“Anh hai, các người cũng đi đi, em ở đây trông chừng cho!" Hơi thở lạnh lùng của anh tản ra xung quanh khiến mấy người nhà họ Lệ không chịu nổi phải lui về sau mấy bước.
Lệ Bách Nhiên là con cháu nhỏ nhất của nhà họ Lệ, trước kia nhận được sự yêu thương của tất cả mọi người, bây giờ gây họa nên không ai dám thiên vị anh ấy.

Anh hai nhà họ Lệ tầm bốn mươi tuổi mới có đứa con quý này, bây giờ con trai gây họa, dây dưa không rõ với thím út của mình khiến người ta suýt chết.

Lần này thì hay rồi, với tính cách của Lệ Thiên Minh, nhất định sẽ tìm mình gây phiền phức.
Cũng may Đường Thanh Tâm không sao, chỉ mất máu quá nhiều nên cần nghỉ ngơi cho khỏe lại mà thôi.

Nhìn gương mặt tái nhợt như trẻ con của người phụ nữ đang nằm trên giường, trong lòng Lệ Thiên Minh vô cùng suy sụp.
Nhớ đến những lời cô đã nói, tại sao mình lại không đi điều tra một chút để tìm hiểu cho rõ chứ? Không ngờ cô lại cương liệt như vậy, kể từ khi cô gả vào nhà anh, cho dù mẹ có làm khó dễ thế nào thì cô vẫn im lặng tiếp thu.

Trước nay anh vẫn luôn cho rằng Đường Thanh Tâm có tính cách nhẫn nhục chịu đựng, một đứa trẻ lớn lên trong loại gia đình đó thì không thể nào có tính tình cứng rắn như cô được.
Lệ Thiên Minh ngồi bên giường đánh giá cô, trước nay anh chưa từng có loại cảm giác này.

Bởi vì một người mà căng thẳng lo lắng, khi nhìn thấy vết máu trên cổ tay cô, anh hoàn toàn luống cuống.
Lệ Thiên Minh khẽ đưa ngón tay ra vuốt v e má cô, làn da trắng trẻo trơn bóng, lần đầu tiên trong đầu anh cảm thấy mình bị ràng buộc.
Cách một tấm kính thủy tinh, Đường Tuyết Mai nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức phát cáu, tức giận đến mức giậm chân.

Kể từ khi cô ta bị Lệ Thiên Minh đuổi ra khỏi nhà thì cứ ở mãi bên ngoài theo dõi bọn họ, nhìn thấy cả người Đường Thanh Tâm toàn đầy máu được ôm ra, nhìn thấy Lệ Bách Nhiên bị đánh, nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Lệ Thiên Minh.

Bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ vô cùng...!thâm tình của Lệ Thiên Minh như vậy.
Đường Tuyết Mai có cảm giác nếu như cô ta muốn leo lên giường người đàn ông này thì càng khó khăn hơn so với suy nghĩ trước kia.

Tuy nhiên loại phụ nữ như Đường Thanh Tâm mà cũng có thể làm được thì cô ta không có lý do gì không làm được cả, huống chi Đường Thanh Tâm và Lệ Bách Nhiên cứ dây dưa không rõ, còn cô ta thì vẫn luôn là một cô gái trong sạch đó!
Đường Tuyết Mai hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên chút ánh sáng.

Sau khi cô ta đi ra khỏi bệnh viện thì ngoắc ngoắc tay về phía sau lưng, đột nhiên trong bóng tối có một người vọt đến.
Mấy ngày gần đây, người của thành phố Hải Phòng đã bị những tin tức lá cải làm phát điên cả rồi.

Nếu như không phải thuộc dạng tin tức khiến người khác thản thốt thì bọn họ sẽ không muốn xem nữa.

Tuy nhiên, nếu như là tin tức liên quan đến nhà họ Lệ thì bọn họ
nhất định sẽ không từ chối.
Ngay xế chiều ngày hôm đó, trên tất cả các phương tiện thông tin đại chúng đều tràn ngập tin tức về Đường Thanh Tâm và Lệ Bách Nhiên.

Ngày xưa khi hai người họ yêu nhau cũng không hề thiếu những tấm ảnh chụp chung, bây giờ tất cả đều bị moi ra, cộng thêm những hình ảnh ôm hôn k1ch tình trong xe mờ mờ ảo ảo khiến mọi người trợn mắt hốc mồm.
Đường Tuyết Mai nhìn những bình luận trên mạng thì nở một nụ cười thật tươi.
“Tổng giám đốc của tôi vừa đẹp trai lại vừa có tiền, tại sao lại cưới loại người này làm hạ thấp chất lượng cuộc sống của mình xuống thế nhỉ?"
“Đường Thanh Tâm chính là một đứa xảo trá, ăn trong chén mà nhòm trong nồi!"
“Sao nhà họ Lê lại không cương quyết hơn một chút nhỉ? Giả vờ tự sát, sau khi được cứu sống rồi thì sẽ được tha thứ à?"
“Đáng thương cho Lệ Thiên Minh!” Đường Tuyết Mai bật cười, đây là lần đầu tiên cô ta vui vẻ như thế, xem ra các bạn trên mạng rất thích những tin tức kiểu này.
Đột nhiên cô ta rất muốn biết hôm Đường Thanh Tâm xuất viện, chắc sẽ không có ai cầm trứng thổi ném vào mặt cô đấy chứ?
Hình như chú ý này cũng rất tốt nhỉ!
Đường Thanh Tâm không ngờ bản thân mình tự sát không chỉ đổi được sự đau lòng của Lệ Thiên Minh mà còn bị quần chúng trên mạng chửi rủa.

Cho dù ở trong bệnh viện, những nhân viên y tế lướt web trong thời gian nhàn rỗi, khi nhìn thấy những tin tức này rồi thì ánh mắt nhìn Đường Thanh Tâm cũng có chút khác biệt.
Lúc tỉnh lại, Đường Thanh Tâm nhìn thấy gương mặt to lớn của Lệ Thiên Minh trước mắt mình thì hoảng sợ hết cả hồn.

Đợi đến sau khi nhìn rõ lại, ánh mắt cô hơi lóe lên chút kinh ngạc.

Trước nay Lệ Thiên Minh luôn chú trọng hình tượng của mình, thế nhưng hôm nay lại tựa vào bên giường cô mà ngủ, cả gương mặt tiều tụy hẳn ra, tóc tai cũng rối bời.
Đường Thanh Tâm hơi xê dịch cơ thể một chút, thế nhưng lại vô tình đánh thức người đàn ông.

Lệ Thiên Minh mở mắt ra, lúc này cô mới nhìn thấy đôi mắt anh đỏ bừng lên giống như đã mấy ngày rồi không nghỉ ngơi đủ vậy.
Thấy Đường Thanh Tâm nhìn mình, Lệ Thiên Minh đứng dậy, vạt áo sơ mi lộ ra, cả người tràn đầy mùi vị đẹp trai chán chường.

Đường Thanh Tâm cảm thấy mình thật may mắn, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một người có giá trị nhan sắc cao như anh.

Trong công ty, mọi người ai nấy đều sợ Lệ Thiên Minh, trước nay anh cũng luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc trước mặt cô, thế nhưng không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của anh.
“Có đỡ hơn chút nào không?"
Âm thanh lạnh lùng trong trẻo như thường lệ, chỉ là hôm nay lại nhẹ nhàng hơn một chút.

Đường Thanh Tâm nâng tay lên, nhìn thấy một mảnh vải quấn ngang tay mình thì mới ý thức được mình đang làm gì.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh nữa, trong lòng người phụ nữ thầm dâng lên cảm giác tức giận.

Bọn họ châm ngòi ép cô tự sát, bây giờ anh làm thế là đang diễn trò trước mặt cô sao?
"Lệ Thiên Minh, anh muốn như thế nào thì dứt khoát giải quyết một lần đi.

Tránh cứ để ba ngày hai bữa tôi phải đến bệnh viện, anh cũng phiền mà tôi cũng mệt".
Cả người Lệ Thiên Minh ngẩn ra, sau đó lại cười khổ: "Cô cũng đã tự sát rồi, tôi còn có thể làm gì nữa chứ? Nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi sẽ trở lại thăm cô sau."
Vừa dứt lời, anh đã bước ra ngoài.

Trước khi đi, anh vô tình nhìn thấy mình trong gương bèn chán ghét liếc mắt một cái, khó trách Đường Thanh Tâm cũng không muốn nhìn anh, hình tượng này thật sự gai mắt quá mà.
Sau khi Lệ Thiên Minh sửa soạn lại một chút thì ra khỏi bệnh viện, vừa mới đi tới cửa đã bị một đám người vây quanh.
“Tổng giám đốc, anh cảm thấy thế nào đối với tin đồn giữa Đường Thanh Tâm và Lệ Bách Nhiên? Một người là vợ anh, một người là cháu anh, tin đồn giữa hai người họ có khiến anh cân nhắc lại cuộc hôn nhân của mình một lần nữa không?"
“Đường Thanh Tâm tự sát là bởi vì tổng giám đốc anh đã cướp người yêu của người khác, chia rẽ cô ấy và Lệ Bách Nhiên đúng không?"
“Đối với chuyện ôm hôn trong xe, xin hỏi tổng giám đốc định xử lý như thế nào?"
Lệ Thiên Minh nhìn đoàn người ồn ào trước mắt mình, nhất thời lâm vào im lặng.

Cảm thấy thế nào à? Đương nhiên là đứng nhìn rồi!
Trong lòng thầm dâng lên chút tức giận, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ bình thản.

Những chuyện liên quan đến Đường Thanh Tâm và cuộc hôn nhân cùng với cô, đó đều là chuyện riêng của bọn họ, chưa đến phiên đám người này quan tâm.
“Quan hệ giữa người và người rất kỳ diệu, mặc dù Đường Thanh Tâm có qua lại với cậu ta nhưng cuối cùng lại là vợ của Lệ Thiên Minh tôi.

Tôi chỉ có thể nói cô ấy chắc chắn là con dâu của nhà họ Lệ, còn việc xử lý như thế nào, tôi nghĩ đây không phải là vấn đề mà mọi người nên quan tâm".
Lệ Thiên Minh gật đầu với mọi người, sau đó phá giải vòng vây đi ra, mãi đến trước khi lên đường còn không quên quay cửa kính xe xuống: "Đúng rồi, nhắc nhở mọi người một chút, đừng đi quấy rầy vợ tôi, nếu không..."
Nửa câu sau anh không nói tiếp, Lệ Thiên Minh chỉ để lại một nụ cười sâu xa rồi rời đi.

Mọi người đứng yên tại chỗ, rối rắm suy nghĩ lại ẩn ý trong lời nói của anh.
Mặc dù thật sự rất tò mò không biết Đường Thanh Tâm sẽ trả lời như thế nào, nhưng mà không người nào dám đi vào tìm phiền phức cả, dù sao cũng không ai dám bước ra đối nghịch với Lệ Thiên Minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play