Đường Thanh Tâm nằm trong bồn tắm dần dần trượt xuống, nước tràn qua ngực cô, rồi từ từ tràn vào vào miệng và mũi khi cơ thể trượt dài.

Phụ nữ mà say rượu thì không ý thức được điều này, có lẽ cảm thấy tư thế như vậy rất khó chịu, muốn trở mình lại, không ngờ chỉ giây sau cô lại trượt vào! Đột nhiên chìm xuống nước, Đường Thanh Tâm bỗng giãy dụa, vươn tay loạn xạ nắm lấy tất cả những đồ vật có thể nắm được ở xung quanh, cứ như vậy khiến mắt cô cũng không mở ra được.

Lệ Thiên Minh vơ lấy tay kéo cô lên, Đường Thanh Tâm thở phào nhẹ nhõm, lúc nửa say nửa tỉnh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, không khỏi bật cười:
"Lệ, Thiên, Minh!"

Cô đưa ngón tay chỉ vào mũi Lệ Thiên Minh, cười ngớ ngẩn nói: "Đồ khốn nhà anh!"
Người phụ nữ ướt sũng toàn thân, quần áo kề sát vào da thịt, từ góc nhìn của Lệ Thiên Minh chỉ có thể nhìn thấy làn da trắng nõn lộ ra ở cổ áo.

Hơi rượu trong miệng phà vào mặt anh, hơi nước mờ mịt bao trùm lấy hai người, lông mi của cô thấm nước, đôi môi ướt át suýt chút nữa áp vào trước ngực anh.

"Anh là một tên khốn, anh tính toán với tôi, căn bản đối xử với tôi không thật lòng, Lệ Thiên Minh, đồ chết tiệt nhà anh là một tên khốn vô liêm sỉ! Lại còn đẹp trai như vậy, có phải ỷ mình đẹp trai mà có thể đi lừa người ta à?"

Đường Thanh Tâm vừa nói rồi bắt đầu bật khóc, thực sự khiến Lệ Thiên Minh không nói nên lời, vòng hai tay qua eo, rồi nhẹ nhàng an ủi cô.

"Không khóc không khóc, là tại anh không tốt, anh không nên tính toán với em, anh xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa, em muốn thế nào thì mới có thể tha lỗi cho anh?"
Nhưng Đường Thanh Tâm lại nghiêng đầu trực tiếp ngã vào vòng tay của anh, người đàn ông nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át của cô, yết hầu chuyển động định hôn, thì tiếng hét của Phan Đức Vinh từ bên ngoài vọng đến, lập tức khiến anh đờ ra tại chỗ.

"Lệ Thiên Minh, tên khốn kiếp nhà cậu! Người phụ nữ của tôi! Cậu đền lại bạn gái cho tôi!"
Bây giờ đã là chín giờ tối, tiếng hét này của Phan Đức Vinh vang vọng khắp chung cư, và cũng khiến Lệ Thiên Minh tạm thời kìm nén d*c vọng trong lòng xuống, thay quần áo cho Đường Thanh Tâm và dùng khăn tắm quấn người rồi bế ra ngoài, lúc này mới nhìn thấy Phan Đức Vinh nằm hát vang trên mặt đất.

"Người tôi yêu đã bay đi rồi, người yêu tôi chẳng biết đang ở đâu! "
“Tôi yêu em, yêu em, tựa như chú chuột yêu gạo.

"Mười năm về trước, tôi không biết em, em không thuộc về tôi! "
Trong mười phút giúp Đường Thanh Tâm thay đồ ngủ, Phan Đức Vinh đã tru tréo ca hẳn ba bài, trong lúc say rượu, thì kỹ năng ca hát của anh ta thực sự không dám tâng bốc, Lệ Thiên Minh gần như không khống chế được định xông ra ngoài dập tắt anh ta.

Thật không dễ gì cũng thay xong quần áo cho người phụ nữ và cô chìm vào giấc ngủ say, lúc này Lệ Thiên Minh nhẹ nhàng kéo cửa lại bước ra, nhìn thấy Phan Đức Vinh say như tên điên đang mang giày đứng trên ghế sô pha, một tay còn cầm cốc nước như một chiếc micrô và hát hăng say, anh cũng không ngăn cản, móc điện thoại di động ra, điều chỉnh sang chế độ máy ảnh nhắm chuẩn vào anh ta.

Năm phút sau mới gọi điện thoại cho cấp dưới, ép buộc tiễn người đàn ông say như điên này trở về nhà họ Phan.

Nghe nói sau khi anh ta trở về thì lại làm thêm một trận nữa, bị chủ nhà nhà họ Phan quở trách cho một trận, mấy ngày liền không thấy lộ mặt.

Đây đều là những điều sau này hãy nói, trước mắt, trong nhà cuối cùng cũng sạch sẽ rồi, Lệ Thiên Minh đóng cửa lại, quay lại thì đã nhìn thấy hình dáng cuộn tròn trong chăn bông, khóe miệng nở một nụ cười, uống đến say
khướt rồi còn nôn lên người anh, nên trừng phạt cô thế nào đây?
Ánh đèn đập vào mặt anh, nếu như lúc này Đường Thanh Tâm tỉnh lại thì nhất định sẽ nhìn thấy một khuôn mặt hệt như ác quỷ.

Một âm thanh khiến người ta đỏ cả mặt nhanh chóng vang lên trong căn phòng ấm cúng, khung cảnh một mùa xuân tươi đẹp.

Không khí buổi sáng tinh mơ luôn không làm người ta thất vọng, Đường Thanh Tâm tỉnh dậy trong tiếng chim kêu, khi nhìn thấy cả người mình [email protected] truồng, trái tim cô như sụp đổ, phản ứng đầu tiên là nhìn ngó xung quanh, sau nhìn rõ là phòng của mình thì cô cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng đêm qua làm thế nào mà cô về nhà được? Cô nhớ ra mình tức giận chạy đi uống rượu, thì gặp Phan Đức Vinh, hai người uống đến say bí tỉ, sau đó cô không còn biết chuyện gì nữa, chẳng lẽ, cô ra sức lắc đầu, cô không thể có gì với Phan Đức Vinh được, vậy là tự mình c ởi quần áo ra chăng?
"Reng reng reng! Reng reng reng!"
Ngoài cửa phòng ngủ có tiếng chuông vang lên, là chuông điện thoại di động của Lệ Thiên Minh, Đường Thanh Tâm ôm đầu tỉnh dậy ngay lập tức, trong nhà vẫn còn một người, mình chính là vì người này mới tức giận mà đi mua rượu sao!
Nghĩ đến đây, Đường Thanh Tâm nhanh chóng mặc quần áo vào, vừa bước ra ngoài thì liền ngửi thấy một mùi kỳ lạ khó tả, vừa hôi thối vừa có mùi rượu.

“Dậy rồi à?"
Đang định hỏi thì nghe thấy giọng nói của Lệ Thiên Minh truyền tới từ phía ban công, người phụ nữ đột nhiên trừng to mắt, sau đó đưa bàn tay ra che mắt lại.

"Anh, sao anh không mặc quần áo!"
Nghe thấy tiếng kêu của cô, khóe miệng Lệ Thiên Minh nở một nụ cười không dễ nhận ra, cố ý đi tới bên cạnh cô, vươn tay tách tay cô ra: "Ngại ngùng cái gì, trên người anh còn chỗ nào mà em chưa từng thấy qua?"
Trong lòng Đường Thanh Tâm lộ ra vẻ xấu hổ đến đỏ mặt, xông thẳng lên trán, đột nhiên đỏ ửng cả mặt.

"Cảm ơn em, đêm qua trở về còn nôn lên người anh, một bộ đồ tây cao cấp hư rồi, hại anh đêm khuya còn giúp em dọn dẹp".

Câu nói hời hợt của Lệ Thiên Minh khiến cả người Đường Thanh Tâm run lên, cô về nhà thì nôn.

Người phụ nữ rụt chặt cổ lại, liếc anh một cái, thận trọng hỏi: "Vậy tôi! đêm hôm qua có nói gì hay có làm chuyện gì không chịu nổi không?"
Cô chợt hối hận vì sao mình lại muốn đi mua rượu, lại còn bị anh nắm thóp, có lẽ giá tiền của bộ đồ tây này lại phải tính lên đầu cô rồi.

Đôi mắt màu mực xẹt qua trong chốc lát mà không chút dấu vết, người đàn ông khẽ thở dài: "Ngoại trừ nôn ra thì không có gì quá đáng cả, lần sau nhớ chú ý, không phải lần nào cũng có thể gặp được Phan Đức Vinh đâu".

Đường Thanh Tâm biết bản thân mình đuối lý, cúi đầu không nói gì, lẳng lặng quay về phòng, nhìn thấy bóng hình của cô, Lệ Thiên Minh mỉm cười, thật ra, biểu hiện sau khi cô uống say thực sự không tồi!

Di chứng sau cơn say chính là đau đầu, tuy là bây giờ Đường Thanh Tâm tỉnh táo, cả người choáng váng, nhưng có Lệ Thiên Minh ở đây, người đàn ông đã nấu món canh giải rượu cho cô, khi Đường Thanh Tâm tắm rửa súc miệng thì nhìn thấy hơi nóng món canh bay hun hút, khóe mắt của cô ướt đẫm.

Lớn thế này rồi, ngoại trừ mẹ ra thì chưa từng có ai nghĩ đến việc nấu món này cho cô, nhưng những ngày tháng ở bên mẹ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cô, sau khi mẹ đi rồi, trong cuộc đời của cô, ngoài việc trả thù ra thì chẳng có gì nữa cả, cũng không quan tâm đ ến bất cứ ai khác, bây giờ hành động của Lệ Thiên Minh không chỉ khiến cô ngạc nhiên mà còn khiến cô lộ vẻ hơi cảm động.

“Nhân lúc còn nóng thì uống đi, cho dù em là cổ đông, thì hôm nay cũng phải đi làm”.

Đường Thanh Tâm tự giễu trong lòng, cô còn tưởng rằng Lệ Thiên Minh sẽ quan tâm cô, làm nửa ngày trời cũng chỉ vì công việc!
Mặc dù có chút thất vọng, nhưng cô vẫn cúi đầu ăn hết bát canh, lau miệng, trong lòng chợt nghĩ ra một câu hỏi! Tối hôm qua cô đi uống rượu, cũng không biết bên phía Thẩm Trường Thanh đã xảy ra chuyện gì, còn lời xin lỗi của Thẩm Thiên Vi thì sao?
Nghĩ đến đây, Đường Thanh Tâm nhanh chóng lấy điện thoại di động ra kiểm tra Instagram, cô đã theo dõi tập đoàn Trường Thanh, nhưng lại không có phát hiện gì cả.

Đường Thanh Tâm suy nghĩ trong lòng một hồi, rồi cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Lời tuyên bố xin lỗi của Thẩm Thiên Vi thì sao?"
Cô chủ của tập đoàn Trường Thanh có lẽ sẽ không muốn nuốt lời hứa chứ? Nếu như vậy thì lúc đó mình nên vạch trần cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play