“Ha ha, cô Đường thật sự cho rằng mình là mợ chủ Lệ à?"
"Trần Dĩnh!"
"Trần Dĩnh!"
Trần Dịch và Lệ Thiên Minh cùng đồng thời quát, một tia nước mắt lóe lên trong mắt Trần Dĩnh, ông cụ Trần thế mà lại không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm.

Đường Thanh Tâm bỗng hiểu rõ vì sao vừa rồi Lệ Thiên Minh lại nói như vậy, cô bỗng cảm thấy nhàm chán.
"Đủ rồi Trần Dĩnh, đó đều là chuyện đã qua rồi.

Bây giờ Thiên Minh đã có gia đình riêng, bất kể đối phương là ai, qua lại như thế nào cũng đều không liên quan đến em".
Trần Dịch nghiêm giọng, Đường Thanh Tâm đang nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của anh ta thì bỗng cảm thấy eo mình bị siết chặt, Lệ Thiên Minh ngửa đầu kính ông cụ một ly rồi kéo Đường Thanh Tâm đứng dậy.
“Ông cụ Trần, tôi vẫn chỉ có lời này, những chuyện trong quá khứ đều bỏ qua đi, tôi và nhà họ Trần làm bạn được là tốt nhất, nếu không thể thì tôi cũng sẽ không nhân nhượng nữa đâu."
"Trần Dĩnh, em tự mình thu xếp ổn thỏa đi".
Dứt lời, anh khẽ gật đầu rồi đưa Đường Thanh Tâm ra ngoài.
Cô quay đầu nhìn Trần Dĩnh một cái nhưng lại không hề xem thường hận thù trong mắt cô ta, cô vội siết vạt áo Lệ Thiên Minh hỏi khẽ.
"Thiên Minh, có phải Trần Dĩnh và anh..."
"Tốt nhất là em không nên biết".
Lệ Thiên Minh mặt lạnh tanh, đưa cô về thẳng nhà, vũ hội trông có vẻ sóng yên biển lặng, thế mà hôm sau tuôn ra hàng loạt tin tức mới.
Khi đó Đường Thanh Tâm vừa mới ngủ dậy, vừa xoa bên eo nhức mỏi vừa nhìn nửa giường bên cạnh đã lạnh ngắt từ lâu thì lắc đầu cười khổ.

Đêm qua lại là một đêm tham lam nữa, cô gần như không chịu nổi sự giày vò của anh đến nỗi mấy lần ngất đi, hôm nay tỉnh lại thì đã là buổi trưa rồi.
"Mợ chủ, cô dậy rồi à?"
Ngoài cửa vang lên tiếng của bà Diệp, Đường Thanh Tâm đáp lại một tiếng, sau đó bà Diệp đi vào, vô cùng kính cẩn: "Mợ chủ, bên nhà nói là để cô qua một chuyến, nhà có khách tới".
Khách? Khách nào muốn cô gặp? Đây là chưa kể Trương Mỹ Lan vẫn luôn nhìn cô không vừa mắt, làm sao có thể Không kịp suy nghĩ dông dài, Đường Thanh Tâm vội vàng mặc quần áo vào, bữa trưa cũng không ăn mà vội vã chạy đến đó, trong lúc đi, cô tranh thủ liếc
điện thoại một cái nhưng hai mắt bỗng chốc lại trở nên ảm đạm.
“Lá ngọc cành vàng trở về nước, nối lại tình xưa nghĩa cũ".
Phía dưới tiêu đề là ảnh Trần Dĩnh và Lệ Thiên Minh, Đường Thanh Tâm cũng không đọc nội dung bên trong, thảo nào tối qua Lệ Thiên Minh mất tự nhiên như vậy, còn cả Trần Dĩnh khi không lại có thái độ thù địch như thế, cô cứ cho rằng chẳng qua là vì cô ta thích thầm Lệ Thiên Minh nên mới thế, không ngờ lại còn có sự tình như vậy.
Ha ha...
Đến cổng nhà, cô cất điện thoại đi.

Trương Mỹ Lan một mặt thì kêu một mình trống trải buồn tẻ, mặt khác lại không muốn di chuyển đi đâu, có điều hôm nay trong nhà có vẻ vô cùng náo nhiệt đây!
"Bác Lệ, đây là nước hoa cháu mang từ nước ngoài về, không biết có hợp với bác không nữa, bác ngửi thử xem ạ".
Giọng nói mềm mại đáng yêu này khiến Đường Thanh Tâm phải bật cười.

Trần Dĩnh, cô ta cũng thật là...
"Mẹ, mẹ tìm con ạ".
Giọng nói bình thản của cô vang lên.

Mặt mày Trương Mỹ Lan đầy rạng rỡ, hiếm lắm mới thấy sắc mặt bà ta tốt như vậy, khiến cho Đường Thanh Tâm vừa mừng lại vừa lo.
"Nào lại đây, Thanh Tâm à, chắc tối qua hai đứa đã gặp nhau rồi, đây là Trần Dĩnh, hôm nay đặc biệt đến thăm tôi đấy".
Trương Mỹ Lan vui vẻ ra mặt, Đường Thanh Tâm bình thản đi tới, mỉm cười:
"Quả thật là đã gặp qua".
"Thanh Tâm, lại đây ngồi bên bà nội này!"
Bà cụ vỗ vỗ bên cạnh ra hiệu cho Đường Thanh Tâm ngồi xuống.

Lúc người giúp việc bưng trà lên thì Trương Mỹ Lan lập tức hét lên: "Đổi ngay! Con bé không thể uống trà".
Trương Mỹ Lan hét lớn như vậy khiến tim Đường Thanh Tâm giật thót một cái, Trần Dĩnh ở bên cạnh nhíu mày: “Bác gái, sao vậy? Đây là trà mà, có vấn đề gì sao ạ?"

“Ôi chao, thật xin lỗi cháu, Thanh Tâm không tiện uống trà, chỉ có thể uống nước thôi, hoàn cảnh đặc biệt".
Vừa dứt lời, bà ta đã liếc bụng Đường Thanh Tâm một cái đầy ý tứ.

Bấy giờ Đường Thanh Tâm sợ thót cả tim, sao cô có thể quên việc này cơ chứ!
Trần Dĩnh cười nham hiểm: "Bác gái không cần lo lắng đâu, tối qua bọn cháu còn uống rượu mà!"
"Cái gì!"
Trương Mỹ Lan lập tức nhảy vọt dậy, hai mắt hầm hầm nhìn Đường Thanh Tâm.

Bà cụ cũng không bình tĩnh nổi, cứ liên tục vỗ vỗ vào tay cô khuyên nhủ: “Thanh Tâm à, bây giờ cháu có thai rồi, không thể sống bừa bãi như thế được."

Trần Dĩnh nhìn khuôn mặt hoảng hốt của cô thì mở cười trong bụng.

Có thai ư? Định lừa ai đây? Tối hôm qua ở vũ hội cô ta rõ hơn ai hết, người đàn bà vóc dáng mảnh mai này không chỉ uống một ly rượu, làm sao có chuyện mang thai.
Lại nghĩ đến hợp đồng đó, cô ta lập tức hiểu ra, có lẽ tám mươi phần trăm là vì đứa trẻ nên Đường Thanh Tâm mới có thể ở lại nhà họ Lệ, “Bác gái à, không thể nào chứ, cháu thấy cô ấy chắc chắn không mang thai đâu, bác có nhầm không ạ? Tối hôm qua cô ấy uống cũng không ít đâu!"
Sắc mặt Đường Thanh Tâm trắng bệch, nhìn nụ cười đểu giả trên gương mặt Trần Dĩnh lại càng thêm lo lắng bất an.

"Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con..."
"Hiểu lầm? Tôi hiểu lầm chuyện cô mang thai hay là hiểu lầm chuyện cô uống rượu?" Trương Mỹ Lan không nể nang mà mắng thẳng cô trước mặt Trần Dĩnh, Trần Dĩnh biết ngay cô chỉ là một người mang thai hộ, thì không khỏi sung sướng đắc ý.
"Mẹ, ở đây có người ngoài, chúng ta chờ Thiên Minh về rồi nói tiếp!"
Dù sao chuyện cũng đến nước này rồi, chưa nói đến việc ban đầu người nói dối không phải là cô, vậy thì cô cuống cái gì? Trương Mỹ Lan cũng không chịu buông tha, trợn trừng hai mắt: "Cô nói ai là người ngoài? Con bé không phải người ngoài, nếu không phải..."
"Mẹ!"
Lệ Thiên Minh quát một tiếng chói tai, khiến Trương Mỹ Lan im bặt, quay đầu nhìn thấy anh, bực tức mà không biết trút vào đâu.
"Thiên Minh, con nói rõ ràng cho mẹ rốt cuộc là có chuyện gì!" Bà ta mặt bừng bừng tức giận chỉ vào Đường Thanh Tâm.

Lệ Thiên Minh vẫn chưa rõ sự tình, nhưng bà cụ đã che ngực hỏi: "Thiên Minh à, Thanh Tâm không mang thai sao cháu?"
Lệ Thiên Minh lúc này mới biết tối qua anh đã sơ suất rồi.

Nhìn ánh mắt thất vọng của bà cụ, Lệ Thiên Minh sải bước tới, ôm lấy eo Đường Thanh Tâm "Cô Trần, đây là chuyện nhà chúng tôi, phiền cô ra ngoài trước".
Trần Dĩnh đứng dậy, cô ta đã đạt được mục đích nên cũng không muốn ở lại lâu, rất có chừng mực mà gật đầu nói tạm biệt, chẳng qua Trương Mỹ Lan đã không có hào hứng vui vẻ như ban nãy nữa.
Chờ sau khi cô ta đi khỏi, bấy giờ Lệ Thiên Minh mới đứng trước mặt mẹ mình nhận lỗi.
"Bà nội, mẹ, con xin lỗi, con đã nhầm, con tưởng Thanh Tâm mang thai, nhưng thực ra là dạ dày khó chịu".

Lời này vừa được nói ra thì sự thất vọng về hai người đã bộc lộ qua lời nói, Trương Mỹ Lan ngồi trơ ra như phỗng trên ghế, vẻ mặt không còn gì để mà níu kéo nữa.
Đường Thanh Tâm cắn môi nhìn bà nội và mẹ chồng.
"Mẹ, thực ra con..."
" Tốn công tôi mòn mỏi chờ đợi.

Hôm nay, nếu Trần Dĩnh không nói ra chuyện này thì chắc chắn tôi còn bị các người tiếp tục lừa gạt.

Tôi đã gây ra tội ác gì cơ chứ?"
" Lâu nay tôi để bà Diệp chăm sóc cô chu đáo như vậy, nếu không có thai thì tại sao các người không nói sớm, cô cút ra ngoài cho tôi".
Trương Mỹ Lan nước mắt giàn giụa, bà cụ cũng thở dài, đối với bọn họ thì tin này thực sự quá sốc, đứa nhỏ này, sao cháu lại hồ đồ như vậy cơ chứ!

"Mẹ, đây đều là lỗi của con, là con sai."
Lệ Thiên Minh cúi đầu nhận lỗi, nhưng Trương Mỹ Lan lại trút giận lên đầu Đường Thanh Tâm.
"Người đàn bà này quá ghê tởm.

Mẹ đã nói từ lâu rồi nhưng con đâu có nghe.

Thất vọng quá chừng!"
Trương Mỹ Lan gào khóc, rồi thình lình chụp lấy cốc trà chưa kịp mang đi đổi ban nãy tạt vào mặt cô, Đường Thanh Tâm đang không kịp đề phòng thì lại bị kéo mạnh sang một bên, Lệ Thiên Minh đã chắn cho cô.
“Thiên Minh!"
“Trời ơi! Thiên Minh, con không sao chứ?" Nghe thấy tiếng hô sau lưng, Đường Thanh Tâm sững sờ, Lệ Thiên Minh cao hơn cô nửa cái đầu, nước trà tạt thẳng lên cổ của anh, lập tức trở lên đỏ ửng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play