Đêm về khuya, gió thêm lạnh.

Ngồi trước đống lửa, Thập Nhất vươn hai tay gần ánh lửa sưởi ấm.

Cảm giác ấm áp thực sự dễ chịu và thoải mái.

Đứng sau lưng Thập Nhất, Quán Quán nghiêng đầu hừ mũi khinh bỉ bộ dáng sợ lạnh của y.

Sở Dịch không nói chuyện, yên tĩnh ngồi bên cạnh. Sau một khắc phân vân, hắn quyết định thẳng thắn hỏi:

_ Vừa rồi là gì vậy?

Dù biết Thập Nhất từng ở tộc Xá, trên người mang pháp bảo Tát Nhã trừ tà nhưng khi tận mắt trông thấy những hành động cổ quái kia thì tâm lý hắn vẫn có chút e dè, khó tiếp nhận.

Không nhận ra tâm trạng thấp thỏm của Sở Dịch, Thập Nhất chẳng chút để ý nói:

_ Là một ma nữ chết oan. Ta đã thu linh hồn cô ta lại, đợi tìm thêm vài linh hồn chết oan nữa sẽ tiến hành siêu độ luôn một lượt.

_ Ma nữ? Chết oan?

Giọng Sở Dịch hơi run run.

Thập Nhất mặt không biểu cảm lấy hạt châu đen mới thu thập được ra vê đi vê lại một cách nhẹ nhàng trên các đầu ngón tay.

_ Huynh biết không, người vô tội chết oan, trong lòng thường khó buông bỏ chấp niệm, linh hồn không thể chuyển thế đầu thai.

Lòng Sở Dịch nhất thời trầm xuống, hít sâu một hơi, hắn hỏi:

_ Vậy linh hồn họ sẽ về đâu?

Là một người từng chinh chiến trên chiến trường, nói đến binh khí, bàn về chiến thuật thì Sở Dịch biết, còn nhắc tới huyền môn thì hắn khác nào người lọt giữa sương mù.

Thập Nhất cúi đầu nhìn chằm chằm hạt châu trong tay, nói:

_ Loanh quanh, vất vưởng trên thế gian làm cô hồn dã quỷ lang thang cho đến khi có thể buông bỏ chấp niệm hoặc được siêu độ thì sẽ được đi đầu thai.

Vạn vật, chúng sinh đều nghĩ sau khi chết sẽ được bước vào luân hồi, đầu thai vào cơ thể mới, bắt đầu cuộc sống khác nhưng có mấy người hiểu rằng sống không phải là bắt đầu với việc sinh và cái chết chưa hẳn là kết thúc.



Một đám người già trẻ tụ tập thành hai hàng ngay ngắn bên bờ sông gầm gào chảy siết, sóng dậy cuồn cuộn. Ở giữa, một người mặc áo thụng xám theo kiểu đạo bào đứng trước bàn hương án, tay nắm phất trần, miệng lẩm bẩm đọc tế văn với từ ngữ khó hiểu.

Trên bàn hương án bày đầy đồ cúng, ngoài gà, heo còn có năm mâm cơm, canh, trái cây, trầu cau và rượu.

Văn tế đọc xong, gã đạo sĩ vái một vái, hai tên đạo đồng đứng hai bên châm hương cắm lên hương án, đám người cũng cầm nhan hương quỳ lạy ba lần.

Tựa như đang cử hành một nghi thức thờ cúng thần linh, chẳng ai để ý đến một chiếc xe ngựa dừng lại đã rất lâu ở bãi đất trống cạnh cây đa già trước cổng làng.

Sông Khê nước sâu vô tình trôi mải miết, tiếng nước ầm ầm tựa tiếng sấm, sẽ hùng tráng biết bao nếu không có làn khói mờ nhạt lững lờ trên mặt sông. Dòng sông vốn như bản nhạc phóng khoáng, âm ỉ mạch sống vô biên bỗng trở nên huyền bí đến lạ kỳ.

Ngồi trên càng xe, Dương Kiên lẳng lặng theo dõi mọi động tĩnh của đám đông.

Lẽ ra giờ này, xe ngựa đã lăn bánh đến phủ Quy Hưng, nhưng vừa ra khỏi làng, trên con đường dọc bờ sông Khê, thoáng thấy đám đông tụ tập, công tử đã ra lệnh cho xe ngựa dừng lại.

Ba hồi trống vang lên.

Bờ sông rất nhanh truyền đến những âm thanh ồn ào xen lẫn tiếng người khóc than. Tiếng khóc ngày một rõ hơn, tiếng khóc đau thương khiến lòng người xót xa.

Bên dòng sông nước chảy xanh biếc, khói mờ lượn lờ yên ả trên mặt, nam nhân trung niên ôm lấy một phụ nhân ngồi khóc thảm thiết, ánh mắt ảm đạm trông theo thiếu nữ đang vùng vẫy đầy bất lực bởi tứ chi bị trói chặt vào bốn góc của chiếc bè cỏ.

Đạo sĩ cầm tờ giấy bùa trên bàn hương án bước đến cạnh thiếu nữ phe phẩy, miệng gã lại niệm chú ngữ.

Dương Kiên trợn tròn hai mắt.

_ Đạo sĩ kia muốn làm gì vậy?

Thanh y công tử vén màn xe nhìn hướng bờ sông Khê.

_ Dương Hách đã đi hỏi thăm tin tức. Rất nhanh sẽ biết họ đang làm gì.

Một chốc sau, Dương Hách mang về thông tin đủ khiến Dương Kiên kinh khiếp.

Khởi nguồn trên núi Nguy Sơn ở Vân Chiếu Quốc, hành trình sông Nhị Hà vào Nam Giao gian truân uốn khúc, chuyển dòng liên tục, chia thành nhiều nhánh sông từ vùng núi cao xuống vùng đồng bằng rồi hiền hòa đổ ra biển lớn.

Xuất phát từ núi cao, sông Nhị Hà ở thượng lưu rất dốc và hung dữ, khi thì mãnh liệt, lúc lại cuộn xoáy nhưng càng chảy về đất Nam Giao, dòng chảy càng dịu dàng, đằm thắm.

Sông Khê là một nhánh của sông Nhị Hà. Khi chảy ngang qua làng Phù Vân, sông Khê vốn hiền hòa bỗng trở nên hung bạo lạ thường. Vào mùa mưa, nước sông dâng cao tràn vào nhà dân và đồng ruộng, gây ra nạn lụt, mất mùa, đói kém, bệnh dịch…

Bốn năm trước, một đạo sĩ bóc quẻ phán rằng sông Khê có thần sông ngự trị gọi là Hà Bá, thần thích thiếu nữ đẹp, mỗi năm dân làng phải cống nạp một cô nương trẻ tuổi, xinh đẹp cho thần, nếu không, thần sẽ dâng nước làm nhà cửa, ruộng vườn ngập lụt.

Dân làng Phù Vân rất sợ Hà Bá gây nạn lũ lụt nên năm nào cũng phải hiến dâng một cô nương và dùng mấy trăm vạn quan tiền làm phí tổn đưa đạo sĩ làm lễ “cưới vợ cho Hà Bá”. Đạo sĩ sẽ chọn ngày tốt lập đàn, chuẩn bị lễ vật cúng tế, cô nương nhà nào được chỉ định gả cho Hà Bá sẽ tắm gội sạch sẽ, ăn mặc tươm tất, đặt trên bè cỏ, thả trôi vào dòng sông, bè trôi được vài dặm thì dần chìm xuống.

Năm nay, người được chọn gả cho Hà Bá tên là A Hoa.

Hai người ôm nhau khóc đến đau đớn nghẹn ngào là phụ mẫu của nàng.

Dân chúng vây quanh, thờ ơ lạnh nhạt nhìn nữ tử trở thành tế phẩm, như thể nữ tử kia không phải là con người mà là một con vật vô tri.

Dương Kiên tức giận nói:

_ Đây rõ là một buổi cúng tế người sống tàn ác.

Lẫn trong đám người xem tế thần tại bờ sông. Sở Dịch không thấy được có nét do dự chần chừ khi nhìn dòng nước không ngừng cuộn chảy của Thập Nhất dưới đấu lạp.

Còn đang băn khoăn có ý định cứu nữ tử kia thì Thập Nhất bỏ đi.

_ Huynh đi đâu?

_ Chuyện không liên quan. Chẳng có gì để xem.

Âm thanh không lạnh không nhạt của Thập Nhất vang lên.

Thập Nhất đi, hắn cũng đành nắm dây cương dắt Quán Quán đi.

Bên bờ sông, dân làng vô tình nhìn nữ tử vô tội bị thả xuống dòng sông đang cuồn cuộn chảy.

Đây là hiện thực tàn nhẫn của xã hội, sẵn sàng hy sinh ai đó chỉ vì thứ được gọi là lợi ích cộng đồng.

Ở một đoạn khác của sông Khê, thiếu niên mặc y phục đen đứng trên ghềnh đá, chắp tay sau lưng, bên hông đeo túi gấm xanh nhạt thêu lá trúc, đôi mắt không có nửa điểm rợn sóng, bình tĩnh nhìn làn khói mỏng trên dòng sông.

Không ngờ, làng Phù Vân lại có một dòng sông như vậy.

Nước sông tràn đầy, bọt nước vỗ xô bờ như nước mắt người than khóc, kỳ dị đến cực đoan.

Khói nhạt trên sông là do tử khí tích tụ. Đây là một dòng sông bình thường vì sao lại vẩn đục tử khí?

Dòng sông này phải tích tụ bao nhiêu tử khí mới có thể như thế này?

Sở Dịch luôn đi theo sau lưng Thập Nhất, nhìn y đứng nhìn xuống dòng sông rộng mấy trượng trôi qua bên dưới. Hắn thầm tự nghĩ, chắc chắn con sông này có gì đó cổ quái.

Huyện Bách Lý, phủ nha tri huyện…

Mí mắt nhẹ run, thiếu nữ hoảng sợ tỉnh dậy, đập vào mắt là một căn phòng hoàn toàn xa lạ càng làm nỗi sợ trong lòng dâng cao.

Còn đang hoang man không biết đây là đâu, mình còn sống hay đã chết thì một âm thanh xa lạ vang lên:

_ Cô nương tỉnh rồi à?

Dương Hách từ từ bước đến giường.

Thiếu nữ bật người ngồi dậy trên chiếc giường nhỏ, dù trong miệng không nói nhưng trong mắt đầy kinh hãi.

_ Đừng sợ. Ở đây không ai làm hại cô nương đâu.

Thiếu nữ nơm nớp lo sợ nhìn nam tử tướng mạo bình thường trông có vẻ chất phác trước mặt.

_ Đây là đâu? Người là ai?

Trông dáng vẻ sợ sệt của thiếu nữ, Dương Hách nhịn cười nói:

_ Đây là phủ quan tri huyện Lưu Cầu. Ta tên là Dương Hách.

_ Là tri huyện đại nhân cứu tôi?

_ Không phải. Là công tử nhà ta cứu cô nương.

Dương Hách vuốt đầu có chút xấu hổ.

Sự thật, chính Dương Kiên là người trực tiếp nhảy xuống sông cứu người lúc bè cỏ chìm vào lòng sông, nhưng người ra lệnh Dương Kiên cứu người là công tử.



Trong một căn phòng xa hoa.

Quan tri huyện, Lâm bổ đầu cùng đám nha sai nom nớp lo sợ đứng trước Hạ tri phủ.

Mọi người thần sắc khần trương, không ai dám hó hé hay thở mạnh.

Hạ Hoài Cẩn cầm tách trà nhâm nhi một lúc mới híp mắt nhìn Lưu Cầu, giọng nói rét lạnh như mùa đông.

_ Lưu đại nhân! Việc dùng thiếu nữ tế thần ở làng Phù Vân là thế nào vậy hả?

Quan tri huyện cùng mọi người sợ hãi, lập tức quỳ xuống, cả người như dính sát vào tấm thảm trên sàn. Hắn rất sợ, rất sợ, tay cùng chân run dữ dội.

_ Chuyện này…

Chuyện “cưới vợ cho Hà Bá” là hắn dung túng Hàng đạo sĩ, lần này bại lộ, hắn chắc chắn sẽ bị xử phạt.

Hạ Hoài Cẩn tức giận đặt tách trà xuống, nói:

_ Thân làm quan phụ mẫu nhưng câu kết bàng môn tà đạo, đục khoét của dân, hãm hại mạng người. Lưu đại nhân, gan của ngươi cũng lớn thật đó.

Lưu tri huyện vội vàng dập đầu cầu xin:

_ Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng.

Lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, Hạ Hoài Cẩn phân phó:

_ Lâm bổ đầu! Hãy mời tri huyện đại nhân vào nhà lao huyện nha nghỉ ngơi, đợi bổn quan trình tấu triều đình sẽ xử lý hắn sau.

Nghe xong, tim quan tri huyện muốn ngừng đập, ngã phịch ra sàn.

_ Ty chức tuân mệnh.

Lâm bổ đầu trán đầy mồ hôi cùng mấy nha sai vội kéo Lưu tri huyện ra ngoài.

Căn phòng thoáng chốc trở nên yên lặng.

Hạ Hoài Cẩn hít sâu, thở dài một hơi.

Trước nay hắn chưa từng cảm thấy áp lực khi giải quyết công việc như vậy.

Tất cả đều do người ngồi sau tấm bình phong sau lưng hắn tạo ra.

Lúc này, người ngồi sau tấm bình phong bỗng bước ra.

Thanh y nhàn nhã, khí chất ôn hòa, phong thái chẳng khác nào gió xuân.

Người đó tay phe phẩy chiếc quạt thủy mặc, thong dong ngồi xuống chiếc ghế bên trái Hạ Hoài Cẩn, khoan thai lấy bình trà, tự rót một tách, đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi rồi nhấp một ngụm.

Trông dáng vẻ trầm tĩnh, chẳng vướng bận thế gian, như một đóa hoa cao quý không tỳ vết của người đó, Hạ Hoài Cẩn bĩu môi, âm thầm phỉ nhổ.

Người ngoài không biết nhưng hắn biết, vị Tần công tử này là một người lãnh khốc, tuyệt tình.

Hạ Hoài Cẩn chán ghét cất giọng âm dương quái khí, nói:

_ Tư Thần huynh là thương nhân sao không lo kiếm tiền mà rãnh rỗi nhúng tay vào việc của làng Phú Vân?

Tần công tử chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sâu như hai vực nước, quan sát sắc mặt Hạ Hồi Cẩn một hồi, sau đó tách trà xuống, nói:

_ Thích.

_ Huynh thích? Từ khi nào mà Tư Thần thành người thích xen vào việc người khác vậy hả?

Hạ Hoài Cẩn trợn tròn mắt.

_ Ta nhận được tin huynh sắp đến Quy Hưng liền đặt bàn tiệc chuẩn bị tẩy trần cho huynh ở Ngọc Hiên Lầu. Huynh không đến thì thôi đi. Lại còn gửi bồ câu đưa thư kêu ta lập tức đến huyện Bách Lý này, chỉ vì huynh thích?

Hạ Hoài Cẩn một tay ôm ngực giả vờ thương tâm, một tay chỉ thẳng vào mặt Tần công tử tao nhã thoát tục, nói:

_ Tần Tư Thần! Huynh ức hiếp người quá đáng.

Công tử nào đó ánh mắt như dao nhìn người nào đó.

Dương Kiên luôn theo công tử của mình, đứng trong góc, khóe miệng run rẩy.

Hạ đại nhân thật dũng cảm!

Trên đời, e rằng chỉ có Hạ đại nhân, người cùng nhau lớn lên từ nhỏ với công tử mới dám chỉ thẳng mặt công tử. Lão đại nhân trong nhà chưa từng a.

Tần Tư Thần nhàn nhạt liếc Hạ Hoài Cẩn như nhìn một tên ngốc.

_ Dòng sông Khê nước chảy mãnh liệt, hung hãn là kết quả vận hành của tự nhiên bởi địa hình sông đầy ghềnh dốc, đá ngầm.

Xếp lại chiếc quạt trong tay, Tần Tư Thần nói:

_ Triều đình chủ trương khuyến khích tự do phát triển tín ngưỡng thờ cúng thần linh. Thế nhưng mê tín dị đoan nhũng nhiễu gây họa cho dân thì cần phải triệt để bài trừ, tránh làm ảnh hưởng đến nền móng của quốc gia.

Giọng nói lạnh dần.

_ Huống chi quỷ thần thật chất là do tâm lý sợ hãi của dân chúng mà hình thành chứ vốn không hề có quỷ thần.

Hạ Hoài Cẩn mất kiên nhẫn khoát khoát tay.

_ Được rồi. Được rồi. Huynh nói gì thì là gì.

Lính hầu của Hạ Hoài Cẩn từ bên ngoài đi vào, cung kính cúi đầu thưa:

_ Bẩm đại nhân! Đã tra được đạo quán của đám đạo sĩ, ở phía tây làng Phù Vân.

_ Uhm! Bổn quan đã biết.

Hạ Hoài Cẩn nhấc tay cho lính hầu lui, cử chỉ hòa nhã nhưng không kém phần uy nghiêm.

Lúc này, Dương Hách cũng đi vào, kính cẩn chắp tay báo:

_ Công tử! Đại nhân! A Hoa cô nương đã tỉnh.

Tần Tư Thần nhàn nhạt gật đầu, nói:

_ Cứ để nàng ta nghỉ ngơi, giải quyết xong mọi việc hãy đưa trở về với gia đình.

_ Vâng.

_ Đi thôi.

Tần Tư Thần đứng lên, bước ra ngoài.

Hạ Hoài Cẩn nghi ngờ.

_ Đi đâu?

Tần Tư Thần lườm hắn một cái, nói:

_ Đi đạo quán bắt người.

Hạ Hoài Cẩn nghe vậy, xém sặc nước miếng.

Trời đã xế chiều, chưa nói việc huyện Bách Lý cách làng Phù Vân gần một canh giờ đi đường, đến nơi chắc đã tối mịt. Sáng nay nhận được thư của Tần Tư Thần, hắn liền lập tức lên đường tới đây. Hiện tại vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng, còn muốn hắn đi bắt người tra xét đạo quán.

Hạ Hoài Cẩn hít một hơi dài, kêu than:

_ Không để sáng ngày mai được sao?

Tần Tư Thần nghiêng đầu nhìn hắn với gương mặt không biểu cảm, trầm giọng nói:

_ Ngày mai ta có hẹn với ông chủ Chu bàn chuyện làm ăn ở Quy Hưng.

Nói xong, tà áo tung bay, xoay người bước đi, bỏ lại Hạ Hoài Cẩn trơ trọi một mình ngây ra.

Ngươi có hẹn thì liên quan gì đến ta?

Bước chân của Tần Tư Thần rất nhanh, Hạ Hoài Cẩn vẻ mặt sầu khổ, lắc lắc người đuổi theo, nhỏ giọng lầm bầm:

_ Đồ không có lương tâm!

Dương Hách và Dương Kiên đi theo phía sau muốn cười, cố mím môi lại, âm thầm cảm thán thay Hạ đại nhân.

Đường đường là tri phủ Quy Hưng được đích thân bệ hạ ngợi khen là anh tài xuất thiếu niên, mười sáu tuổi thi đỗ trạng nguyên, lăn lộn trên quan trường bảy năm đã giữ chức tri phủ. Ấy vậy mà lúc ở cùng công tử thì lại như đứa trẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play