máy.
Khi phá cửa vào, trong ghế lô vẫn đang khí thế ngất trời, chỉ có người ở gần cửa mới nghe được tiếng động, nghiêng đầu qua nhìn Kiều Mặc. Kiều Mặc quét mắt nhìn toàn bộ gian phòng, không thấy được thân hình Diệp Cố liền tiện tay túm lấy một diễn viên gần nhất, tra hỏi: "Diệp Cố đâu?"
Diễn viên kia nhìn lại chỗ ngồi của Diệp Cố, lại chỉ nhìn thấy một cái ghế dựa trống không, không khỏi sửng sốt: "Mới nãy còn ở đây, không biết ra ngoài từ lúc nào rồi."
Kiều Mặc ép chính mình tỉnh táo: "Các cậu đặt phòng ở đây? Tầng mấy?"
Tuy rằng không biết người này là ai, nhưng khí chất cao quý thanh nhã trên người hắn cùng với ánh mắt thô bạo thâm thúy vẫn khiến diễn viên kia theo bản năng không dám giấu diếm: "Đặt phòng ở tầng 8."
Kiều Mặc lập tức xoay người chạy về phía thang máy.
Trước khi vào thang máy, di động suýt thì bị bóp nát đặt trong túi quần hơi rung lên.
Diêu Cảnh ở phòng giám sát rất nhanh đã tra được nơi Diệp Cố đến, lập tức gửi tin báo.
Diêu Cảnh: 813.
Là căn phòng đó.
*
Khi Phương Tử Cẩm mang Diệp Cố vào phòng, tim đập nhanh đến điên cuồng.
Cậu rót cho Diệp Cố loại rượu đã bỏ thuốc vào, đây là lần đầu tiên cậu làm loại chuyện này, căng thẳng vô cùng. Bàn tay khi rót rượu đều run rẩy, cũng may Diệp Cố đã có chút say, không phát hiện ra cậu có điểm khác lạ.
Phương Tử Cẩm cảm thấy Diệp Cố hẳn là có ý với cậu. Nhan sắc và mị lực của cậu là loại được ưa chuộng nhất hiện nay, trước kia cũng không ít người muốn bao dưỡng cậu, chỉ là khi đó cậu giữ gìn thanh danh, khinh thường dùng loại thủ đoạn quy tắc ngầm dơ bẩn này để thượng vị.
Nhưng mà hiện thực đã cho cậu một cú tát đau điếng, sau khi Mạc Gia Ninh một bước lên mây, cậu rốt cuộc nhận ra chính mình trước đây tỏ vẻ thanh cao là nực cười cỡ nào.
Thời điểm lấy được vai diễn phối hợp, ấn tượng của cậu đối với Diệp Cố chỉ là ảnh đế nổi danh, là tiền bối cậu ta không đắc tội nổi. Vào đoàn phim [Ác Ý], từ lúc nhìn thấy Diệp Cố chân chính, cậu gần như nháy mắt đã bị đối phương hấp dẫn.
Thực lực lớn mạnh, tính cách ôn hòa, tài nguyên phong phú... Quả thật đều khiến người ta thèm nhỏ dãi, là một đối tượng kim chủ chất lượng cao đẹp trai nhiều tiền.
Cậu từng nghe rất nhiều đồn đại về Diệp Cố tính tình không tốt, bỡn cợt đại minh tinh, nhưng cậu cảm thấy Diệp Cố lại đối xử với cậu vô cùng dịu dàng, cho dù thường xuyên bị cậu NG làm liên lụy phải quay lại, cũng chưa từng nổi giận với cậu, còn lén cùng cậu tập diễn, giúp cậu nâng cao diễn kỹ... Cậu lo sợ bất an, nhưng lại có chút khát vọng, Diệp Cố coi trọng cậu.
Thậm chí ngày đó, khi cậu ám chỉ đối diễn buổi tối với Diệp Cố, Diệp Cố cũng không từ chối.
Cậu không tin với Diệp Cố nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí như vậy còn nghe không hiểu hàm ý thật sự ẩn chứa bên trong lời nói của cậu.
Có thể trèo lên người Diệp Cố, với cậu mà nói là niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Cậu thậm chí có hơi ác ý mà nghĩ, kim chủ của Mạc Gia Ninh không phải là tổng tài Hoàn Cầu ảnh thị, ông chủ lớn của bọn họ Kiều Mặc sao. Nghe nói Kiều tổng rất ít khi lộ diện trước mặt người khác, cũng không biết mặt mũi là cái dạng gì, ai mà biết có phải là một ông chú trung niên bụng phệ hói đầu hay không, cũng phục Mạc Gia Ninh có thể nhịn ghê tởm mà bò lên giường lão ta cho được. So sánh với Diệp Cố, đương nhiên là Diệp Cố tốt hơn nhiều, cậu nếu có tìm kim chủ, cũng phải tìm người đẹp đẽ nhiều tiền như Diệp Cố vậy.
Tiếc là ngày đó cậu cố tình tắm rửa xong mặc đồ ngủ đến gõ cửa phòng Diệp Cố, vậy mà lại bị người đại diện của Diệp Cố Bạch Thanh làm hỏng chuyện tốt.
Sau khi Bạch Thanh nhìn ra ý đồ của cậu liền ở giữa gây khó dễ, hại cậu mãi vẫn không tìm được cơ hội. Theo tiến trình ghi hình đến tận lúc đóng máy, từ khi xung quanh Diệp Cố bị Bạch Thanh bảo vệ đến nghiêm ngặt, trong lòng Phương Tử Cẩm cũng dần trở nên nôn nóng.
Bỏ lỡ cơ hội lần này, đóng máy xong ai biết cậu còn có cơ hội gặp lại Diệp Cố hay không.
May thay ông trời không phụ ngưởi có lòng, trong tiệc đóng máy, cậu rốt cuộc tìm được thời cơ xuống tay.
Sau khi hạ dược, mới đầu Diệp Cố còn có thể duy trì tỉnh táo, dường như đã phát hiện điểm không thích hợp, theo bản năng muốn ra ngoài. Nhưng còn chưa đi tới cửa thì dược tính đã phát huy tác dụng, thân thể cậu run rẩy, giống như là không đứng vững được, bị Phương Tử Cẩm sớm có chuẩn bị đỡ lấy.
Phương Tử Cẩm lấy danh nghĩa "Diệp Cố uống say nên đưa cậu về" kéo cậu đến căn phòng trên lầu. Cậu lúc này đã gần như mất đi thần trí vốn có, người cũng không nhìn rõ, bị Phương Tử Cẩm nửa ôm nửa đỡ đặt trên giường.
Tác dụng của dược tính đánh tới, Diệp Cố rất nhanh đã nảy sinh phản ứng, sau khoảng đầu mờ mịt, lí trí cậu cũng theo cùng tình dục mà bắt đầu rõ rệt hơn.
Cậu nhớ rõ sau khi bản thân phát hiện điểm dị thường đã lập tức gọi điện cho Kiều Mặc, nhưng còn chưa nói dứt lời di động đã hết pin tự động sập nguồn, sau đó nữa thì ý thức dần rơi vào mơ hồ...
Cậu phát hiện giờ đây chính mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, bên cạnh là Phương Tử Cẩm đang vươn tay định cởi quần áo của cậu.
Khi ngón tay trắng nõn chạm vào nút áo sơ mi của Diệp Cố, cậu đột nhiên có cảm giác như bị kim châm, dùng sức đẩy Phương Tử Cẩm ra.
Tình dục vươn cao khiến khuôn mặt cậu trở nên ửng hồng, nơi nào đó dưới thân không chạm đến cũng dựng đứng lên. Có thể duy trì ý thức sau khi dược tính phát tác là một chuyện không hề dễ dàng, nhưng khí tức hoàn toàn không giống Kiều Mặc ở bên cạnh lại khiến cậu cực kì bài xích.
Trừ Kiều Mặc, cậu cự tuyệt, bài xích tiếp xúc một phân thân mật với bất kì kẻ nào.
"Thầy, thầy Diệp..." Phương Tử Cẩm bị đẩy ra trong chớp mắt có chút luống cuống tay chân, nhưng cậu ta rất nhanh lại sáp đến, ở bên tai Diệp Cố nói, "Anh không thoải mái mà... Em, em đến giúp anh."
Diệp Cố lớn tiếng quát: "Cút!"
Thế nhưng vì đang động tình rối mù, thanh âm cậu trầm thấp khàn khàn, ngược lại khiến Phương Tử Cẩm nghe được tức khắc chân mềm nhũn, lại càng không nỡ buông Diệp Cố ra.
Cậu cho rằng bộ dạng này của Diệp Cố là đang làm bộ thôi.
Thân nhiệt Diệp Cố dần nóng lên, so sánh thì nhiệt độ cơ thể Phương Tử Cẩm có chút lạnh hơn, lúc da thịt áp sát giúp cậu giảm bớt tình dục bức thiết. Bản năng khiến Diệp Cố hơi dựa lại gần chỗ Phương Tử Cẩm, nhưng chỉ trong phút chốc lại hồi thần, Diệp Cố không chút do dự đẩy Phương Tử Cẩm ra.
Hai người lôi lôi kéo kéo nửa ngày, quần áo trên người nhanh chóng có thêm nhiều nếp nhăn, giờ khắc này mặc hay không mặc cũng như nhau, tay Phương Tử Cẩm bắt đầu lần mò muốn vói vào trong quần Diệp Cố...
"Ầm------!!!"
Cửa phòng đột nhiên bị người dùng lực mạnh phá tung, cánh cửa đập vào vách tường phát ra âm thanh vang vọng chói tai.
Nhìn thấy hai người đang lăn thành một đống trên giường, Kiều Mặc tức khắc đỏ mắt, máu chảy trong người cơ hồ đều bị đóng băng.
Phương Tử Cẩm không ngờ lại có người dám phá cửa mà vào, hoảng sợ nhìn về phía bên kia, thân hình Kiều Mặc sắc bén như đao, mang theo hơi lạnh bên ngoài đập thẳng vào mắt cậu.
Cậu ta bị dọa đến mức lập tức ngã ngửa xuống giường.
Đáng sợ! Phương Tử Cẩm hoảng hốt nghĩ, chỉ là một ánh mắt, mà phảng phất như muốn giết chết cậu vậy.
Kiều Mặc từng bước đi tới bên giường, hung bạo quẳng Phương Tử Cẩm xuống sàn, hai tay bế Diệp Cố lên.
Trong đầu Diệp Cố giờ phút này lý trí cùng dục vọng thiên nhân giao chiến, đối với bất cứ ai tới gần đều giương cao phòng bị, gần như là phản kháng theo bản năng.
Thế nhưng một tay Kiều Mặc gắt gao giữ lấy thắt lưng nóng đến kinh người của Diệp Cố, tay còn lại bóp chặt cổ tay cậu, dùng lực lớn tới nỗi ngón tay đều trở nên trắng bệch.
Hai mắt hắn đỏ bừng, giống như dã thú khát máu, hung dữ đè chặt con mồi, không cho con mồi bất kì ngóc ngách khe hở nào để chạy trốn.
Khi nhìn thấy bộ dạng Diệp Cố bị người khác ôm lăn cùng một chỗ, trong phút chốc hắn chỉ cảm thấy máu nóng sôi trào, đầy đầu đều là ý nghĩ thô bạo không chịu nổi.
Hắn hận không thể hung hăng buộc Diệp Cố ở bên người, giam cầm cậu, chiếm hữu cậu, khiến cậu chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn, chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn, chỉ có thể nghe được âm thanh của chính hắn. Thời điểm không thể khống chế nhất, hắn thậm chí muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Cố, cùng với xương thịt hắn hòa làm một thể.
Mà với bất cứ ai chạm vào Diệp Cố, từng có tiếp xúc thân mật với Diệp Cố, hắn đều không thể kìm được muốn thiên đao vạn quả chúng, nghiền xương thành tro.
Ý niệm điên cuồng ở trong đầu hắn ngày một leo cao, Diệp Cố mới đầu còn hơi giãy dụa, rồi lại như nhận ra người giờ đây đang ôm cậu là ai, thở hổn hển hỏi: "Kiều Mặc?"
Thanh âm quen thuộc khiến Kiều Mặc trấn tĩnh lại. Hắn cực kì thản nhiên gật đầu, nâng Diệp Cố từ trên giường dậy, giọng nói lạnh lùng: "Là tôi."
Lãnh đạm bình tĩnh đến mức khiến người ta càng thêm sợ hãi.
Sau khi ý thức được người bên cạnh mình là Kiều Mặc, thần kinh buộc chặt của Diệp Cố rốt cuộc nới lỏng, cậu mặc cho sức nặng toàn thân dựa cả lên người Kiều Mặc, âm thanh đứt quãng: "Em bị hạ dược trợ hứng... Hiện giờ cơ thể có phần không thích hợp..."
"Tôi biết." Kiều Mặc nửa bế Diệp Cố ra ngoài. Diệp Cố thân hình cao lớn, người cũng rất nặng, Kiều Mặc lại gắt gao ôm cậu, bàn tay giữ lấy không chút buông lỏng: "Tôi đưa em về trước."
Theo sát phía sau Kiều Mặc lên lầu, Diêu Cảnh đứng ở cửa nghe được chỉ thấy tóc gáy cả người dựng đứng hết lên.
Kiều Mặc như vậy khiến tay anh không kìm được run rẩy.
Anh quá quen với Kiều Mặc, chỉ nhìn một cái, đã từ biểu cảm phảng phất như giây sau có thể giết người mà nhìn ra----
Cảm xúc Kiều Mặc mất khống chế.
Khi đi qua Phương Tử Cẩm lạnh run trên đất, Kiều Mặc hơi dừng lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người cậu ta, âm thanh dặn dò Diêu Cảnh lạnh băng đến cực điểm.
- ---"Mang cậu ta đi xử lý đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT