“Trần Dịch, quay đầu là bờ, để Đường Thanh Tâm đi, tôi vẫn có thể cho anh một con đường sống, nếu không nhà họ Trần sẽ biến mất trong thành phố này.

Anh cũng biết tính khí của tôi nợ mới nợ cũ cùng tính lại!"
Giọng nói lạnh lùng của Lệ Thiên Minh không làm Trần Dịch nao núng, anh ta chỉ tùy tiện kéo cổ áo Đường Thanh Tâm tới, khiến người phụ nữ kinh ngạc hét lên, cô thực sự sợ Trần Dịch xâm hại mình, nếu vậy thì cô sẽ không còn mặt mũi để gặp mọi người, càng không nói đến Lệ Thiên Minh.
Giọng nói của Đường Thanh Tâm khiến Lệ Thiên Minh căng thẳng, người đàn ông nhanh chóng trấn an đối phương.
"Trần Dịch, cứ nói những gì anh muốn, đừng làm Thanh Tâm bị thương".
Nghe vậy Trần Dịch cười, cúp điện thoại, gửi cho anh một tin nhắn yêu cầu tha cho Trần Hưng, dù thế nào đi nữa, Trần Hưng là tâm huyết của anh ta và là hy vọng của nhà họ Trần.

Nếu như bị thu mua, anh ta sẽ là tội đồ của nhà họ Trần, sớm biết kết cục là như vậy, lúc đầu đáng lẽ nên đồng ý giao công ty cho chú hai, bây giờ cũng không phải bước tới bước đường này.
Nhưng bây giờ đã quá muộn để hối hận, anh ta chỉ có thể giữ Đường Thanh Tâm để đe doạ.

Lệ Thiên Minh là người lo lắng cho Đường Thanh Tâm nhất, bây giờ nghe thấy giọng nói của Đường Thanh Tâm, anh cũng lập tức hoảng sợ.
Trần Dịch luôn xảo quyệt, dẫn theo Đường Thanh Tâm nhất định sẽ không ở nhà họ Trần.

Không tìm thấy anh ta đồng nghĩ với sẽ luôn bị anh ta đe doạ.

Tình hình của Thanh Tâm rất nguy hiểm, không biết người đàn ông này điên rồ đến mức nào, dám khiến Thanh Tâm bị giày vò, tìm thấy anh nhất định sẽ không tha.
Sau khi suy nghĩ, Lệ Thiên Minh đồng ý yêu cầu của anh ta và hứa sẽ không thua mua, bảo anh ta tha cho Đường Thanh Tâm, nhưng Trần Dịch không ngu, lúc này, anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho tấm lá chắn - Đường Thanh Tâm.

Trong một sân nhỏ ở phía tây thành phố, đây là một ngôi làng trong thành phố, xung quanh là những ngôi nhà do công nhân nhập cư thuê, nhân viên hỗn loạn, Đường Thanh Tâm còn không biết có một nơi như vậy.
Trần Dịch đem cô thẳng đến sân nhỏ này trói cô vào phòng sau, một đôi vợ chồng ở bên ngoài đặc biệt trông trừng cô, để ngăn cô trốn thoát, trói cô vào giường rồi bịt miệng, hàng ngày ép cô ăn đồ ăn, cho cô uống nước.

Đường Thanh Tâm hận Trần Dịch thấu xương, và muốn thông báo cho Lệ Thiên Minh khi hai người đang nói chuyện, nhưng cô vừa hé lời đã bị Trần Dịch che miệng lại.
Nhìn thấy anh ta thương lượng điều khoản với Lệ Thiên Minh, Đường Thanh Tâm biết rằng Lệ Thiên Minh nhất định sẽ đồng ý, nhưng cô không ngờ rằng kế hoạch của Trần Dịch không chỉ là vì Trần Hưng, hơn nữa còn vô liêm sỉ ép Lệ Thiên Minh ly hôn!
Khi cô gặp lại Trần Dịch thì trời đã tối, hai vợ chồng kia đã rời đi, do Trần Dịch đích thân trông giữ, thấy Trần Dịch nhắn tin cho Lệ Thiên Minh yêu cầu họ ly hôn, Đường Thanh Tâm không nhịn được nữa mà vặn vẹo cơ thể, trong miệng phát ra tiếng động biểu thị sự bất mãn, Trần Dịch liếc cô một cái, dùng sức kéo băng dính trên miệng cô ra, làm cho môi Đường Thanh Tâm đau dữ dội.
“Trần Dịch, đồ đê tiện trơ trẽn".
Đường Thanh Tâm chửi rủa, Trần Dịch không quan tâm mà cười nói với cô: "Tôi không biết xấu hổ.

Thiên Vi nói chính cô là người ép chúng tôi ly hôn.

Mặc dù tôi không thích cô ta, tôi chỉ lợi dụng cô ta, nhưng tất cả mọi thứ.

Tất cả mọi thứ tôi làm đều là vì muốn cho cô một tương lai tươi đẹp.

Cô không biết trân trọng điều đó còn trong nháy mắt lao vào vòng tay của Lệ Thiên Minh.

Chẳng phải cô muốn trả thù sao? Tại sao cô lại rơi vào vòng tay anh ta nhanh như vậy ? Đường Thanh Tâm, cô thật sự khiến tôi ghê tởm!"
Trần Dịch tát vào mặt cô, mặt Đường Thanh Tâm đột nhiên sưng lên, nước mắt tuôn rơi, nhìn Trần Dịch xa lạ trước mặt, Đường Thanh Tâm chịu đựng một lúc lâu, cắn chặt môi dưới, cố nén nước mắt.

"Trần Dịch, nếu chúng tôi ly hôn thì sao? Anh căn bản không hiểu mối quan hệ của tôi và Lệ Thiên Minh.

Dù không có sự bảo hộ của hôn nhân, chúng tôi vẫn có thể ở bên nhau bởi vì trái tim của chúng tôi có nhau, còn anh không hiểu tình yêu, không hiểu ý nghĩa thực sự của hôn nhân, anh thậm chí còn không hiểu tình cảm là gì.

Anh chỉ biết lợi dụng và tính toán.

Ngay cả Trần Dĩnh cũng là con cờ của anh.

"

"Cô im đi! Nó là em gái của tôi, là em gái ruột của tôi!"
Trần Dịch dường như đã bị nói trúng tâm tư, lập tức thẹn quá hóa giận, nhưng Đường Thanh Tâm lại chế nhạo.
"Trần Dịch, anh gấp cái gì? Không phải trước đây các người đã sắp xếp cho Trần Dĩnh kết hôn sao? Kết giao với Lệ Thiên Minh không được, mới nhìn đến Phan Đức Vinh, cả hai người đều không nhìn trúng Trần Dĩnh.

Các người cảm thấy cô ta không có bất kỳ giá trị sử dụng nào, vì vậy các người mới tùy tiện cho cô ta gả đến một nơi khác, không quan tâm không hỏi han, thử hỏi, nếu thực sự là vì tốt cho cô ta làm sao có thể để cô ta trở thành con dâu một gia đình chồng không coi trọng mình chứ?"
Đường Thanh Tâm đã thẳng thần chỉ ra sự thật về cuộc hôn nhân của Trần Dĩnh.

Trần Dĩnh, là người ngay từ đầu bị mọi người chê cười, thực sự vô dụng, vì vậy nhà họ Trần mới làm như vậy, còn Trần Dịch lại phớt lờ lời cầu xin của Trần Dĩnh, buộc cô ta tự phải vượt qua.

Bây giờ lại nói cô ta là em gái mình, tại sao lúc đó không nghĩ cô ta là em mình chứ?
“Cô nói bậy! Đó là do Trần Dĩnh không biết đứng lên đấu tranh, ầm ĩ gây ra chuyện tai tiếng như vậy, là do các người hại thôi! Cô là vì để báo thù mới khiến cho vụ bê bối này bị phanh phui, để Trần Dĩnh bị người của nhà họ Lệ ruồng bỏ, để khiến nó bị Phan Đức Vinh làm nhục, lại còn bị phụ tình.

Nó chỉ muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, bị cô cướp mất, còn chặn tất cả đường lui của nó, tôi làm như vậy tất cả đều là vì nó! "
Trần Dịch hét lên một cách cuồng loạn, coi thường sự thật, trong mắt anh ta, tất cả đều là lỗi của Đường Thanh Tâm, người anh trai như anh ta hoàn toàn là vì em gái.
Đường Thanh Tâm lắc đầu, thật sự không hiểu sao Trần Dịch lại trở nên như thế này, khi cô gặp Trần Dịch, anh ta là một quý ông, dù tiếp cận cô có mục đích nhưng vẫn luôn coi anh ta là bạn, giờ anh ta như đã trở thành một con người khác hẳn, phong thái lịch lãm của quý ông bị gạt sang một bên, cả người như phát điên lên, nhìn thấy Đường Thanh Tâm vạch trần mình anh ta suýt chút nữa nổ tung!
Thực ra Đường Thanh Tâm vẫn còn hơi sợ hãi, không biết người đàn ông này sẽ làm gì, chỉ là nếu phải ở cạnh anh ta cả một đêm, Đường Thanh Tâm không dám.

Tốt nhất chọc giận khiến anh ta đi, như thế bản thân có thể an toàn hơn chút.
Nhưng Trần Dịch vẫn không rời đi.

Anh ta nhìn chăm chăm vào cô với đôi mắt đỏ hoe, nhìn Đường Thanh Tâm trong lòng hoảng sợ, phải mất một lúc lâu sau mới nói được.
"Đường Thanh Tâm, cô nói đúng.

Tôi là một tên khốn.

Tôi lợi dụng mọi người, lợi dụng em gái của tôi, lợi dụng cô, nhưng mà ai biết nỗi khổ của tôi cơ chứ?"
"Thân là cháu đích tôn nhà họ Trần, tôi vừa sinh ra đã bị yêu cầu là phải học hành thật tốt, sau này phải kế thừa nhà họ Trần, nhưng tôi không phải là con trai duy nhất trong nhà họ Trần, mà tôi phải đối đầu với các chú và những người cùng thế hệ với tôi.

Sự cạnh tranh ở trong nước là điều khó mà tưởng tượng được.

Tôi buộc phải ra nước ngoài.

Trước đó, tôi và Trần Dĩnh ở trong nhà luôn bị bài trừ, tôi không có cách nào, chỉ có thể đưa nó rời đi.

"
‘Trần Dĩnh thích Lệ Thiên Minh, chú hai đã cố gắng để Trần Dĩnh và Lệ Thiên Minh ở bên nhau, để tạo cơ hội sống chung, nhà họ Lệ phát sinh biến cố, ông nội tạo cơ hội để nhà họ Trần giúp đỡ, biến Lệ Thiên Minh trở thành con rối của mình, nhưng không ngờ người này căn bản không hề dễ khống chế, chỉ mới vài năm đã nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi, khiến nhà họ Trần trở tay không kịp."
"Tôi chỉ có thể từ nước ngoài trở về.

Ông nội đã giao cho tôi nhiệm vụ thu phục Lệ Thiên Minh, như vậy ông mới giao cho tôi vị trí chủ gia đình.

Tôi có thể làm gì đây? Tôi là kẻ vô dụng trong nhà họ Trần.

Tôi không có bất kỳ thành tựu nào.

Thứ duy nhất có thể sử dụng chỉ có Trần Dĩnh, là nó giúp tôi, chúng tôi chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, con bé muốn kết hôn với Lệ Thiên Minh.

Tôi cần Lệ Thiên Minh nghe lời tôi.

Đây không phải là đôi bên cùng có lợi sao? "
Trần Dịch vẫn không hiểu tại sao mọi chuyện lại kết thúc như thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play